Thiếu nữ vừa nói xong, trong bàn trà đột nhiên truyền ra giọng nói.
“Vân tiểu thư, chỗ ngươi còn bán Linh trà hay không? Cho ta mười lượng.”
“Loại này cực phẩm trà ngon này, mười lượng nào đủ? Ta muốn một cân!”
Thế lực Mộ phủ Thừa tướng xác thật rất lớn, nhưng Linh trà này lại có thể chữa khỏi bách bệnh, ngay cả bệnh cũ nhiều năm như vậy cũng có thể chữa khỏi! Nếu như uống Linh trà này lâu dài, nói không chừng sẽ bách bệnh không xâm*.
Bách bệnh không xâm*: ý ở đây chỉ cơ thể sẽ không có bệnh nào.
So với đắc tội với Mộ Thừa tướng, bọn họ càng sợ hãi sẽ gặp phải bệnh tật ốm đau tra tấn.
Huống chi, lấy thân phận địa vị của Mộ Thừa tướng, cũng sẽ không trắng trợn táo bạo gây khó xử cho những người bọn họ! Điều này cũng làm cho bọn họ dám mở miệng nói những lời này trước mặt Mộ Vô Sâm.
Chỉ là lời nói này của bọn họ hoàn toàn chọc giận tiểu lão đầu, hắn vội vàng che ở trước mặt Vân Lạc Phong, đôi tay chống nạnh, căm tức nhìn những người này kích động không thôi.
“Các ngươi vừa rồi không nghe thấy nàng nói gì sao? Lá trà này chỉ có một phần, căn bản đã không có! Hơn nữa, cho dù có, lão phu sẽ mua hết toàn bộ, cũng không tới lượt các ngươi mua.”
Rõ ràng, câu nói cuối cùng mới là suy nghĩ chân thật của lão nhân.
Loại lá trà cực phẩm này, toàn bộ đại lục này tổng cộng cũng chỉ có một chút, nếu như Vân Lạc Phong thật sự còn có loại lá trà này, cho dù có đắt đến đâu, hắn cũng sẽ mua hết toàn bộ! Sao có thể sẽ đến phiên những người này?
Nghe được lời này, mọi người khôi phục nội tâm kích động, sôi nổi ai thán ra tiếng, trong ánh mắt tràn đầy đáng tiếc.
Nhìn sắc mặt bọn họ cực kỳ thất vọng, giọng nói tà khí của thiếu nữ chậm rãi vang lên: “Linh trà này xác thật chỉ có một phần, nhưng ta cũng không có nói một phần Linh trà này có tổng cộng bao nhiêu cân, nhưng mà, có một việc có thể xác định, hiện nay trong Đại lục này, chỉ có ở chỗ ta mới có Linh trà!”
Tiểu lão đầu mắt sáng rực lên một chút, vội vàng xoay người nhìn phía Vân Lạc Phong, hơi thở của hắn có chút dồn dập.“Ngươi…… Ngươi nói chính là sự thật, loại cực phẩm trà ngon này chỗ ngươi còn có sao.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Không tồi, mười vạn bạc, xin miễn trả giá.”
“Mau, mau cho ta một trăm cân!”
Phốc!
Tiểu nha hoàn Khinh Yên vốn dĩ trầm mặc đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, ai biết nghe được khi tiểu lão đầu nói, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu, ánh mắt cổ quái nhìn về phía tiểu lão đầu.
Đương nhiên, càng muốn hộc máu chính là Mộ Vô Sâm, hắn vừa mới còn nói Linh trà của Vân Lạc Phong quá đắt, tiểu lão đầu này liền nói muốn một trăm cân cho hắn nghe? Hành vi này, không phải đồng nghĩa với việc đánh vào mặt hắn sao?
Nháy mắt, sắc mặt Mộ Vô Sâm trầm xuống, trong người mơ hồ như có dòng nước chạy ngang qua.
“Người cho rằng Linh trà như rau cải trắng? Còn một trăm cân?” Vân Lạc Phong quét mắt nhìn tiểu lão đầu,nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhiều lắm cháu chỉ có thể bán cho người một cân, còn dư lại một cân cháu muốn bán cho những người đang ngồi chờ ở đây.”
Lời nói vừa rồi của những người này, không thể nghi ngờ đắc tội với Mộ Vô Sâm, như thế, nàng có thể nào không bán lá trà cho bọn họ? Dù sao đều là những lá trà kém, cực phẩm lá trà chân chính nàng đã giữ lại cho lão gia tử rồi.
Mọi người không nghĩ tới Vân Lạc Phong còn nhớ tới bọn họ, ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn về phía nàng.
Phải biết rằng, lá trà này bán cho ai cũng đều giống nhau! Lão nhân này có thể mở rộng miệng muốn mua một trăm cân, thân phận của hắn tất nhiên không đơn giản. Nhưng Vân Lạc Phong chẳng những không có vì nịnh bợ lão nhân này bán tất cả Linh trà của nàng, mà là để lại một chút cho bọn hắn.
“Một cân? Đây là cũng quá ít đi?” Tiểu lão đầu đáng thương hề hề nhìn về phía Vân Lạc Phong, “Nếu không, cháu liền bán cho ta một cân nữa, ta thiếu cháu một ân tình, như thế nào?”
Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Được, chỉ là trước đó, ta muốn Phong Trà lâu này giao lại sổ sách! Lãng phí nhiều Linh trà của ta như vậy, làm sao ta có thể ăn cái thiệt thòi này?”
Vân Lạc Phong nàng cái gì cũng chịu ăn, chỉ riêng chịu thiệt là không thể!
Sắc mặt Mộ Vô Sâm xanh mét, nếu như hôm nay hắn từ chối trả tiền, vậy không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe truyền ra ngoài.
Vì vậy, đối với loại đề nghị vô sỉ này của Vân lạc Phong, hắn hít sâu ngăn chặn nội tâm tức giận, lạnh giọng nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi nhớ kỹ hành động của ngươi hôm nay! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Khuôn mặt hờ hững nhìn Mộ Vô Sâm, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Chỉ sợ dù ta không tìm ngươi tính toán sổ sách, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, như vậy, cho dù là tăng thêm một cái thù hận, thì có thể như thế nào?”
“Được, rất được,” Mộ Vô Sâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên dung nhan tuấn mỹ lạnh như băng, “Đến lúc đó ta sẽ đưa bạc và thiệp mời hôn lễ của muội muội ta đến trong phủ ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng đã ái mộ Thái tử nhiều năm như vậy, dù như thế nào đi nữa thì Mộ gia ta cũng sẽ gửi cho ngươi một tấm thiệp mừng.
Nghe nói vậy, mọi người thổn thức không dứt.
Vân Lạc Phong ái mộ Thái tử Điện hạ, ở Long Nguyên quốc cũng không phải là cái bí mật gì, nhưng mà, bây giờ cũng chỉ có người phủ Mộ Thừa tướng mới dám nói ra trước mặt nàng! Hơn nữa, còn dùng chuyện buổi lễ thành thân của Mộ Vô Song và Thái tử ra kích thích nàng.
Nhưng mà, lần này sau khi Mộ Vô Sâm khiêu khích xong, Vân Lạc Phong chỉ tà khí cười một tiếng: “Ngươi cho là, cái loại giống như Cao Lăng bị vô số nam nhân đè ở dưới người, sẽ làm ta có hứng thú ư? Cũng chỉ có loại như Mộ Vô Song này cùng với người bán thân ở trúc lâu sẽ tiếp nhận hắn.”
Ngụ ý, Mộ Vô Song và Cao Lăng là mặt hàng vạn người cưỡi!
Nói không chừng hai người kia còn từng cùng nhau hầu hạ một khách nhân đó.
“Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Mộ Vô Sâm hoàn toàn thay đổi, đáy mắt lộ ra ánh sáng âm lãnh, “Ta cảnh cáo ngươi một câu, làm người thì lưu một đường sống, sau này mà gặp nhau, nói lời đừng có quá đáng, như vậy đối với ngươi cũng không có ích lợi gì!”
Khóe môi Vân Lạc Phong giương lên, lười biếng cười nói: “Xin lỗi, ta không định sau này sẽ gặp các ngươi nữa.”
Mộ Vô Sâm bị tức đến của người run rẩy không dứt, hắn có cảm giác nếu như mình nói tiếp, nhất định sẽ bị cái nha đầu thúi này làm cho đang sống sờ sờ tức ૮ɦếƭ.
Nghĩ đến đây hắn hung hăng phất tay áo, cắn răng nghiến lợi nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi có thể nhớ những lời ngươi nói hôm nay, nếu như lần sau còn để cho ta nhìn thấy ngươi, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Sau khi nói xong lời này, Mộ Vô Sâm xoay người muốn rời đi, nhưng mà, bước chân của hắn mới vừa bước ra, sau lưng liền truyền đến một giọng nói tà mị.
“Ta có để cho ngươi đi chưa?”
Bước chân Mộ Vô Sâm chậm rãi dừng lại, hắn nắm thật chặt quả đấm, đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, trong иgự¢ không nén được tức giận: “Vân Lạc Phong, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Không có gì,” Đôi tay Vân Lạc Phong ôm иgự¢, nửa người dựa vào trên lan can cầu thang, lười biếng híp híp hai con mắt, “Chỉ là nha hoàn này của ta có chút ngứa tay, thiếu một người làm bao cát cho nàng sử dụng, cho nên cũng chỉ có thể uất ức cho ngươi.”
“Vân Lạc Phong!”
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ lười biếng, lửa giận của Mộ Vô Sâm có khống chế nữa cũng không được, đột nhiên bạo phát ra.
Cái nha đầu thúi này lại dám coi thường người khác như vậy! Lại dám để cho mình làm bao cát cho một tiểu nha hoàn? Nếu như hôm nay không dạu dỗ nha đầu thúi này một cái, sau này Mộ Vô Sâm hắn sao có thể lăn lộn trên đại lục này được nữa?
“Vân Lạc Phong, ngươi muốn ૮ɦếƭ!”
Ầm!
Quả đấm của hắn mang theo cơn gió mãnh liệt, tựa như một cơn lốc xoáy, trong nháy mắt đến trước mặt Vân Lạc Phong, quả đấm uy mãnh nhắm ngay vào mũi Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập hung ác.
Ý cười trên khóe môi Vân Lạc Phong trước sau như một, con ngươi đen nhánh ngưng mắt nhìn nắm đấm hạ xuống trước mặt mình, trên dung nhan tuyệt mỹ không hề lộ ra một chút sợ hãi, ổn định như núi Thái Sơn.
Soạt!
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn dừng lại bên người Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm mạnh mẽ của Mộ Vô Sâm.
Rồi sau đó...
mọi người chỉ nghe được một tiếng vang thnah thúy, ngay sau đó một tiếng kêu rên thảm thiết chợt vang lên.
Ầm!
Một chưởng của Khinh Yên dừng lại trên Ⱡồ₦g иgự¢ Mộ Vô Sâm, đánh cho thân thể hắn mạnh mẽ bay ra ngoài, chợt đập vào trên vách tường quán trà, trong nháy mắt, vách tường vốn cũng không vững chắc biến thành một đống phế tích, vùi thân thể của hắn ở trong.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, có lẽ là không nghĩ tới, thân là Đại công tử phủ Mộ Thừa tướng, thực lực lại không bằng một đứa nha hoàn phủ tướng quân?
Chuyện này cũng giống như hung hăng đánh vào mặt Mộ Thừa tướng vậy!
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Vô Sâm chật vật bò dậy, hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, tức giận nói: "Vân Lạc Phong, ta đã đồng ý thực hiện cam kết, cũng sẽ đưa tiền linh trà tới phủ tướng quân, như thế ngươi lấy tư cách gì mà ra tay với ta?"
Hai tay Vân Lạc Phong ôm иgự¢, tà tà liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Vô Sâm: "Nếu ta được gọi là đệ nhất hoàn khố Long Nguyên quốc, vậy thì ta đánh ngươi đâu cần lý do, muốn đánh thì đánh, ngươi có thể làm gì được ta?"
Giọng nói của thiếu nữ kiêu căng mà phách lối, trên mặt hiện vẻ ngang tàn.
Coi như là ta đánh ngươi, thì ngươi có thể làm gì được ta?
Một câu nói này, trên đời này trừ hoàng thượng, ai có thể làm như chuyện đương nhiên mà nói ra?
Mộ Vô Sâm âm trầm quét mắt nhìn Vân Lạc Phong, vỗ vỗ bụi đất trên người, vẻ mặt tối tăm nói: "Coi như ngươi lợi hại! Chúng ta đi!"
Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn lần cuối thiếu nữ lười biếng này, dẫn một đám người Mộ gai vội vã quay người rời khỏi, chỉ sợ mình mà chậm hơn một chút, sẽ bị nữ nhân này giữ lại.
Thực hiển nhiên, lần này, ngược lại Vân Lạc Phong không có ngăn cẳn hắn, nàng lười biếng duỗi người, tà khí nói: "Khinh Yên, chúng ta đi."
"Chờ một chút."
Mắt thấy Vân Lạc Phong muốn rời đi, lập tức tiểu lão đầu nóng nảy, vội vội vàng vàng chạy lên cản Vân Lạc Phong lại.
Bước chân Vân Lạc Phong nhẹ nhàng dừng lại một chút, nhợt nhạt nhướng chân mày: "Các ngươi muốn mua linh trà, buổi trưa ngyaf mai đến Vân gia, hiện tại trong tay ta không mang theo nhiều lá trà như vậy."
"Không phải vậy," Tiểu lão đầu ngăn Vân Lạc Phong trước mặt, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cười như nở hoa, "Nha đầu, ta muốn mời ngươi ăn bữa cơm, không biết ngươi có nguyện ý nể mặt ta hay không?"
"Không có hứng thú."
"Nha đầu, ta cho ngươi một trăm ngàn kim tệ, ngươi ăn một bữa cơm với ta được không?"
Từ trong chuyện vừa rồi, hắn cũng nhìn ra nha đầu này chắc chắn là một kẻ tham tiền, nếu như muốn nàng nể mặt, là tuyệt đối không thể không bỏ ra cái gì được.
Vân Lạc Phong tà khí liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không nghĩ tới tuổi của ngươi đã một xấp dầy, lại còn háo sắc như vậy, nếu là ngươi muốn có người ăn cơm với ngươi, theo con dường này đi thẳng, có một cái kỹ viện, cô nương ở bên trong chỉ cần một ngàn lượng, nếu chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm, một trăm lượng là đủ rồi."
Thấy Vân Lạc Phong hiểu lầm ý của mình, khuôn mặt già nua của tiểu lão đầu đỏ lên, vậy mà, giọng nói của hắn còn mang theo sự đắc ý: "Lão phu là người thuần khiết như vậy, làm sao có thể đến cái loại địa phương đó? Đừng thấy hiện tại lão phu đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thật ra thì vẫn còn là một xử nam."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn tiểu lão đầu: “Ngươi cũng đã hơn năm mươi rồi mà không có nữ nhân nào thích, là do trí thông minh có vấn đề hay thân thể ngươi không được?”
Lúc bắt đầu, tiểu lão đầu còn không rõ lời Vân Lạc Phong nói có nghĩa gì, chờ hắn cân nhắc nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt già nua vì tức giận mà trở nên xanh mét.
“Ai nói thân thể lão phu không được? Không! Không đúng, mặc kệ là thân thể hay là chỉ số thông minh của lão phu đều rất tốt! Nếu không phải mấy chục năm trước đám khốn kђเếק muốn ép ta thú người ta không yêu, làm cho người ta yêu sâu đậm hiểu lầm, ta cũng không thể nào nhiều năm như vậy vẫn không thú thê.”
Nếu không có đám đám khốn kђเếק kia, hắn đã sớm thú thê sinh hài tử!
Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn ở bên ngoài, không trở về gia tộc.
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Mặc kệ ngươi đưa ra điều kiện thế nào, buổi trưa ngày mai đến Vân gia mua linh trà, ai cũng đều không thể lấy được linh trà trước thời hạn từ trong tay ta! Khinh Yên, chúng ta đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Khinh Yên cung kính lên tiếng, bước nhanh đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Ở cửa trà lâu, tiểu lão đầu nhìn bóng dáng một chủ một tớ đang rời đi, trong đôi mắt lướt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
“Thần y đại nhân, thì ra ngài thật sự tới Long Nguyên Quốc.”
Đột nhiên, một giọng nói truyền tới làm tiểu lão đầu phục hồi lại tinh thần, cau mày nhìn nữ tử áo đỏ đứng trước mặt mình.
“Ngươi là Phương Nhã ở Y Các?”
Phương Nhã che môi cười duyên: “Không nghĩ tới thần y đại nhân còn nhớ ta, thời gian trước các chủ của chúng ta còn nhắc tới ngài, nói ngài hành tung bất định, ngay cả cơ hội bái phỏng (thăm viếng) cũng không có. Hôm nay Vinh lão nghe nói thần y tới Long Nguyên Quốc, cố ý phái ta tới tìm thần y đại nhân.”
“Tìm ta?” Tiểu lão đầu nhíu chặt chân mày: “Hắn muốn tìm ta làm gì? Ta không có hứng thú.”
Hiện tại đối với hắn mà nói, không có gì làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn linh trà trong tay Vân Lạc Phong.
“Thần y đại nhân, gần đây Vinh lão của chúng ta phát hiện một hạt giống tốt có thiên phú về y học, định đề cử với ngài, thiên phú của vị nữ tử kia cực kỳ tốt, tin chắc thần y đại nhân nhất định sẽ vô cùng hài lòng.”
“Vậy sao?”
Tiểu lão đầu không nóng không lạnh lên tiếng, có lẽ lúc trước, hắn còn muốn tìm một thiên tài dể truyền lại y bát , nhưng hiện tại, sau khi gặp Vân Lạc Phong, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình rất có hứng thú đối với tiểu nha đầu này.
Đặc biệt là trong tay tiểu nha đầu này còn có lá trà tuyệt phẩm như vậy.
“Hơn nữa…” Phương Nhã trầm mặc nửa ngày mới nói: “Thần y đại nhân, mấy ngày hôm trước Y Các chúng ta nhận được tình báo, hình như có mấy nhân vật quan trọng trong Thiên gia của ngài đến Long Nguyên Quốc, nguyên nhân cụ thể chúng ta không rõ lắm, cho nên Vinh lão muốn ta hỏi thăm đại nhân tình hình một chút.”
Tiểu lão đầu cười lạnh: “Lão phu và Thiên gia không có bất kỳ quan hệ gì, hơn nữa đã mấy chục năm lão phu không về nhà! Chuyện của bọn họ không có liên quan gì đến lão phu.”
Mấy chục năm trước, hắn chỉ có thể coi là một thiên tài tương đối xuất chúng của Thiên gia! Mà từ trước đến nay Thiên gia luôn thích khống chế người khác, vọng tưởng muốn khống chế cuộc đời của hắn! Ép buộc hắn nghênh thú một nữ nhân hắn không yêu.
Mà đúng lúc đó, hắn đã có nữ nhân mình thương yêu từ lâu!
Ai ngờ người Thiên gia đều là hạng người không bằng cầm thú, hạ mê dược với hắn, hơn nữa còn để nữ tử gia tộc lựa chọn kia nằm bên cạnh hắn làm cho nữ tử hắn yêu thương hiểu lầm, tức giận rời bỏ hắn.
Vì thế, hắn cũng rời xa gia tộc, vừa đi chính là vài chục năm.
Thời gian mấy chục năm này, hắn không còn là thiếu niên mặc người ta nắn Ϧóþ nữa mà đã trưởng thành, trở thành một cường giả chân chính, danh chấn đại lục! Cho nên, sau khi hắn thành danh, Thiên gia vô cùng hối hận, vài lần phái người ra ngoài tìm tìm hắn, vọng tưởng khuyên hắn quay trở về gia tộc.
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, tiểu lão đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải niệm tình Thiên gia nuôi hắn lớn, hắn đã huỷ diệt Thiên gia từ lâu! Mặc dù hắn đã buông tha cho Thiên gia nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải quản chuyện của Thiên gia.
“Thần y đại nhân, người thiên tài mà ta vừa nói với ngài…”
Phương Nhã thật cẩn thận nhìn tiểu lão đầu, cân nhắc nên làm thế nào để khuyên thần y gặp mặt Vân Lạc Phong.
Tuy nói Vinh lão đã sớm suy đoán Vân Lạc Phong là đồ đệ của tiểu lão đầu này nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ cụ thể! Vì vậy, ông mới phái Phương Nhã đến, mục đích chính là để cho hai người họ gặp mặt nhau, chứng thực xem suy đoán của mình có chính xác hay không?
“Không có hứng thú.” Tiểu lão đầu xua tay: “Hiện tại lão phu gặp được một tiểu gia hỏa càng thú vị hơn, đối với lão phu mà nói, thiên tài nào cũng đều kém nha đầu kia.”
Phương Nhã giật mình, trong lòng có chút tiếc hận, nàng còn nghĩ muốn thông qua lần này kiểm tra xem rốt cuộc Vân Lạc Phong có phải là đệ tử của hắn hay không, nếu như không phải với thiên phú của Vân Lạc Phong cũng hoàn toàn có thể trở thành đồ đệ của hắn.
Nhưng không nghĩ tới, thần y đại nhân căn bản không cho nàng cơ hội này: “Thần y đại nhân, theo lời Vinh lão chúng ta cho biết, người Thiên gia còn hai ngày nữa sẽ đến Long Nguyên Quốc nên Vinh lão mới để ta đến mật báo, nếu như để người Thiên gia nhìn thấy thần y đại nhân, nhất định lại sẽ liều ૮ɦếƭ dây dưa.”
Nếu năm đó Thiên gia không làm loại chuyện đó với tiểu lão đầu, hiện giờ địa vị của Thiên gia ở trên đại lục tất nhiên sẽ không có người nào có thể so sánh! Đáng tiếc, chính bọn họ muốn ૮ɦếƭ bằng không cũng sẽ không mất đi một chỗ dựa to lớn như vậy.
Bọn họ đã làm tổn thương tiểu lão đầu, với tính tình của tiểu lão đầu này, làm sao có khả năng muốn gặp người Thiên gia? Nếu không phải hắn chưa tha thứ cho người Thiên gia thì hắn cũng không có khả năng mấy chục năm rồi vẫn chưa từng quay trở về gia tộc.
“Tình cảm của Y các lão phu sẽ nhớ kỹ.” Tiểu lão đầu dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Trước khi người Thiên gia tới, ta sẽ rời khỏi Long Nguyên Quốc, tuyệt đối không cho bọn hắn cơ hội nhìn thấy ta.”
Phương Nhã mỉm cười, dùng một tin tức đổi lấy sự cảm kích của tiểu lão đầu, tin tức này thật đáng giá.
…
Phủ tướng quân.
Trong hậu viện, thiếu nữ lười biếng dựa nghiêng thân mình vào đình hóng gió, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về Tầm Kim Thử trong lòng bàn tay, khóe môi gợi lên ý cười: “Tiểu gia hỏa ngươi trưởng thành thật nhanh, thật không hổ ta dùng nhiều linh dược như vậy bồi dưỡng ngươi, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng.”
“Chi chi.”
Trà Sữa kêu to hai tiếng, đôi mắt tròn xoe chuyển động một vòng, đột nhiên, nó cảm nhận được hơi thở của những người khác, vội vàng chui vào ống tay áo của thiếu nữ, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ.
Vân Lạc Phong cúi mặt xuống, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn người đang đến, giọng nói giống như còn chứa sự xem thường: “Không biết Tứ hoàng tử lại tới tìm ta có chuyện gì? Nếu muốn chúng ta liên thủ, ta chỉ có thể nói với ngươi, đối phó với Long Nguyên Quốc, một mình ta đủ rồi.”
Cao Thiếu Thần mở quạt ra, mỉm cười ưu nhã mà ôn hòa, đôi mắt đang nheo lại nhìn giống như hồ ly.
“Hôm nay bổn hoàng tử tới đây là muốn mật báo cho ngươi.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, chờ đợi câu nói kế tiếp của hắn.
Cao Thiếu Thần chỉ nhìn động thác nhướng mày của thiếu nữ đã biết nàng muốn nghe hắn nói, cười nhạt nói: “Mấy ngày hôm trước, ta nghe lén phụ hoàng và Cao Lăng nói chuyện, biết được Mộ Vô Song là người Thiên gia.”
“Thiên gia?” Rốt cuộc ánh mắt của Vân Lạc Phong cũng dừng trên người Cao Thiếu Thần, giọng nói và khuôn mặt của nàng vẫn lười biếng trước sau như một: “Thiên gia rất lợi hại sao?”
“Thiên gia mạnh hơn so với hoàng tộc nhưng mà không thể so sánh với Linh môn. Người mạnh nhất Thiên gia cũng chỉ là Địa Linh Giả sơ cấp nhưng mà vì thiên gia có thần y Thiên Nhai danh chấn đại lục, cho nên cho dù thực lực toàn bộ Thiên gia không mạnh cũng không có người dám trêu chọc Thiên gia.” Cao Thiếu Thần nhếch môi cười: “Cho nên, ta mới đến nói cho ngươi biết tin tức này.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: “Năng lực củaThiên Nhai thế nào??”
Cao Thiếu Thần trầm ngâm nửa ngày, rồi mới chậm rãi trả lời: “Ta cũng không rõ thực lực của Thiên Nhai đến đâu, ta chỉ biết y thuật của hắn cực kỳ cao minh, hành tung bất định, hơn nữa, ta nghe nói hắn đã vài chục năm không trở về gia tộc. Vì vậy, đối với tình huống của hắn ta cũng không biết rõ lắm.”
“Được, ta đã biết.” Vân Lạc Phong liếc nhìn Cao Thiếu Thần: “Ta thật cảm ơn ngươi đã tới nói cho ta biết chuyện này! Nhưng mà ta cũng không tin ngươi thật sự chỉ xuất phát từ ý tốt, nếu như ta đoán không sai, ngươi muốn ta phá hoại hôn lễ của Mộ Vô Song và Cao Lăng, để Cao Lăng không thể nịnh bợ Thiên gia, như vậy vị trí Thái tử này sẽ rơi xuống trên đầu ngươi, có đúng hay không?”
Cao Thiếu Thần không nghĩ tới việc Vân Lạc Phong chỉ liếc mắt một cái đã nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình, hắn giật mình, nhếch môi cười nói: “Tiểu Phong Nhi, ngươi quá thông minh! Không sai, ta thực không cam lòng! Cao Lăng đã bị một đám nam nhân lăng nhục ở Trúc Lâu, làm hoàng thất Long Nguyên Quốc mất hết mặt mũi. Dù vậy, phụ hoàng vẫn không huỷ bỏ ngôi vị Thái tử của hắn, chuyện này làm sao có thể khiến ta cam tâm đây? Cao Lăng trừ bỏ thân phận là nhi tử của hoàng hậu, còn có chỗ nào xứng đáng với vị trí Thái tử chứ?”
Nam nhân không hề che dấu nội tâm không cam lòng của chính mình, đôi mắt hồ ly lộ ra sự thâm trầm.
“Nếu không phải vì Mộ Vô Song, phụ hoàng đã sớm huỷ bỏ ngôi vị Thái tử của hắn! Bởi vì hiện giờ, toàn bộ hoàng thất cũng chỉ có một mình Cao Lăng nguyện ý nghênh thú Mộ Vô Song! Mà với thân phận của Mộ Vô Song, ai cưới nàng người đó chính là Thái tử, cho dù thanh danh của Cao Lăng có vô cùng xấu đi chăng nữa.”Dù vị trí Thái tử có mê người hơn nữa, hắn cũng sẽ không nghênh thú loại nữ nhân đã mất đi sự trong sạch như Mộ Vô Song, nếu không, trên đầu của hắn sẽ đội vô số nón xanh!
Chỉ có Cao Lăng mới có thể không màng tất cả, đoán chừng cho dù Mộ Vô Song có hoài hài tử của người khác, hắn cũng sẽ không chút do dự thú nàng.
“Ngươi sai rồi.” Trong đáy mắt Vân Lạc Phong lộ ra ánh sáng tà khí: “Vị trí Thái tử không phải hoàng đế có thể quyết định, chỉ có Linh Môn mới có tư cách quyết định người được chọn làm Thái tử, đừng nói chẳng qua Cao Lăng chỉ đến Trúc Lâu bán mình, cho dù hắn có là chó, vị trí Thái tử vẫn là của hắn! Ai bảo trong toàn bộ hoàng thất Long Nguyên Quốc, chỉ có một mình hắn có chỉ số thông minh thấp như thế! Có thể dễ dàng khống chế trong tay?”
Bất luận là Cao Thiếu Thần hay là các hoàng tử khác, đều không thể dễ dàng khống chế trong tay như vậy, chỉ có Cao Lăng này, hắn vừa không có dã tâm lại không có thực lực, Linh Môn không chọn hắn thì còn chọn ai?
Về phần hoàng thất Long Nguyên Quốc bị đeo tiếng xấu trên lưng thì có liên quan gì đến bọn họ? Bọn họ chỉ cần khống chế đất nước này là đủ rồi.
Nghe Vân Lạc Phong phân tích, Cao Thiếu Thần hơi nheo đôi mắt hồ ly lại: “Tiểu Phong Nhi, ta thật đúng là không thể không bội phục ngươi, những lời ngươi nói đúng là sự thật, Cao Lăng dễ khống chế hơn so với bất cứ người nào, cho nên lần này ta tới tìm ngươi là có nguyên nhân, chúng ta cần phải phá hư hôn lễ của Cao Lăng và Mộ Vô Song! Nếu không để Cao Lăng thành công tiến vào Thiên gia, cả hai chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Vân Lạc Phong nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Hai người bọn họ thành thân có quan hệ gì với ta chứ? Tra nam xứng với tiện nữ, cực kỳ thích hợp, chẳng lẽ ta còn phải chia rẽ bọn họ để bọn họ đi gây tai họa cho người khác hay sao? Huống chi, cho dù bọn họ có thành thân hay không đều sẽ bắt tay đối phó với ta, nếu đã như thế, còn không bằng ta giúp bọn họ đạt thành ước nguyện.”
Giúp bọn hộ đạt thành ước nguyện, thật là như thế sao?
Nàng không phá hư lễ thành thân của bọn họ cũng không có nghĩa là nàng sẽ buông tha hai người kia như vậy.
Khóe môi Vân Lạc Phong hơi nhếch lên, trong đôi mắt đang nheo lại có một tia nguy hiểm.
“Tứ hoàng tử, nếu ngươi không còn việc gì, có thể rời đi, về việc thành thân của Cao Lăng và Mộ Vô Song, ta chẳng những sẽ không phá hư mà còn tặng một phần đại lễ chúc mừng hôn lễ của bọn họ.”
Cao Thiếu Thần ngẩng đầu lên thì trông thấy thiếu nữ mỉm cười mang theo sự âm hiểm, bỗng nhiên nội tâm hắn hơi chấn động, trong lòng giống như đang dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Ngay cả chính hắn cũng không rõ, loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà đến! Không bao lâu đã chiếm cứ toàn bộ trái tim của hắn.
Lúc Cao Thiếu Thần muốn đi đến gần Vân Lạc Phong, bỗng nhiên có một con bàn tay to lớn từ phía sau thiếu nữ vươn tới, khoác một cái áo choàng trắng như tuyết lên người nàng.[QR2][thichtruyen.vn]
“Trời hơi lạnh.”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp lại khàn khàn, lộ ra sự quan tâm nồng đậm.
Trong lòng Vân Lạc Phong cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn nam tử lãnh khốc đứng phía sau, hỏi: “Vân Tiêu, sao ngươi lại tới đây?”
“Nhớ ngươi.”
Đôi mắt đen cảu Vân Tiêu nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, rất khó để tưởng tượng được, một người luôn luôn lãnh khốc như hắn lại có thể nói ra loại lời nói ái muội thế này?
Chuyện này có chỗ không giống tính cách của hắn.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam nhân không trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người nàng: “Ta thích ngươi giống như lúc ở trên giường, gọi ta là Tiêu.”
Sấm chớp mãnh liệt!
Lời nói đột ngột của Vân Tiêu làm Vân Lạc Phong ngây ngốc, đến khi nàng phát hiện Cao Thiếu Thần nhìn với ánh mắt lạnh lùng, nàng mới phản ứng lại, khóe môi hơi nhếch lên: “Bây giờ còn có người ở đây, có chuyện gì chờ chúng ta trở về phòng lại nói có được hay không?”
Nếu lời Vân Tiêu nói chỉ là làm người khác suy nghĩ lung tung thì lời Vân Lạc Phong nói lại vô ý chứng thực quan hệ của bọn họ.
Ngay lập tức ánh mắt Cao Thiếu Thần nhìn Vân Tiêu lộ ra sự bất thiện, trong đôi mắt hồ ly hơi nheo lại phát ra ánh sáng bất định.
Đột ngột, hắn nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Tiểu Phong Nhi, không nghĩ tới ánh mắt của ngươi lại đặc biệt như vậy, có thể nói yêu đương với một hộ vệ.”
Vân Lạc Phong nhìn về phía Cao Thiếu Thần: “Thật sự ánh mắt của ta không tồi, nếu không cũng sẽ không phát hiện được một người nam nhân đặc biệt như Vân Tiêu!”
Đột nhiên lòng Cao Thiếu Thần trầm xuống, hắn hít một hơi thật sâu mới ngăn cản dược sự không thoải mái ở trong lòng.
“Một khi đã như vậy, bổn hoàng tử sẽ không quấy rầy ngươi. Tiểu Phong Nhi, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ những gì bổn hoàng tử nói.”
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, cơ thể lười biếng dựa vào người Vân Tiêu: “Tứ hoàng tử, ta và ngươi cũng không thân thiết như vậy, cho nên ngươi nên đổi cách xưng hô với ta thì tốt hơn, nếu không dễ làm người không biết hiểu lầm, sẽ làm bẩn thanh danh.”
Cao Thiếu Thần đã bình thường trở lại sau lúc đầu bị đả kích, ưu nhã cười nói: “Hiểu lầm không phải càng tốt hay sao? Huống chi, bổn hoàng tử cũng không sẽ không sợ bị bẩn thanh danh.”
Sau khi nói xong những lời này, ánh mắt của hắn nhịn không được liếc nhìn Vân Tiêu dang đứng một bên, trên dung nhan tuấn mỹ kia mỉm cười càng sâu.
“Xin lỗi.” Trên mặt Vân Lạc Phong là sự liều lĩnh: “Ta nói không phải là làm bẩn thanh danh của ngươi mà là sợ thanh danh của ta bị hủy trong chốc lát! Dù sao ngươi cũng không xứng với ta.”
Nếu là nữ tử khác khi cự tuyệt nam nhân, chắc chắn sẽ nói ta không xứng với ngươi, ngươi nên đi tìm một nữ nhân khác tốt hơn.
Chỉ có nàng, mới có thể liều lĩnh nói một câu “ngươi không xứng với ta” như thế!
Thật sự, với thân phận và thực lực hiện giờ của Cao Thiếu Thần hoàn toàn không xứng với nàng.
Đột nhiên dung nhan tuấn mỹ của Cao Thiếu Thần trầm xuống: “Vậy hắn thì xứng đôi với ngươi?”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhướng mày: “Không sai.”
“Lý do? Bổn hoàng tử muốn biết lý do.”
“Bởi vì…” Vân Lạc Phong dừng một chút: “Hắn sạch sẽ hơn ngươi, thuần khiết hơn ngươi, nghe lời hơn ngươi, dáng người tốt hơn ngươi, hơn nữa hắn nguyện ý cùng ta nhất sinh nhất thế nhất song nhân!”
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân!
Đây là tình yêu mọi nữ nhân đều mong ước được sở hữu nhưng trên đời này có bao nhiêu người nguyện ý thực hiện?
Trong lòng Cao Thiếu Thần giống như bị đánh mạnh, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao, nghe được những lời Vân Lạc Phong nói, trong lòng hắn sẽ khó chịu như thế.
Chẳng lẽ, hắn yêu Vân Lạc Phong?
Không! Tuyệt đối có khả năng, trong lòng hắn tuyệt đối không có tình yêu! Sở dĩ muốn đoạt được Vân Lạc Phong cũng là vì muốn nàng trở thành thế lực của mình! Mà loại cảm xúc khó chịu trong lòng này khẳng định là do mình thế này mà bại trong tay một tên thị vệ.
Nghĩ đến đây, Cao Thiếu Thần nở nụ cười tự giễu, hắn thân là con cháu hoàng thất căn bản sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào!
“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này quả thực không sai.” Cao Thiếu Thần nhếch môi cười nhạt. nói: “Nếu ngươi đã có sự lựa chọn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà ta vẫn hy vọng ngươi có thể liên thủ với ta, cùng nhau đối phó Cao Lăng! Cáo từ.”
Nói xong câu đó, Cao Thiếu Thần chắp tay, vội vàng xoay người rời đi, hắn sợ chính mình ở lại chỗ này, sẽ nhịn không được động thủ với Vân Tiêu!
Cho dù hắn không yêu Vân Lạc Phong, thân là một người nam nhân, tự tôn cũng không cho phép hắn bại bởi những người nam nhân khác!
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải khắc chế chính mình! Không được động thủ bên trong phủ tướng quân!
Cao Thiếu Thần vội vàng rời đi, không hề chú ý tới phía sau lưng hắn, có một đôi mắt lãnh khốc trước sau nhìn hắn chăm chú…
Vân Tiêu mặt không biểu tình, trên khuôn mặt nhìn không ra bất luận manh mối gì nhưng chỉ có Tần Nguyên tránh ở chỗ tối mới biết, lần này Cao Thiếu Thần gặp phải tai ương rồi! Ai bảo hắn muốn đoạt chủ mẫu?
Bất quá, chuyện mà Tần Nguyên không nghĩ tới chính là chủ tử nhà mình lại có thể nghĩ thông suốt? Có thể hiểu được dùng loại phương pháp này để xua đuổi tình địch?
Chậc, chậc, thật sự là làm người ta phải lau mắt mà nhìn.
…
Trong chính điện xa hoa của hoàng cung, Cao Đồ trông thấy một đôi nam nữ đi vào trong điện, vội vàng đi lên nghênh đón, sắc mặt cung kính nói: “Thiên Ngọc thiếu gia, Thiên Kha tiểu thư, không nghĩ các ngươi sẽ đến trước, ta không tiếp đón từ xa, thật sự xin lỗi.”
Hắn không nghĩ tới, người Thiên gia phái tới lại là hai thiên tài xuất chúng nhất trong dòng chính, qua đó có thể thấy bọn họ coi trọng Mộ vô song đến cỡ nào.
“Ừ.”
Thiên Kha lạnh nhạt gật đầu, sắc mặt lạnh băng nói: “Mộ Vô Song ở đâu?”
“Thiên Kha tiểu thư, xin các người chờ một lát, ta đã phái người đi truyền Vô Song và khuyển tử của ta, bọn họ sẽ nhanh chóng về tới.”
Ở trước mặt hai người, Cao Đồ cũng không dám có một chút vô lễ hay bất kính nào, ngay cả tự xưng cũng thay đổi.
“Đúng rồi,” Cao Đồ nghĩ tới chuyện gì, con ngươi chuyển động vài cái: “Ta biết trên đường hai vị tới đây khẳng định đã nghe nói chuyện của khuyển tử và Vô Song, thật sự mọi chuyện đều là vu hãm, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không đến cái Trúc Lâu gì đó để bán mình, đều là do Vân Lạc Phong Vân gia ghen ghét Vô Song có thể gả cho khuyển tử nên truyền bá ra lời đồn như vậy, thật sự lúc đó bọn họ chỉ là đi ra ngoài rèn luyện mấy tháng, cũng không có xảy ra chuyện bán mình.”
Thiên Kha nhẹ nhíu mày, đối với sự tích n của Mộ Vô Song và Cao Lăng, nàng không có một chút hứng thú nào! Dù sao nàng tới nơi này tiếp cận Mộ Vô Song cũng là vì thể chất của Mộ Vô Song vô cùng thích hợp trở thành dược nhân cao cấp chứ không phải muốn bồi dưỡng nàng!
Vì vậy Mộ Vô Song trong sạch hay không trong sạch có quan hệ gì với nàng? Ngay cả Cao Lăng kia thật sự trở thành phu thê với Mộ Vô Song, nàng cũng không ngại có thêm một dược nhân cấp thấp!
“Bệ hạ, Thái Tử điện hạ cùng Vô Song tiểu thư ở ngoài điện xin đợi.”
Nhưng vào lúc này, thái giám vội vã đi đến, tất cung tất kính bẩm báo.
Nghe được lời nói của thái giám, Cao Đồ dừng tay: “Để bọn họ tiến vào.”
“Tuân chỉ.”
Thái giám lĩnh mệnh lui xuống.
Không bao lâu sau, hai người Cao Lăng cùng Mộ Vô Song từ ngoài chính điện đi đến, trong mắt bọn họ đều mang theo nghi hoặc, hiển nhiên không biết vì sao Cao Đồ đột nhiên triệu bọn họ tới.
“Hoàng nhi, Vô Song, các con tới rồi?” Gương mặt Cao Lăng lạnh lùng, dung nhan uy nghiêm bao phủ một tia nghiêm túc, “Hai vị này là Thiên Kha cùng Thiên Ngọc của Thiên Gia, các con còn không qua đây hành lễ.”
Thiên gia?
Mộ Vô Song cũng không biết dòng họ này có thế lực ra sao cho nên sửng sốt một chút, nhưng Cao Lăng một bên lập tức phản ứng ngay, nịnh nọt nói: “Đã sớm nghe về đại danh của Thiên Ngọc công tử cùng Thiên Kha tiểu thư, bây giờ thấy, quả thực thiên tư trác tuyệt* như trong lời đồn.”
*thiên tư trác tuyệt: Cao vượt hẳn lên, không có gì sánh kịp
Thiên Kha cùng Thiên Ngọc nghe lời nói nịnh nọt tán dương như thế này nhiều rồi, bởi vậy, đối với khen tặng cyar Cao Lăng, trên mặt bọn họ vẫn luôn vô tình, gương hờ hững mạc như cũ.
“Ngươi chính là Mộ Vô Song?” Thiên Kha lạnh nhạt nhìn gương mặt của Mộ Vô Song, “Nữ nhi của Thiên Hinh?”
Có lẽ là hai chữ “Thiên Hinh” này làm tim Mộ Vô Song đột nhiên run rẩy, nàng cắn chặt môi, nhìn Thiên Kha lạnh nhạt cao ngạo.
“Ngươi là người phương nào?”
Thiên Kha không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua trên mặt Mộ Vô Song, khẽ nâng cằm, trên mặt lộ ra nét kiêu căng.
“Vô Song,” Cao Đồ sợ Mộ Vô Song đắc tội với Thiên Kha nên vội vàng giải thích, “Mẫu thân Thiên Hinh của con cũng là người của Thiên gia, mà hôm nay gia tộc đó ở đại lục có địa vị và tầm ảnh hưởng rất lớn, ngay cả thần y danh chấn tứ phương ở trên đại lục cũng đều đến từ gia tộc này.”
Lời Cao Đồ nói giống như một cây gậy đánh vào tim Mộ Vô Song.
Nàng trợn to mắt đẹp, trong mắt tràn đầy tia sáng kích động, trên dung nhan ưu nhã tuyệt sắc hơi phiếm hồng, môi mỏng run rẩy không thôi.
Như thế nào thì Mộ Vô Song cũng không nghĩ đến mình lại có địa vị lớn như vậy.
Đệ nhất thần y đại lục lại là người trong họ nàng?
Thân phận tôn quý này còn ai có thể so sánh với nàng chứ? Nếu Vân Lạc Phong biết chuyện này, nhất định nàng ta sẽ ghen ghét phát cuồng! Nói không chừng còn sẽ quỳ gối trước mặt mình xin tha, ha ha ha!
Rốt cuộc, thiên phú của Vân Lạc Phong có mạnh bao nhiêu thì cũng không thể so sánh với đệ nhất thần y đại lục.
Gương mặt Mộ Vô Song biểu lộ vui vẻ tươi cười, nàng liếc mắt nhìn Cao Lăng bên người, trong mắt đẹp xẹt qua một tia chán ghét.
Nếu sớm biết rằng mình là người của Thiên gia, bất luận thế nào cũng sẽ không gả cho tên cặn bã Cao Lăng này! Cho nên, chờ sau khi rời khỏi nơi này, nàng cần phải để cho Thiên Kha ra mặt, giải trừ hôn ước này thay nàng, hơn nữa, khiến Cao Lăng phải trả giá thật nhiều vì sai lầm mà hắn phạm phải!
Cao Đồ vừa định nói gì đó với Mộ Vô Song, bỗng nhiên trông thấy đáy mắt thiếu nữ kia hiện rõ căm hận, mí mắt hắn giật giật.
Trước đây hắn chỉ lo nịnh bợ Thiên gia, lại quên mất hận ý trong lòng Mộ Vô Song!
Xem ra hắn cần nghĩ biện pháp, khiến Mộ Vô Song tạm thời buông ân oán trong dĩ vãng ……
“Khụ khụ,” Nghĩ đến đây, Cao Đồ hắng giọng, nghiêm khắc phân phó, “Hoàng nhi, Thiên Ngọc công tử cùng Thiên Kha tiểu thư đường xa đến đây, con dẫn bọn họ đi xuống nghỉ ngơi đi, Vô Song ở lại, trẫm có ít lời muốn nói với con.”
Lòng Mộ Vô Song run lên, làm sao nàng không biết mục đích Cao Đồ giữ nàng lại chứ?
Chỉ là nhìn thấy hai người Thiên gia không có bất kỳ phản ứng gì, Mộ Vô Song ngăn chặn luống cuống trong lòng, cụp mi rũ mắt nói: “Vâng, Bệ hạ.”
“Mời hai vị.”
Cao Lăng nhìn Mộ Vô Song, thu hồi ánh mắt, làm động tác cung kính với hai người Thiên Ngọc cùng Thiên Kha.
“Được.”
Trong cổ Thiên Kha phát ra giọng nói lạnh nhạt, theo động tác của Cao Lăng đi về phía ngoài đại điện ngoại, sắc mặt nàng vẫn lạnh băng vô tình, trong mắt đen hàm chứa cảm xúc hờ hững.
“Vô Song.”
Sau khi hai người rời khỏi, tầm mắt Cao Đồ chuyển tới trên người Mộ Vô Song: “Những năm gần đây trẫm đối đãi với ngươi như thế nào?”
Cơ thể Mộ Vô Song khẽ run lên, cắn chặt môi, nói: “Bệ hạ đối với Vô Song giống như nữ nhi, tất nhiên Vô Song mang ơn đội nghĩa.”
“Nếu con biết điểm này thì trẫm an tâm rồi,” Cao Đồ thở dài thật mạnh, “Đáng tiếc, nghịch tử kia làm ra chuyện không bằng súc sinh, khiến con bị nhiều uất ức như vậy, để đòi lại công đạo cho con, trẫm mới để nghịch tử kia cưới con.”
Mộ Vô Song không nói gì, rũ mắt che đậy hận ý trong đó.
Chuyện xảy ra khiến nàng vĩnh viễn không thể quên được! Cao Lăng phạm phải sai lầm, sớm muộn gì cũng có một ngày phải trả giá lớn!
“Vô Song, qua mấy ngày nữa con phải rời đi cùng người Thiên gia rồi, bên trong gia tộc lớn, nếu không có gì hậu thuẫn thì chỉ sợ đi lại gian nan.”
Đương nhiên, Cao Đồ tìm hiểu được tin tức là người Thiên gia muốn bồi dưỡng nàng trở thành nhân tài! Chỉ là hắn sẽ không nói cho Mộ Vô Song biết điều này, nếu như để Mộ Vô Song biết được Thiên gia coi trọng mình, nhất định nàng ta càng thêm không nghe lời!
Đáng tiếc, làm thế nào Cao Đồ cũng không nghĩ đến, Thiên gia không phải muốn bồi dưỡng Mộ Vô Song, mà muốn dùng nàng để thử nghiệm thuốc, cũng chính là dược nhân trong truyền thuyết!
Nhất định hắn sẽ phải công dã tràng!
“Bệ hạ, Vô Song hiểu rõ.”
Mộ Vô Song nắm chặt nắm tay, nhưng giọng nói vẫn tao nhã lạnh nhạt như thường.
Nàng biết Cao Đồ nói cũng không sai, lần đầu mình trở lại Thiên gia, nhất định sẽ đã chịu một ít người làm khó dễ, nếu thân phận của nàng ta là Thái tử phi Long Nguyên Quốc thì Thiên gia cũng sẽ không quá phận.
Chỉ có chờ bản thân đạt được địa vị chí cao vô thượng ở Thiên gia, hoặc là bợ đỡ được thần y Thiên Nhai thì nàng mới có thể ɢɨết được Cao Lăng!
“Con hiểu là được.” Cao Đồ từ ái cười, “Có Hoàng thất ta làm chủ ở phía sau, Thiên gia sẽ không làm khó dễ con quá mức, mặt khác, chuyện con cùng Cao Lăng ở Trúc Lâu, ta đã nói cho Thiên Kha là Vân Lạc Phong hãm hại với con! Dù sao người Thiên gia cũng không nhìn thấy lúc con ở Trúc Lâu, cũng chỉ có thể ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.”
Thân thể Mộ Vô Song run lên, sắc mặt tuyệt mỹ hơi tái đi, giai đoạn ở Trúc Lâu vĩnh viễn là ác mộng của ả!
Vân Lạc Phong!
Nếu không phải tiện nhân này để mình biết tin tức Cao Lăng hãm sâu ở Trúc Lâu thì nàng cũng sẽ không xúc động đi tìm đến đó, nếu nàng không đi thì cũng sẽ không gặp kết cục như vậy!
Hết thảy cũng đều do Vân Lạc Phong sai! Nếu nàng ta sớm ૮ɦếƭ đi thì sao xảy ra loại chuyện như vậy?
Vì sao tiện nhân như nàng ta còn không ૮ɦếƭ đi?
Mộ Vô Song càng nghĩ càng hận, hung tợn cắn răng: “Ta muốn Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ! Ả phải ૮ɦếƭ!”
“Con muốn nó ૮ɦếƭ thì rất đơn giản,” Cao Đồ nhìn mắt Mộ Vô Song, đắc ý cười, “Hiện tại trẫm có thể ban thánh chỉ, lệnh cho nó tiến cung làm tiểu tђเếק cho Thái tử! Lúc đó, con thân là Thái tử phi, muốn tra tấn như thế nào thì cũng không ai dám nói với con một chữ không! Thân là tiểu tђเếק thì cả đời sẽ phải dựa vào con!”