Mộ Vô Song nhếch khóe môi, nở nụ cười lạnh lùng: "Nửa năm trước, ta đã tính toán để nương nương tứ hôn cho Vân Lạc Phong! Kết quả lại vì chuyện xảy ra mà trì hoãn, không ngờ bây giờ hôn sự của Vân Lạc Phong vẫn do ta quyết định, nhưng đối tượng lại là kẻ ăn chơi trác táng đó trở thành tiểu tђเếק của Cao Lăng!"
Nếu là nửa năm trước, nàng ta tuyệt đối không cho phép Vân Lạc Phong trở thành thị tђเếק của Thái tử, nhưng sau khi trải qua sự kiện ở Trúc lâu, nàng ta đã không còn cảm tình với hắn nữa, chỉ có hận ý, đương nhiên không ngại việc hắn nạp tђเếק!
Chẳng qua, so với việc căm hận Cao Lăng, người mà nàng ta hận hơn vẫn là Vân Lạc Phong!
Mặc dù người khiến nàng ta thất thân là Cao Lăng, nàng ta vẫn quy kết phần lớn tội lỗi cho Vân Lạc Phong!
……
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Đại tiểu thư Vân Lạc Phong của phủ Tướng quân có mĩ mạo khuynh thành, hiền lương thục đức, đặc biệt tứ hôn làm tђเếק của Thái tử Cao Lăng, khâm thưởng.”
Trong sảnh ngoài của phủ Tướng quân, thái giám truyền chỉ thu hồi thánh chỉ, mỉm cười nhìn gia tôn (ông cháu) của Vân gia đang đứng trước mặt hắn: "Vân tiểu thư, ngươi còn không mau tiếp chỉ tạ ơn?"
Sắc mặt lão gia tử xanh mét vì giận dữ, chòm râu run run, ông vén tay áo muốn bước lên hung hăng giáo huấn tên thái giam kia một trận, nhưng vào lúc này, một cánh tay mảnh khảnh đã vươn ra từ phía sau, đoạt lấy thánh chỉ trong tay thái giám.
Thái giám cười hài lòng: "Vân tiểu thư, vẫn là ngươi tương đối thức thời, biết không thể cãi lại ý chỉ của Bệ hạ..."
Rẹt rẹt!
Đúng lúc tên thái giám định khen vài câu, một tiếng xé giấy trong trẻo đột ngột truyền đến khiến đồng tử trong mắt hắn co rụt lại, tâm tạng* (tim + lục phủ ngũ tạng) nhảy lên kịch liệt.
“Ngươi vừa nói gì?” Vân Lạc Phong vứt thánh chỉ đã xé thành hai nửa xuống mặt đất, vỗ vỗ tay, khóe môi giương lên và nói: "Xin lỗi nhé, ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa được chứ?"
“Ngươi……”
Sắc mặt thái giám xanh mét vì giận dữ.
Hắn truyền thánh chỉ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người ngạo mạn thế này, chẳng những không tiếp thánh chỉ mà còn cả gan xé nó thành hai nửa.
“Nếu ngươi không còn lời nào để nói, ta đây cũng chỉ có thể tiễn khách! Người tới, vứt hắn ra ngoài cho ta!"
“Dạ, Đại tiểu thư!”
Vân Lạc Phong vừa dứt lời, hai tên thị vệ lập tức bước ra từ phía sau, mỗi người một tay nhấc thân thể của thái giám lên, hung hăng vứt hắn ra ngoài cửa.
Bịch!
Thái giám chật vật ngã trước cửa lớn Vân gia, hắn vội vàng bò dậy, dưới ánh mắt tò mò của những người xung quanh, hắn vội vã bỏ đi.
Trong Ngự Thư phòng, nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền từ ngoài cửa vào, Cao Đồ hơi nhíu mày, nhìn tên thái giám đang đi từ ngoài thư phòng vào đây, hắn cất tiếng nói bình tĩnh lạnh lùng: "Trẫm bảo ngươi đi truyền chỉ, Vân Lạc Phong không tiếp chỉ à?"
“Bệ hạ.”
Thái giám quỳ "phịch" xuống mặt đất: "Vân Lạc Phong đó to gan lớn mật, chẳng những từ chối tiếp chỉ mà còn xé cả thánh chỉ."
Sắc mặt Cao Đồ bỗng trầm xuống, hắn đã sớm dự đoán được Vân Lạc Phong sẽ từ chối, nhưng không ngờ nàng lại có dũng khí xé thánh chỉ ngay tại chỗ! Quả không hổ là cháu gái của lão đông tây* kia!
*Lão đông tây: Đông tây ở đây nghĩa là đồ, thứ -> Đồ lão già/thứ lão già (chỉ người hoặc động vật mà mình ghét - trong ngữ cảnh này)
“Ngươi lui ra đi.” Cao Đồ lạnh giọng ra lệnh.
“Tuân chỉ.”
Thái giám đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người, cung kính hành lễ rồi lui xuống.
Đợi đến khi tên thái giám rời khỏi, Cao Đồ cười lạnh một tiếng, nói với Cao Lăng đang đứng cạnh mình rằng: "Muốn để Vân Lạc Phong trở thành tiểu tђเếק của con, cũng chỉ có thể mượn thế lực Thiên gia! Nếu không tống ả vào phủ con để Mộ Vô Song tra tấn, Mộ Vô Song sẽ không tiêu trừ được lửa giận trong lòng."
Trên thực tế, đối với nhi tử Cao Lăng ngu xuẩn này, Cao Đồ cũng chẳng hợp mắt, nhưng biết làm sao được khi Linh Môn đã truyền đạt mệnh lệnh rằng Hoàng đế đời kế tiếp của Long Nguyên quốc chỉ có thể là Cao Lăng!
“Phụ hoàng, con chỉ cần có được thân thể Vân Lạc Phong, đợi sau khi có được thân thể ả rồi, tính mạng của ả sẽ do Mộ Vô Song tùy ý xử lý." Dung nhan tà mị tuyệt mỹ kia hiện lên trong đầu Cao Lăng, một cơn dụς ∀ọηg xuất hiện trong lòng hắn.
Cho dù bây giờ Vân Lạc Phong không yêu hắn, hắn cũng phải có được nàng! Huống hồ, hắn cũng không tin Vân Lạc Phong đã từng yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại mà lại đột ngột không có cảm giác với hắn.
“Con cũng lui ra đi.”
Cao Đồ nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Cao Lăng, bực bội bảo hắn đi, lạnh giọng nói.
“Dạ, phụ hoàng.”
Cao Lăng lấy lại tinh thần, hắn không hề nói thêm gì cả, chắp tay khom lưng rồi lui xuống.
Nhìn bóng dáng Cao Lăng rời đi, ánh mắt Cao Đồ trở nên u ám nặng nề...
……
Phủ Tướng quân.
Trong phòng huấn luyện dưới lòng đất, Vân Lạc Phong mới vừa cất bước đi vào, mọi người ở đó đã đồng loạt bước tới xoay quanh nàng.
“Nhị thúc.”
Vân Lạc Phong liếc mắt một cái đã trông thấy một nam nhân đang chỉ bảo người nọ tu luyện, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười: "Mấy ngày nay tinh thần và tình trạng của người không tệ lắm, đêm nay con định giúp người khôi phục thực lực."
Ngón tay Vân Thanh Nhã run run, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng tràn đầy tia sáng kích động: "Phong nhi, con nói... ta thật sự có thể khôi phục lại?"
Đối diện với đôi mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ của nam nhân kia, Vân Lạc Phong chầm chậm bước tới trước mặt y. Giờ khắc này, ánh mắt thiếu nữ chứa đựng sự nghiêm túc chưa từng có.
“Nhị thúc, chẳng những con có thể giúp người khôi phục thực lực ngày trước mà còn khiến sức mạnh của người càng tăng lên đáng kể! Dù sao thì trong nửa năm nay, con vẫn luôn giúp người điều hòa thân thể, hơn nữa còn truyền linh lực vào cơ thể người, cho nên lúc này đây, người đột phá tu vi sẽ khiến kẻ khác cực kỳ sợ hãi."
Khuôn mặt thanh tuấn ưu nhã của nam nhân nở nụ cười: "Tiểu Phong nhi, nhị thúc có thể khôi phục sức mạnh đã là kỳ tích, hoàn toàn không cầu tu vi của mình có bất kỳ sự tiến bộ nào."
“Nhị thúc.” Vân Lạc Phong ngẩng đầu ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ của Vân Thanh Nhã: "Đợi con giải quyết chuyện ở Long Nguyên quốc xong, người phải nói cho con biết năm đó ai gây thương tổn cho người! Kẻ làm hại người, nhất định con sẽ khiến bọn chúng phải trả giá thật lớn!"
Vân Thanh Nhã khẽ cười một tiếng: “Được, nhị thúc đồng ý với con, ta sẽ nói chuyện ngày trước cho con biết."
Nha đầu này không còn là người lúc trước, để mặc kẻ khác cầm nắm nữa, bây giờ nàng đã trưởng thành đến mức khiến người ta kinh ngạc, cho nên có một số việc, nàng cần phải hiểu biết rõ ràng.
Nghe được câu trả lời của Vân Thanh Nhã, ánh sáng tà khí chợt len lỏi vào mắt Vân Lạc Phong, nàng nhếch khóe môi vừa mang theo vẻ tự tin vừa nở nụ cười ngông cuồng.
“Lần này con tới sân huấn luyện, ngoại trừ chuyện đó còn có một chuyện quan trọng hơn, bây giờ đã đến lúc đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm của chúng ta xuất hiện trước mắt người đời, hãy để người thuộc đoàn quân đưa một phần đại lễ đến phủ Mộ Thừa tướng trong ngày đại hôn."
Năm đó, tất cả mọi người trong đoàn quân đều trải qua sự chọn lựa của Cao Lăng, hơn nữa tư chất cực kỳ kém, hiện giờ trải qua thời gian nửa năm, đoàn quân này đã trưởng thành đủ để quét sạch ngàn quân tồn tại!
Nếu Cao Lăng biết chuyện này, chắc chắn sẽ tức đến mức hộc máu thăng thiên!
Vân Thanh Nhã nhìn dung nhan tuyệt mỹ tà mị của thiếu nữ, ánh mắt nghiêm túc: "Tiểu Phong nhi, cho dù con làm gì, nhị thúc đều ủng hộ con."
Nghe lời nói chân thành tha thiết mà thành khẩn của nam nhân, trong lòng Vân Lạc Phong như có một dòng chảy ấm áp chảy qua.
Hiện giờ trên đời này, ngoại trừ Vân Tiêu cũng chỉ có những người thân này mới ủng hộ nàng vô điều kiện.
Vì những người này, nàng có thể tru diệt thần phật khắp trời, không cho phép bất kỳ kẻ nào xúc phạm tới bọn họ!
Ngày đại hôn.
Phủ đệ của Thái tử giăng đèn kết hoa, hỉ khí dương dương (hân hoan/vui sướng dương dương tự đắc).
Cao Đồ và Mộ Quý phi sóng vai nhau ngồi trên cao, xuân phong đắc ý ngắm nhìn đôi tân nhân bên dưới.
Mà sư phụ của Mộ Vô Song đang cùng Mộ Hành Cừu ngồi ở ghế đầu, ngay phía dưới Cao Đồ, trên mặt họ đều nở nụ cười hài lòng.
Trừ mấy người đó ra còn có hai chiếc ghế tôn quý được đặt trong đại điện, trên ghế là hai người - một đôi tuấn nam mỹ nữ với khí chất siêu việt, nhưng lại chẳng hề dung hòa với bầu không khí hỉ khí dương dương tại đây, khuôn mặt hai người đó vẫn không hề lộ vẻ gì, thần sắc thanh nhã mà cao quý.
“Thừa tướng đại nhân, đã xảy ra chuyện, việc lớn không tốt!”
Khi nghi thức được tiến hành đến bước cuối cùng, một giọng nói vội vàng truyền từ ngoài đại sảnh vào.
Chỉ thấy gia đinh của phủ Thừa tướng thất tha thất thểu nhào tới, mồ hồi đầy đầu, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Ngay tức khắc, cả đại sảnh yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều nhìn về phía tên gia đinh kia.
Sắc mặt Mộ Hành Cừu hơi khó xử: "Xảy ra chuyện gì?"
“Thừa tướng đại nhân." Gia đinh quỳ "phịch" xuống đất, mồ hôi rơi như mưa: "Phủ Thừa tướng của chúng ta... Phủ Thừa tướng bị một đám người đập phá!"
Rầm!
Bàn tay Mộ Hành Cừu hung hăng vỗ lên mặt bàn, ông bỗng đứng dậy, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét: "Là kẻ nào lớn mật như thế, lại dám đập phá phủ Thừa tướng chúng ta?"
Đặc biệt lại xảy ra khi nghi thức hôn lễ của cháu gái nhà mình đang được tiến hành.
Rốt cuộc là ai có thù sâu hận lớn với Mộ gia đến thế?
Bỗng nhiên, trong lòng ông nghĩ ra một khả năng, không kìm được hung hăng cắn răng: "Vân Lạc, nhất định là tên cẩu tặc đó!" Mười mấy năm trước, Vân Lạc đã phái người san bằng phủ đệ của ông, không ngờ mười năm sau, ông ta lại dùng tới chiêu này.
Buồn cười ở chỗ một chiêu này, với ông mà nói cũng chẳng dùng được, phủ đệ không còn thì có thể xây lại, cũng chẳng tổn thất lớn là bao.
Trong lúc Mộ Hành Cừu đang trầm tư, lại có một tiếng bước chân vội vội vàng vàng truyền từ ngoài đại sảnh vào: "Thừa tướng đại nhân, xảy ra chuyện, chuyện lớn rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, một nam nhân mặc áo bào màu xanh chạy từng bước thật nhanh từ ngoài phòng vào, lại còn thở hổn hển không ngừng, mồ hôi rơi xuống như mưa.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Mộ Hành Cừu không kiên nhẫn hỏi.
“Thừa tướng đại nhân, tất cả sản nghiệp của chúng ta ở Hoàng thành đã bị kẻ khác thiêu trụi rồi!"
“Cái gì?”
Bước chân của Mộ Hành Cừu chợt lảo đảo, ông đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế, nắm chặt nắm tay, đè nén cõi lòng sắp tóe ra lửa giận: "Ngươi có nhìn thấy đám thổ phỉ thiêu rụi sản nghiệp của Mộ gia ta trông như thế nào không?"
Người mặc áo bào màu xanh vội lau mồ hồi trên trán, sắc mặt đầy vẻ nôn nóng: "Thừa tướng đại nhân, thuộc hạ thấy những người đó không giống như thổ phỉ gì đấy, giống như những tên lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh."
“Tên lính?”
Mộ Hành Cừu nhíu mày, quyền lực thật sự trong tay Vân Lạc đã bị Bệ hạ thu hồi, trong tay ông ta không thể có tên lính nào! Chẳng lẽ những kẻ đập phá phủ Thừa tướng, thiêu trụi tất cả sản nghiệp của ông lại không phải là người của Vân Lạc?
“Là những tên lính, bọn chúng còn tự xưng Đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm"
Đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm?
Cái tên này, sao ông chưa từng nghe qua?
Cõi lòng Mộ Hành Cừu dần dần trở nên u ám, ông thà rằng người làm ra những việc này là Vân Lạc còn đỡ hơn mình không hiểu rõ chuyện gì cả! Ngay cả việc ông đã đắc tội với ai ông cũng không biết!
Trông thấy khuôn mặt già nua của Mộ Hành Cừu tái nhợt hẳn đi, Mộ Quý phi vội vàng đứng dậy, xoay người quỳ gối trước mặt Cao Đồ, hoa lê đẫm mưa (khóc) mà nói: "Bệ hạ, những kẻ khốn kiếp đó dám quấy rối hôn lễ của Vô Song, chắc chắn chúng không muốn để Vô Song và Thái tử thành hôn, hơn nữa những kẻ làm chuyện này thật sự rất quá đáng, xin Bệ hạ làm chủ."
“Ái phi." Cao Đồ vươn tay đỡ Mộ Quý phi dậy, giọng nói tràn ngập sự dịu dàng: "Nàng yên tâm, nhất định trẫm sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, đồng thời cho Mộ gia một câu trả lời thỏa đáng!"
“Tạ Bệ hạ.”
Mộ Quý phi nín khóc mỉm cười, đứng dậy một cách ưu nhã.
Đúng lúc này, đại nội thị vệ canh giữ bên ngoài bỗng bước nhanh vào trong đại điện, hắn quỳ một gối xuống đất và nói: "Khởi bẩm Bệ hạ, ở ngoài cửa có một nữ tử cầu kiến, tự xưng mình là Phó đoàn trưởng của đoàn quân Liệt Diễm."
Liệt Diễm?
Đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm?
Hai chữ này khiến Mộ Hành Cừu hoàn toàn bùng nổ, ông giận tới mức nhảy dựng lên, đôi mắt phun lửa giận: "Những kẻ này còn dám tìm tới cửa, Bệ hạ, lão thần sẽ đi gặp mấy kẻ khốn kiếp đó!"
Sau khi nói lời ấy, Mộ Hành Cừu không đợi Cao Đồ ra lệnh đã bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
Mộ Vô Song vội vén khăn voan màu đỏ trên đầu mình lên, đôi mắt đẹp có vẻ nôn nóng nhìn theo hướng mà Mộ Hành Cừu rời đi, suy nghĩ một chốc, cuối cùng nàng ta cũng không màng tới ánh mắt kỳ lạ của những người khác, đuổi theo.
……
Một thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát đứng dưới tàng cây liễu trong sân, đôi mắt to tròn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nơi khóe miệng có lúm đồng tiền say lòng người, khiến người ta bị trầm mê sâu sắc.
Chung Linh Nhi liếc mắt một cái đã thấy Mộ Hành Cừu và những người khác bước nhanh tới, đôi mắt linh động của nàng tràn đầy ý cười: "Mộ Hành Cừu, đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm của chúng tặng lễ vật, ngươi thích chứ?"
“Ngươi……” Mộ Hành Cừu phẫn nộ chỉ tay về phía Chung Linh Nhi, giận tới mức sắc mặt đỏ bừng: "Ngươi thật to gan! Không biết ai đã cho ngươi dũng khí, chẳng những chọc vào phủ Thừa tướng của ta mà còn dám tìm tới phủ đệ của Thái tử!"
Quan trọng hơn, ông muốn biết chủ mưu đứng phía sau đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm là người phương nào.
Chung Linh Nhi nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Ta chỉ nghe nói hôm nay là ngày đại hôn của Đại tiểu thư Mộ gia - Mộ Vô song và Thái tử điện hạ, đặc biệt tặng cho các ngươi một sự kinh ngạc mà thôi!" Kinh ngạc, có lẽ gọi là kinh hồn cũng chẳng kém! Nha đầu thúi này, đập phá phủ Thừa tướng, dùng lửa thiêu trụi tất cả sản nghiệp của Mộ gia là sự kinh ngạc mà nàng dành cho ông! Quả thực không biết xấu hổ tới cực điểm!
“Đương nhiên." Chung Linh Nhi liếc nhìn Mộ Thừa tướng đã bị chọc tức đến mức nói không ra lời, nàng cười hì hì: "Ta đến đây với mục đích thay chủ tử nhà mình tặng một phần chiến tђเếק*."
*Chiến tђเếק - Tђเếק mời đánh nhau/chiến đấu
Mộ Hành Cừu ngột ngạt sâu sắc, khuôn mặt già nua xanh mét, đôi mắt sắc bén giống như có lửa cháy hừng hực đang thiêu đốt, dường như trong nháy mắt có thể hoàn toàn thiêu trụi một người.
“Chiến tђเếק đâu?"
Mộ vô song cất bước đi ra, đôi mắt đẹp lạnh lùng quét qua Chung Linh Nhi, lạnh giọng hỏi.
“Cầm lấy.”
Chung Linh Nhi vứt chiến tђเếק cho Mộ Vô Song, đôi mắt linh động của nàng híp lại thành một mảnh trăng non cong cong.
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nên trở về phục mệnh chủ tử, các ngươi cũng đừng giữ ta lại ăn cơm nha."
Ăn cơm?
Ăn cơm CMM!
Mộ Hành Cừu nhìn Chung Linh Nhi xoay người rời đi, cơn giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ ngày một tăng thêm, nha đầu thúi này đập phá phủ Thừa tướng, lại còn cho rằng mình sẽ giữ ả lại ăn cơm?
Chẳng qua, trong lúc thế này Mộ Hành Cừu vẫn biết phân rõ nặng nhẹ, cho dù Chung Linh Nhi đáng giận nhưng cũng chỉ là một kẻ mật báo thôi! Nếu mình ɢɨết ả ngay tại đây, chủ tử sau màn của ả sẽ không hiện thân.
Vì vậy, Mộ Hành Cừu đè ép lửa giận trong lòng, cầm lấy tђเếק mời trong tay Mộ Vô Song, khuôn mặt già nua lạnh cả đi. Ông mở ra.
“Hai ngày sau sẽ là lúc Mộ gia bị diệt!"
Không có ký tên, chỉ có một câu đơn giản này.
Cuồng vọng, khí phách, tự tin!
Hai ngày sau là lúc huỷ diệt Mộ gia!
Mộ Hành Cừu tức giận xé chiến tђเếק đến chia năm xẻ bảy, dung nhan một mảnh xanh mét, nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, bổn Thừa tướng mặc kệ ngươi là ai, dám khiêu khích Mộ gia, nhất định phải vì thế trả giá thảm khốc!”
So với Mộ Hành Cừu tức giận, Cao Lăng bị quấy rầy đại điển thành hôn lại trầm mặc không nói. Tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng rời khỏi của Chung Linh Nhi, trên mặt mày lạnh lùng xẹt qua một tia nghi hoặc.
Thiếu nữ vừa rồi…… Giống như đã gặp qua ở chỗ nào rồi!
Cao Lăng nhíu chặt mày, trước sau không thể nhớ ra thân phận của Chung Linh Nhi, hắn dứt khoát không hề nghĩ nhiều, lắc lắc đầu, không tiếng động thở dài.
Mặc cho hắn nghĩ như thế nào cũng đều không nghĩ đến Chung Linh Nhi này là người ngày đó do hắn chọn vào phủ tướng quân! Phải biết rằng, những người đó đều đã từng trải qua tay hắn, sau khi thí nghiệm ra thiên phú thấp kém của bọn họ, hắn mới yên tâm giao cho Vân Lạc.
Bởi vậy, lúc hắn biết được thành viên của quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm là những người ngày đó hắn chọn lựa, hắn tất nhiên sẽ đau đến tâm can tì phổi thận đều vặn vẹo thành một đường.
……
Trong hậu viện phủ tướng quân, từ xa Chung Linh Nhi đã thấy thiếu nữ lười biếng nằm ở trên đùi Vân Tiêu, hơi hơi chần chờ một chút, nhưng sau khi nàng trầm ngâm nửa ngày, vẫn tiến lên mạo hiểm quấy rầy hai người.
“Chủ tử, người bảo ta đưa chiến tђเếק ta đã đưa đến tay Mộ Hành Cừu.”
“Ừ.”
Một tiếng này mang theo giọng mũi, càng thể hiện lười biếng.
“Hai ngày sau, không sai biệt lắm cũng là lúc Diệp Linh trở lại.” Vân Lạc Phong chậm rãi ngồi dậy từ trên đùi nam nhân, tròng mắt đen nhánh dừng ở trên gương mặt tươi cười của Chung Linh Nhi, “Năm đó, lúc ta thu phục các ngươi, ta đã từng nói đi theo ta, ta sẽ để các ngươi danh chấn đại lục, để thế nhân nghe thấy tên các ngươi đều phải run rẩy! Đây sẽ là bước đầu tiên các ngươi bước vào trong mắt thế nhân, nếu bước này thành công thì từ nay về sau, các ngươi không còn là phế vật mặc người xâu xé của năm đó!”
Lời nói của thiếu nữ cực kì khí phách, làm trái tim Chung Linh Nhi kích động lên: “Chủ tử, ta nhất định sẽ không cô phụ kì vọng của người.”
Vân Lạc Phong câu môi cười: “Ngươi chuẩn bị trước đi, hai ngày sau sẽ có một hồi đại chiến.”
“Dạ, chủ tử.”
Chung Linh Nhi cung kính củng củng nắm tay, lui xuống.
Nhìn bóng dáng rời khỏi của Chung Linh Nhi, Khinh Yên lặng lẽ chờ ở một bên trầm mặc nửa ngày, hỏi: “Tiểu thư, Tứ hoàng tử nói Mộ Vô Song kia có quan hệ với Thiên gia, Thiên gia lại xuất hiện một đệ nhất thần y, hiện tại chúng ta đối phó Mộ Vô Song, có phải hay không quá……”
Quá sớm?
Khinh Yên còn chưa nói xong đã bị giọng nói tà khí của thiếu nữ cắt ngang.
“Ngay từ đầu, không biết thân phận của Mộ Vô Song, ta xác thật sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Con ngươi nàng nhẹ nhàng nheo lại, một tia sáng từ đáy mắt chợt lóe qua, “Nhưng hôm nay nếu đã biết, ta đây cũng không còn gì phải lo lắng.”
“Tiểu thư, nô tỳ vẫn không rõ.” Khinh Yên nghi hoặc nhìn về phía Vân Lạc Phong, lại hỏi lần nữa.
Vân Lạc Phong rũ xuống con ngươi, ý cười bên môi dần dần lan tràn: “Khinh Yên, nếu Thiên Nhai thật sự có cảm tình với Thiên gia, vậy tại sao vài thập niên qua chưa từng trở về gia tộc? Nếu vài thập niên rồi hắn không về, vậy chứng minh Thiên gia đối với hắn mà nói có thể có cũng có thể không. Đã không có Thiên Nhai, một Thiên gia không đáng để sợ.”