“Khinh Yên, Chung Linh Nhi, các ngươi cho rằng nên xử trí những người này như thế nào?”
Nàng cong khóe môi, trong đội mắt hơi nheo lại lộ ra tia nguy hiểm.
Chung Linh Nhi chớp mắt, trong đôi mắt to đáng yêu sáng ngời mang theo nét đùa giỡn: “Chủ tử, tuy nói Cao Lăng ngu xuẩn, Hoàng đế bất công, nhưng tội của những người Hoàng tộc này lại không đến mức ૮ɦếƭ.”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, ý bảo Chung Linh Nhi tiếp tục nói.
“Cho nên……” Chung Linh Nhi dừng một chút, “Thuộc hạ có một ý kiến, chủ tử có thể phế thực lực của Cao Đồ rồi giam cầm hắn, để hắn nhìn Vân gia đã từng bị hắn coi thường từng bước trưởng thành như thế nào, cuối cùng đứng trên đỉnh đại lục.”
Lúc ấy không phải ngươi thiên vị Mộ gia sao? Không phải thấy Mộ Vô Song là người Thiên gia cho nên mới cho phép Cao Lăng khinh nhục chủ tử nhà mình, hơn nữa ngầm đồng ý hành vi của Cao Lăng cùng Mộ Vô Song.
Giờ đây Chung Linh Nhi mới muốn khiến những người này nhìn thấy Vân gia từng bước trưởng thành, làm Cao Đồ sống trong hối hận cả đời!
“Chủ ý này không tồi,” Vân Lạc Phong vuốt cằm, nói, “Chung Linh Nhi, ngươi còn gì muốn nói không?”
Chung Linh Nhi im lặng một lúc lâu: “Đây là trừng phạt cha con Cao Đồ, về phần Mộ Quý phi, rất nhiều chuyện đều do ả làm ra, hơn nữa ả lại là người Mộ gia, chúng ta cần nhổ cỏ tận gốc!”
Trước khi Cao Đồ không biết thân phận của Mộ Vô Song, đúng là có rất nhiều chuyện đều do Mộ Quý phi mới xảy ra nên mới có thể khiến Cao Đồ thiên vị Mộ gia!
Hơn nữa, cũng là vì ả mà Cao Đồ mới ngầm đồng ý hành vi của Cảnh Lâm vào năm đó.
Đây là mối hận trong lòng lão gia tử, nếu không diệt trừ Mộ gia, ông không thể quên đi ký ức thống khổ kia.
“Khinh Yên, ngươi có yêu cầu gì bổ sung không?” Khóe môi Vân Lạc Phong hiện ra ý cười, quay đầu nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh.
Khinh Yên nhìn vào mắt Vân lạc phong: “Tiểu thư, nô tỳ cho rằng cách của Chung Linh Nhi không tồi, chỉ là nô tỳ muốn hơn một chút, đó chính là để cha con Cao Đồ trở thành bạn chơi cùng Trà Sữa, Trà Sữa không có bạn chơi cùng nên rất cô đơn.”Trà Sữa?
Nghe lời Khinh Yên nói, sắc mặt Cao Đồ trắng bạch, hắn hoảng sợ nhìn phía chuột nhỏ đang chạy như điên ở phía trước, đáy mắt toát ra một tia sợ hãi thật sâu.
Trở thành bạn chơi cùng con vật nhỏ kia? Khiến hắn ૮ɦếƭ còn thoải mái hơn!
Đương nhiên, trong lòng Cao Đồ nghĩ như thế, nhưng hắn là loại người tham sống sợ ૮ɦếƭ, tuyệt đối không làm ra hành động kiểu như tự sát! Hắn thà rằng sống thống khổ cũng không muốn tuyệt vọng ૮ɦếƭ đi.
“Vân Tiêu, ngươi cảm thấy sao?” Vân Lạc Phong lại chuyển tầm mắt về hướng Vân Tiêu rồi hỏi.
Giọng nói của Vân Tiêu vẫn luôn lãnh khốc, nhưng lời nói ra lại làm lòng người ta cảm giác vô cùn ấm áp.
“Nàng vui vẻ là được.”
Chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, mặc kệ nàng làm gì hắn đều sẽ bảo vệ nàng.
Cho dù nàng muốn tàn sát sạch sẽ người trong thiên hạ, hắn cũng sẽ ở bên cạnh không tách rời.
“Vân Lạc Phong!”
Cao Đồ nhìn thấy những người này tùy ý quyết định, gương mặt âm trầm, nói: “Đừng quên, sau lưng Hoàng tộc chúng ta là Linh môn! Ngươi cho rằng ngươi có thực lực chiến đấu cùng Linh môn?”
“Trước khi tới ta sẽ biết sự tồn tại của Linh môn,” Vân Lạc Phong giương mắt nhìn phía Cao Lăng, bình thản nói, “Dưới tình huống ta đã biết Linh môn mà còn dám tới tìm Hoàng thất các ngươi gây phiền toái, ngươi cho rằng, ta sẽ bị những lời này của ngươi dọa sao?”
Sắc mặt Cao Đồ lại biến đổi lần nữa.
Linh môn chính là bảo đảm của hắn, nếu ngay cả cái này cũng vô dụng thì thật đúng là không có cách nào đối mặt với quân đoàn trăm người của Vân gia.
Lúc Cao Đồ đang suy nghĩ biện pháp đối phó, rốt cuộc Lâm Thiên cũng đã tiêu hao hết toàn bộ tài nguyên, nhịn không được dừng bước, thở hổn hển nhìn tiểu Tầm Kim Thử vẫn như cũ duy trì khoảng cách tầm mười thước với hắn, trên khuôn mặt già nua tràn đầy tức giận.
“Chờ đến khi ta bắt được mày, nhất định phải băm mày làm thành bánh thịt!”
Con vật nhỏ đáng ૮ɦếƭ này, chẳng qua chỉ là một con Tầm Kim Thử bình thường thôi!
Mà loại Tầm Kim Thử này là Linh Thú, thực lực cả đời cũng chỉ có thể ở Sơ Linh Giai sơ cấp, vì sao nó lại chạy nhanh như vậy?
Dĩ nhiên, Lâm Thiên hiểu biết về Tầm Kim Thử, đó là Tầm Kim Thử trong tay người khác, còn Tầm Kim Thử mà Vân Lạc Phong có được nhất định là khác biệt so với nhận thức của người bình thường, làm sao có thể bị hắn đuổi kịp được?
“Ha hả, chỉ sợ ngươi không có cơ hội thôi.”
Vân Lạc vừa gặm linh quả, vừa dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Lâm Thiên, vẻ mặt rất thảnh thơi, cả người cũng rất thoải mái, dường như người mới vừa rồi đuổi theo sau lưng Lâm Thiên không phải là ông.
“Vân Lạc!” Lâm Thiên tức giận quay đầu, “Tại sao ngươi chạy lâu như vậy, còn đánh ta nhiều như vậy, lại không bị cái gì là sao?”
Thực lực của lão già này thấp hơn hắn, ngay cả hắn cũng không còn chút sức lực nào, vì sao lão già này còn có thể nhàn nhã vênh váo như thế? Ngay cả hơi thở cũng không hổn hển lấy một cái?
Thực tế, Vân Lạc có thể nhàn nhã thoải mái như thế, không thoát khỏi có quan hệ với linh quả trong tay hắn.
Người ở cảnh giới Cao Linh Giả ăn vào quả linh quả đầu tiên, trong nháy mắt có thể đột phá một cấp, còn ăn vào quả thứ hai sẽ không còn tác dụng. Chỉ là cái không có tác dụng này là chỉ nhằm vào tăng thực lực mà thôi!
Loại ngươi giống như lão già này lấy linh quả làm như một loại nước trái cây để nhấm nháp, không sợ không thể dùng linh quả để tiếp tục tăng lên thực lực, lại còn có thể khôi phục lại linh lực cho hắn! Đây cũng chính là nguyên nhân Vân lão gia tử chạy được lâu như thế, lại sử dụng nhiều linh lực như vậy, cũng không thở gấp một cái.
Người của quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm thấy lão đầu này vừa đuổi theo đánh Lâm Thiên, vừa gặm linh quả, trái tim nhịn không được co rút một cái.
Đồ tốt như vậy, cứ thế bị hắn làm lãng phí!
Chỉ là những người khác không cách nào nhận ra linh quả mà Vân Lạc cầm trong tay gặm cắn, chỉ cho là loại nước trái cây bình thường mà thôi! Vậy nên cũng không có để ý nhiều, chỉ vì thể lực của lão đầu này cường hãn mà kђเếק sợ.
“Muốn biết tại sao thể lực của ta mạnh như vậy không? Ngay cả linh lực cũng dùng không hết?”
Hạt trái cây lão đầu cầm trong tay thuận tay ném đi, ánh mắt khinh miệt dừng lại trên người Lâm Thiên.
“Chi chi!”
Tầm Kim Thử thấy cảnh này, vội vàng dừng chân lại, quay đầu nhìn hạt bị lão đầu vứt trên mặt đất, chạy lại, tung ta tung tăng nhặt hạt lên cầm trong tay, chạy sang một bên gặm.
“Tại sao?” Lâm Thiên không để ý đến con Tầm Kim Thử này nữa, dùng giọng nói không hiểu hỏi.
Trước sau gì hắn vẫn không hiểu, thực lực Vân lạc rõ ràng thấp hơn hắn một cấp bậc, vì sao chạy lâu như vậy mà lại không thở gấp một cái?
Sắc mặt vô sỉ của Vân lạc biến mất, thay vào đó là biểu tình nghiêm trọng.
Mà đối mặt với Vân Lạc nghiêm chỉnh như vậy, Lâm Thiên tạm thời thu hồi tức giận trong lòng, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Đó là bởi vì...” Vân Lạc vuốt ve chòm râu bạc trắng, nghiêm túc trả lời, “Ngươi thường đi dạo thanh lâu, thân thể đều bị ép khô, dĩ nhiên sẽ hư nhược, sao có thể so sánh với người đứng đắn như ta được chứ? Lão già, ngươi cũng đã một bó tuổi, hãy cố gắng yêu quý thân thể mình một chút, đừng luôn để cho những nữ nhân đó vét sạch ngươi.”
Vốn là Lâm Thiên cho là Vân Lạc sẽ thật sự trả lời vẫn đề của hắn, ai ngờ lão già này lại nói ra những lời nói như vậy, làm hắn tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một 乃úng máu.
Cái gì mà nói hắn đi dạo thanh lâu chứ?
Cái gì mà nói thân thể hắn bị những nữ nhân kia vét sạch?
Mỗi ngày hắn đều bế quan tu luyện, khi nào thì đến thanh lâu vậy hả? Mà hắn nên sớm đoán được, trong miệng cái lão già Vân Lạc này vĩnh viễn sẽ không nói ra được lời tốt đẹp gì.
Chờ hắn trả lời vấn đề của ngươi, nằm mơ đi!
“Vân Lạc, hôm nay cho dù lão tử có ૮ɦếƭ, cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng.”
Cặp mắt Lâm Thiên đỏ bừng, phảng phất như bất chấp nhanh chóng xông về phía Vân Lạc!
Chính là ૮ɦếƭ, tuyệt đối hắn cũng sẽ không buông tha cho lão già vô sỉ này!
Trên liễu kiệu, Vân Tiêu nhìn Lâm Thiên đang lao đến chỗ lão gia tử, trong tòng mắt mắt đen thâm thúy xẹt qua một tia ánh sáng lãnh khốc, hắn chậm rãi giơ tay lên, từ bên trong ống tay áo, linh lực được đánh ra ngoài, bịch một tiếng đánh trúng chân Lâm Thiên phải gập lại.
Lúc nay Lâm Thiên mới vọt tới trước mặt lão gia tử, bất ngờ không kịp đề phòng bị một chưởng linh lực này đánh trúng, vì vậy, chân của hắn không chịu nổi sức mạnh của chưởng linh lực này, chợt quỳ gối trước mặt lão gia tử.
Không sai!
Đúng là hắn quỳ xuống, đầu gối không ngừng run rẩy, đến nỗi không thể đứng lên được.
“Chậc chậc,” Hai tay lão gia tử chống nạnh, cười híp mắt nhìn Lâm Thiên quỳ gối trước mặt mình, “Lâm Thiên. Coi như ngươi mà biết lỗi, cũng không cần thiết phải quỳ xuống với ta, hơn nữa coi như ngươi có quỳ xuống ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Ngươi...”
Trên mặt Lâm Thiên tràn đầy xấu hổ và giận dữ, cặp mắt bén nhọn liếc nhìn về phía sau: “Là người nào! Là ai lúc này đã đánh lén ta, đi ra cho ta!”
Ầm!
Đang lúc Lâm Thiên truy cứu người nào đánh lén, một tảng đá to cứng rắn đập tới, đánh trúng đầu của hắn, ngay sau đó, Trà Sữa bước bước chân ngắn tũn của mình lại lần nữa đến trước mặt của hắn, giễu cợt chi chi hai tiếng.
Lâm Thiên đã hoàn toàn hỏng mất, hắn muốn từ dưới đất bò dậy, vậy mà không chờ hắn đứng thẳng đầu gối, một cỗ uy áp cường hãn từ chỗ liễn kiệu áp xuống, hung hăng đè bẹp thân thể hắn trên mặt đất.
“Ha ha ha, Lâm Thiên, trước kia không phải là ngươi rất có bản lĩnh sao? Bây giờ lại có một ngày quỳ gối trước ta như vậy.”
Vân Lạc cười ha ha mấy tiếng, một chưởng đánh bay thân thể Lâm Thiên ra ngoài, chợt hắn tung người nhảy lên một cái, cả người ngồi trên người Lâm Thiên, nắm đấm như cuồng phong bão táp hạ xuống.
Lão đầu đánh rất hung mãnh, như muốn trút hết tất cả tổn thương của mình nhiều năm qua ra ngoài, còn nam tử lãnh khốc trên liễn kiệu, lại làm như không có chuyện gì xảy ra cầm lên một quả nho, bỏ vào trong miệng Vân Lạc Phong.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn không chút cảm xúc, dường như người mới vừa rồi dùng uy áp chế trụ Lâm Thiên không phải là hắn...
Phốc!
Lâm Thiên bị lão gia tử đánh đến miệng phun ra máu tươi, trên mặt không còn một chỗ nào là nguyên vẹn, đoán chừng đến cả mẹ hắn cũng không nhận ra!
Khi một quyền cuối cùng của lão gia tử hạ xuống, Lâm Thiên đã không chịu nổi mà hôn mê ngất xỉu.
Thấy vậy, lão gia tử có cảm giác không còn thú vị, từ trên người hắn đi xuống, chậc chậc hai tiếng: “Thật là không thú vị, dù gì lão già này cũng là một gã Cao Linh Giả cao cấp, mới đánh không được mấy cài như vậy mà đã ngất xỉu.”
Mấy cái?
Mọi người nghe nói như thế không nhịn được co quắp khóe miệng.
Lão gia tử đánh hắn ta cũng khoảng mấy trăm cái, hắn còn nói chỉ có mấy cái?
“Nha đầu, giải quyết hậu quả liền giao cho con, gia gia con còn muốn đi tìm người uống trà nói chuyện phiếm,” lão gia tử phủi phủi hai tay, ngẩng cao đầu, khuôn mặt đắc ý, “Vì những người này mà lãng phí thời gian quý báu của lão tử, thật đúng là không đáng giá.”
Vân Lạc Phong nhìn nét mặt lão gia tử rạng rỡ, khóe môi hơi hơi hiện lên một độ cong nhỏ: “Ra hết tức giận chưa?”
“Hết giận? Hết giận gì hả?” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Lão tử ta vừa rồi là đang cùng hắn luận bàn võ nghệ, hết giận cái gì chứ? Lão tử ta là loại tiểu nhân vô sỉ này sao?”
Nói xong câu đó, lão gia tử lại vuốt chòm râu, nghiêm trang nói một câu: “Hai ta là đang tỷ thí công bằng, công bằng đấy các ngươi hiểu hay không? Hắn kỹ (*) không bằng người nên bị ta đánh bại.”
(*): Võ công/tài nghệ.
Nếu Lâm Thiên nghe thấy lời nói vô sỉ của lão gia tử này, nhất định hắn sẽ sống sờ sờ tức ૮ɦếƭ.
Cũng may lúc nãy Lâm Thiên đã ngất đi rồi, mới tránh được một kiếp này.
Vân Lạc Phong đã sớm biết đức hạnh của lão nhân này nên thật sự không có vì thế mà kinh ngạc, nàng nhướng mày, cười như không cười: “Vậy người trở về chờ cháu, cháu xử lý xong chuyện nơi này sẽ về nhà.”
“Ha ha, vậy gia gia về nhà chờ cháu.”
Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, trên mặt mang theo vẻ mỹ mãn, hắn ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đi ra ngoài hoàng cung, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Vân Lạc Phong.
Sau khi lão nhân rời khỏi, Vân Lạc Phong mới thu hồi ánh mắt, một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía phụ tử Cao Đồ, trong mắt hàm chứa ý cười tà khí.
“Bây giờ nên đến phiên các ngươi, ta cảm thấy đề nghị của Chung Linh Nhi và Khinh Yên không tồi, nếu lúc trước ngươi xem thường Vân gia chúng ta, ta đây để cho các ngươi nhìn Vân gia ta đi lên đỉnh đại lục như thế nào.”
Lời này rơi xuống, sắc mặt Cao Đồ nháy mắt liền thay đổi.
“Vân Lạc Phong, ngươi thật sự không sợ Linh môn trả thù?”
Giọng nói của hắn mang theo run rẩy, rõ ràng đã không còn tự tin như lúc ban đầu.
Rốt cuộc, cho dù cường giả của Linh môn chạy tới cũng phải chờ mấy ngày sau, trong vòng mấy ngày đó, bọn họ nhất định cũng đã bị con chuột nhỏ đáng giận kia ɢɨết ૮ɦếƭ.
“Chúng ta sợ hãi Linh môn hay không, lát nữa ngươi sẽ biết.”
Dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ nở một nụ cười tà ác: “Mọi người trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm nghe lệnh.”
Lúc nói lời này, giọng nói của nàng trở nên cực kì vang dội, vang vọng trong hoàng cung, hồi âm từng trận.
Nháy mắt, tất cả mọi người trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm đứng thẳng thân mình, tựa như tướng sĩ đang nghe mệnh lệnh.
“Các ngươi áp tải tất cả những người này về phủ tướng quân! Nếu có người phản kháng, ɢɨết ૮ɦếƭ bất luận tội!”
Bốn chữ ɢɨết ૮ɦếƭ bất luận tội này vừa rơi xuống, đám người Cao Đồ đều cảm thấy thân mình phát lạnh, toàn bộ thân thể đều bị một khí thế sắc bén vây quanh, làm hắn không dám thở mạnh.
Nhưng mắt thấy đám người quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm ngăn chặn bọn họ, Cao Lăng giãy giụa la lên: “Vân Lạc Phong, ngươi thật sự không nhớ tình cũ như vậy? Ta biết là ta có mắt không tròng, không nên lựa chọn Mộ Vô Song mà không lựa chọn ngươi, ta cũng biết ngươi là vì lựa chọn của ta mà trả thù ta, chỉ cần ngươi thả ta, ta nguyện ý mọi thứ đều nghe ngươi.”
Nhìn sợ hãi trong mắt Cao Lăng, trong lòng Vân Lạc Phong xẹt qua một tia cười nhạo.
Thật không biết chủ thân thể này trước kia rốt cuộc nhìn trúng Cao Lăng ở điểm nào, vì một người nam nhân như vậy ngay cả mạng cũng vứt bỏ!
Người tham sống sợ ૮ɦếƭ, yếu đuối vô dụng như vậy căn bản không thể xem là nam nhân!
“Áp tải về đi.”
Giọng nói của thiếu nữ không có một tia tình cảm, cũng làm lòng Cao Lăng chợt chìm vào đáy vực, thân mình cứng đờ tùy ý để người của quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm kéo bọn họ đi……
“Vân Tiêu, sau khi trở về, ta chờ ngươi cho ta một lời giải thích.”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, mắt đen cười như không cười nhìn về phía Vân Tiêu: “Ta muốn biết thân phận Quỷ Đế này là chuyện như thế nào.”
Ban đêm, ánh trăng như nước.
Trong khuê các của thiếu nữ, hương thơm hợp lòng người, rèm trắng như tuyết tung bay theo gió giống như một bàn tay mềm mại khẽ chạm lên dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Nam nhân đứng ở sau lưng nàng, mắt đen lãnh khốc nhìn thẳng thiếu nữ đứng ở phía trước: “Ta tới Vân gia không có bất luận mục đích nào.”
Hắn tới nơi này chỉ vì nàng!
Lúc nói lời này sắc mặt nam nhân trước sau như một vẫn không cảm xúc, nhưng đáy mắt hắn loé lên sự khẩn trương đã bán đứng cảm xúc trong lòng hắn.
Hắn đang sợ!
Sợ Vân Lạc Phong sẽ hiểu lầm hắn, nếu hiểu lầm hắn, hắn không biết nên dùng cái gì để vãn hồi sự tin tưởng của nàng.
“Rồi sao?”
Giọng nói của thiếu nữ không nóng không lạnh, nghe không ra bất luận cảm xúc nào, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Vân Tiêu giật mình, đột nhiên hắn bước đến trước mặt thiếu nữ, mạnh mẽ kéo nàng vào trong иgự¢, dùng sức gắt gao ôm nàng, lẳng lặng nhìn thiếu nữ được hắn ôm vào trong иgự¢.
Thiếu nữ không có bất luận hành động nào, tùy ý để Vân Tiêu ôm lấy nàng, mà Vân Lạc Phong như vậy làm trong lòng hắn càng thêm khẩn trương.
“Tin tưởng ta, ta sẽ không làm ra bất luận chuyện nào thương tổn nàng! Quỷ Đế chỉ là tên người ngoài gọi ta, ở Vân gia không có Quỷ Đế, chỉ có Vân Tiêu.”
Ở Vân gia, không có Quỷ Đế, chỉ có Vân Tiêu.Trong lòng Vân Lạc Phong có một dòng nước ấm chảy xuôi qua, tay nàng nhẹ nhàng đẩy nam tử ôm lấy nàng ra, ngẩng đầu nhìn dung nhan lãnh khốc tuấn mỹ trước mặt này: “Vân Tiêu, lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi thân bị trọng thương, từ trên tường té xuống, ta muốn biết cường đại như ngươi tại sao ngày đó lại thân chịu trọng thương?”
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, trả lời: “Công pháp ta luyện có chút đặc thù, thương tích ngày đó là khi ta luyện công lâm vào trạng thái điên cuồng tự làm mình bị thương! Chờ ta tỉnh thần lại thì thân đã chịu trọng thương, hơn nữa có rất nhiều người muốn ςướק đoạt công pháp của ta, vì không để cho những người đó biết được nơi ta ở, sau mỗi lần luyện công ta đều sẽ đổi nơi, ai ngờ ngày đó làm mình bị thương quá nặng, vừa định rời khỏi liền hôn mê bất tỉnh.”
“Công pháp?”
Vân Lạc Phong khẽ cau mày: “Ngươi luyện công pháp gì?”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, thành thật nói: “Ta luyện tập công pháp tên là Thiên Linh công quyết!”
“Thiên Linh công quyết?”
Đang lúc Vân Lạc Phong chần chờ, trong linh hồn của nàng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Mạch.
“Chủ nhân, ta biết Thiên Linh công quyết, không nghĩ tới vận khí của Vân Tiêu tốt như thế, lại được đến Thiên Linh công quyết, hơn nữa Thiên Linh công quyết cũng là công pháp thích hợp nhất cho linh thực thể tu luyện, chỉ là mỗi lần đột phá một tầng của Thiên Linh công quyết, tu vi của hắn tăng lên đồng thời cũng sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn là lục thân không nhận, ngay cả bản thân cũng sẽ tự gây thương tổn!”
Tiểu Mạch vừa dứt lời, lòng Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống.
“Có biện pháp giải quyết không?”
Vân Lạc Phong không hề chú ý tới lúc chính mình hỏi chuyện này, mắt tiểu gia hoả trong không gian thần điển sáng lên một chút.
“Có, đương nhiên là có, lần sau lúc Vân Tiêu đột phá, chủ nhân người liền cùng hắn song tu, chỉ cần cùng người song tu, chứng điên cuồng của hắn sẽ không phát tác.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt ve cằm, cũng không có trả lời Tiểu Mạch, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Vân Tiêu: “Vậy ngươi tới Vân gia vì cái gì? Chỉ bởi vì ta đã cứu ngươi, thấy qua dung nhan sau mặt nạ của ngươi, ngươi liền bắt ta phụ trách sao?”