Sát ý ở đáy mắt hắn dần dần dày đặc.
“Ngươi giữ chân Vân Thanh Nhã, ta đến ɢɨết Vân Lạc Phong.” Thật lâu sau, Triệu Lâm mới chậm rãi mở miệng, hắn đứng thẳng người, mặt vô biểu tình nói, “So với Vân Thanh Nhã, người càng khủng bố hơn là nàng!”
Một y sư ngay cả Vân Thanh Nhã cũng có thể chữa khỏi, y thuật của nàng cường đại cỡ nào?
Hơn nữa……
So với Linh Giả thì y sư càng thêm khủng bố.
Ít nhất Linh Giả cần phải tự tăng lên thực lực của bản thân, từng bước trưởng thành, mà ở con đường Linh Giả trưởng thành bọn họ có rất nhiều cơ hội đánh ૮ɦếƭ.
Y sư thì khác!
Nếu nàng may mắn gặp được một cường giả bị bệnh nặng, còn ra tay cứu trị, tên cường giả kia sẽ thiếu nàng một cái nhân tình!
Một cái nhân tình này đủ để điên đảo toàn bộ Linh môn!
Cho nên Vân Lạc Phong nhất định phải ૮ɦếƭ!
“Được.”
Giọng nói của thái giám giả trầm xuống, cũng không dám xem thường Vân Thanh Nhã nữa, nháy mắt lấy ra một cái xiềng xích từ trong nhẫn không gian, xoát một tiếng liền vung xiềng xích về phía Vân Thanh Nhã.
“Cản đường của Linh môn ta, ૮ɦếƭ!”
Loảng xoảng!
Xiềng xích phát ra tiếng vang nặng nề, nhanh chóng cuốn lấy tay Vân Thanh Nhã, chợt, hắn quay về phía Triệu Lâm hô một tiếng.
“Mau, đi ɢɨết Vân Lạc Phong!”
Con ngươi Triệu Lâm ngưng trọng, nhanh chóng đi về phía Vân Lạc Phong, trường kiếm trong tay hắn quét ngang tạo ra một tia sáng lạnh lẽo, cùng với sát khí trên người hắn, lao về phía thiếu nữ đứng trong gió nhẹ.
Thân thể thiếu nữ trước sau lười biếng dựa vào thân cây, khóe môi tươi cười tà khí, ngay cả đầu của nàng cũng đều không nâng lên một chút, phảng phất không có cảm giác được một đường kiếm này xuất hiện.
Đáy mắt Khinh Yên toát ra trào phúng nồng đậm.
Chỉ bằng những người này cũng muốn thương tổn đến tiểu thư? Dù ra một trăm Cao Linh Giả cũng không đủ cho tiểu thư ɢɨết.
Hiện giờ tiểu thư không có ra tay chỉ là vì để nhị gia tìm về cảm giác thành tựu thôi.
Rốt cuộc, những năm qua nhị gia tránh ở chỗ tối, không có đứng ra bảo vệ tiểu thư, thế cho nên trong lòng nhị gia vẫn luôn mang cảm giác áy náy!
Vậy nên tiểu thư mới có thể im lặng nhìn những người này.
Choang!
Một tiếng vang thanh thúy vang lên trong tiền viện yên tĩnh này.
Sau khi thái giám giả phục hồi tinh thần lại liền thấy Vân Thanh Nhã đã chặt đứt xiềng xích khoá lấy hắn, một bộ thanh y nhanh chóng phất qua, chắn ở trước mặt Vân Lạc Phong.
“Ngươi tìm ૮ɦếƭ!”
Từ trước đến nay nam tử này thanh lạnh nhạt nhiên, rốt cuộc cũng bộc phát ra gầm lên, trong tay hắn không biết khi nào đã có thêm một thanh kiếm đồng, phụt một tiếng, hoàn toàn đâm vào иgự¢ Triệu Lâm.
Máu tươi vẩy ra, nhiễm đỏ một thân thanh y của nam tử, hắn hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh nhìn chăm chú lão giả chậm rãi ngã xuống trước mắt.
“Có ta ở đây, ai dám thương tổn tiểu Phong nhi!”
Hắn đã từng không có thực lực bảo vệ nàng, hiện giờ hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khinh nàng dù chỉ một chút!
Nhìn một màn trước mặt này, thái giám giả ngây ngẩn cả người, trên khuôn mặt già nua lộ ra một vẻ sợ hãi.
Triệu Lâm đã ૮ɦếƭ!
Thực lực của Triệu Lâm cũng không thua hắn nhưng lại dễ dàng ૮ɦếƭ ở trong tay Vân Thanh Nhã!
Nếu chính mình mạnh mẽ xông lên phía trước, kết cục cũng sẽ không tốt hơn Triệu Lâm ở chỗ nào.
Nghĩ đến đây, lòng thái giám giả đều run rẩy lên, trong đầu hiện ra một chữ.
Trốn!
Sau khi chữ này hiện ra, hắn không hề có bất luận do dự nào, xoay người muốn chạy ra ngoài viện.
Nhưng hắn còn chưa có tới kịp ngạch cửa, bước chân đã không tự chủ được cứng lại rồi.
Thân mình thiếu nữ lười biếng dựa vào trên cánh cửa, một đôi mắt đen nhánh hàm chứa tia sáng tà khí, ý cười doanh doanh nhìn chăm chú vào hắn.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Giọng nói của nàng giống như bóng đè, quanh quẩn ở trong lòng Triệu Lâm làm trái tim hắn bỗng nhiên run rẩy vài cái.
Vừa rồi, thiếu nữ này rõ ràng còn đứng ở sau lưng Vân Thanh Nhã nhưng trong nháy mắt hắn cũng đã xuất hiện ở bên cạnh cửa.
Chẳng lẽ…… Nàng là u linh (*)? Bằng không, làm sao có thể không một tiếng động liền thay đổi vị trí như thế?
(*): Linh hồn.
“Vân Lạc Phong!” Con ngươi thái giám giả trầm xuống, mạnh mẽ làm nỗi lòng của mình bình tĩnh trở lại, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vân Lạc Phong nhợt nhạt giơ lên khóe môi, thân thể lười biếng chậm rãi rời khỏi cánh cửa, đi về phía thái giám giả sắc mặt một mảnh xanh trắng kia.
“Ta là ai các ngươi không biết sao? Chỉ là ta thật sự không rõ ràng lắm, mục đích ngươi tới nơi này là cái gì?”
Thái giám giả hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là vì để ngươi trở thành hoàng hậu.”
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Xem ra, ngươi cũng không nguyện ý nói thật, một khi đã như vậy, ta đây cũng không có hứng thú hỏi nhiều!”
Đáy mắt thái giám giả hiện lên một tia sát khí, nháy mắt liền rút kiếm ra, âm trầm hét lớn một tiếng: “Vân Lạc Phong, ngươi ૮ɦếƭ đi cho ta!”
Hắn vốn đang đang lo làm sao ɢɨết được nữ nhân này! Không nghĩ tới nàng lại tự động đưa tới cửa, hiện giờ nàng cách Vân Thanh Nhã một đoạn, cho nên căn bản không ai có thể cứu nàng!
Chỉ cần có thể ɢɨết Vân Lạc Phong, dù hắn ૮ɦếƭ ở chỗ này cũng đáng!
Nhưng mà……
Lúc hắn hung mãnh nhằm về phía Vân Lạc Phong, đột nhiên, hắn giống như bị vướng một cái, toàn bộ thân mình đều lảo đảo về phía trước, đầu cắm xuống đất.
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là kiếm trong tay hắn lúc rớt xuống thì đổi hướng, lưỡi kiếm bén nhọn nhắm ngay иgự¢ hắn, phụt một tiếng, cắm vào thân thể hắn.
Thái giám giả cũng đã ૮ɦếƭ! ૮ɦếƭ ở trong tay chính mình! Mặc cho ai cũng không có nghĩ đến, một cường giả Cao Linh Giả cao cấp lại té lăn quay lúc đánh nhau, còn ૮ɦếƭ ở dưới kiếm của mình.
Những việc này thật sự đều là trùng hợp sao?
Trên thực tế, trong nháy mắt lúc thái giám giả rút kiếm ra, Vân Lạc Phong lặng lẽ cầm mấy cục đá ở trong tay.
Một viên đá trong đó đánh vào đầu gối của thái giám giả khiến hắn té ngã một cái.
Viên đá thứ hai đánh về phía cánh tay hắn, thế cho nên hắn không thể lấy kiếm chống đỡ.
Còn viên thứ ba……
Thực rõ ràng, trường kiếm xoay người, mũi kiếm nhắm ngay thái giám giả, cũng là kiệt tác của Vân Lạc Phong!
Cho nên, mọi thứ đều là sắp xếp! Thái giám giả đã thua dưới sự sắp xếp của nàng!
“Đây là hậu quả đi đường không xem lộ.” Vân Lạc Phong câu môi cười nhạt, “Nhị thúc, kế tiếp những người này thúc bảo người trong quân đoàn xử lý! Cháu không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào tồn tại trở về! Còn nữa, chờ sau khi xử lý xong những việc này, chúng ta lại đi hoàng cung tìm Cao Thiếu Thần tính sổ!”
……
“Ngươi nói cái gì?”
Trong khách điếm.
Bàn tay Tư Huyên đập thật mạnh lên bàn, sắc mặt tức khắc trầm xuống: “Bọn Triệu Lâm đều thất bại?”
Sau khi phái đám người Triệu Lâm đến Vân gia, Tư Huyên lại phái một người tránh ở trong quần chúng vây xem để điều tra tình thế, không nghĩ tới chính là bọn Triệu Lâm chẳng những thất bại, ngay cả Vân gia Vân Thanh Nhã cũng còn sống!
“Vân gia, Vân Lạc Phong, Vân Thanh Nhã!” Tư Huyên chậm rãi bình phục nỗi lòng cuồng nộ, khóe môi giơ lên một nụ cười nhợt nhạt, “Vốn dĩ ta còn đang rối rắm nên đối phó Vân Lạc Phong như thế nào! Nhưng không nghĩ tới Vân gia nhanh như vậy đã cho ta cơ hội này!”
Vân Lạc Phong! Nếu ngươi ngoan ngoãn làm hoàng hậu của Cao Thiếu Thần, có lẽ sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế, nhưng cố tình ngươi lại đi mơ ước người ngươi không nên mơ tưởng! Cho nên đừng trách ta vô tình!
“Ngươi tức khắc tiến đến Y Thành, nói cho người của phủ thành chủ tin Vân Thanh Nhã còn sống! Sau khi biết được tin tức này, người của Y Thành tuyệt đối không thể buông tha Vân gia!”
Tư Huyên nở nụ cười lạnh lùng, chỉ cần nàng truyền tin tức này vào Y Thành, không bao lâu sau, Vân gia sẽ huỷ diệt!
Lúc đó, đã không có Vân Lạc Phong nàng có thể tiến vào thế giới của Vân Tiêu, cho người nam nhân lãnh khốc này sự quan tâm tốt nhất!
Hơn nữa, nàng tin tưởng chính mình càng dễ trở thành một thê tử đủ tư cách hơn Vân Lạc Phong!
Ít nhất, nàng sẽ không nỡ để nam nhân kia trở thành hộ vệ của mình, không giống như Vân Lạc Phong, cũng dám sai sử hắn làm việc cho mình!
Vân Lạc Phong cũng không nhìn xem thân phận đê tiện kia của mình, có tư cách gì sai khiến hắn?
“Dạ, đại tiểu thư.”
Hộ pháp Linh môn củng củng nắm tay, yên lặng rời khỏi khách điếm……
Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại mình Tư Huyên.
“Vân Tiêu, ngươi là của ta.”
Ánh mắt nàng si ngốc nói mớ: “Ta sẽ không để bất luận nữ nhân nào làm bẩn sự thuần khiết của ngươi!”
Nam nhân vừa lãnh khốc vừa thuần khiết như một tờ giấy trắng như Vân Tiêu sao có thể nào nhiễm một chút vết đen?Vân Lạc Phong là một mảnh vết bẩn, để nàng tiếp cận Vân Tiêu chỉ biết làm ô nhiễm hắn!
Cho nên nàng tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh!
Ý tưởng của Tư Huyên Vân Lạc Phong đương nhiên không biết, giờ phút này nàng đang đứng ở trong thư phòng chịu lão gia tử thẩm vấn.
“Nói đi, chuyện nhị thúc cháu vì cái gì không nói cho ta?” Lão gia tử có chút buồn bực, nha đầu này lại che giấu chuyện này lâu như thế cũng không nói ra để làm hắn vui vẻ một chút.
Vân Lạc Phong nhún vai: “Bởi vì quá trình trị liệu cho nhị thúc quá tàn khốc, cháu sợ thúc ấy không chịu nổi nên tạm thời không nói cho người.”
Lão gia tử trừng mắt nhìn nàng: “Vậy cháu cho nhị thúc cháu dùng thứ tốt gì, tại sao nó có thể đột phá đến Cao Linh Giả cao cấp? Có thứ tốt này sao cháu còn không lấy ra hiếu kính lão tử?”
Đối mặt lão nhân thổi râu trừng mắt trước mắt này, Vân Lạc Phong nghiêm trang nói: “Cháu xác thật cho nhị thúc dùng một ít thứ tốt, nếu người muốn cháu cũng có thể cho người, chẳng qua người cần phải huỷ bỏ thực lực trước, rồi trải qua mười năm tích lũy, cháu mới có thể cho người dùng tất cả những thứ tốt mà nhị thúc đã hưởng thụ! Như thế, lúc người khôi phục thực lực cũng có thể tiến bộ vượt bậc!”
Vừa mới bắt đầu, nghe được Vân Lạc Phong nói, lòng lão gia tử còn tràn đầy vui mừng, vừa định bất chấp biện pháp đoạt những thứ tốt đó về, ai ngờ lời thiếu nữ nói ra sau đó làm lão gia tử đột nhiên liếc mấy cái xem thường.
“Thứ tốt như vậy ta hưởng thụ không nổi.”
Đùa cái gì vậy?
Muốn huỷ bỏ mười năm mới có thể hưởng thụ thứ tốt, vậy sao còn gọi là thứ tốt chứ? Ông điên rồi mới có thể vì đột phá mà làm phế vật mười năm.
“Đây là người không cần, không phải cháu giấu không cho người.” Khoé môi Vân Lạc Phong giơ lên nụ cười tà mị, mắt đen chuyển về phía Vân Thanh Nhã lặng im không nói ở bên cạnh, “Nhị thúc, hiện giờ thế lực của Vân gia chúng ta đang từng bước trưởng thành, người đã có thể nói kẻ thù của người cho cháu biết.”
Vân Thanh Nhã thở dài, cười khổ mà nói: “Năm đó ta và thiếu thành chủ Y Thành chiến đấu, còn đánh bại hắn, bởi vậy làm hắn mất hết mặt mũi! Cho nên ta mới có thể dẫn tới Y Thành điên cuồng trả thù! Vốn dĩ người của Y Thành muốn diệt sạch toàn bộ Vân gia, là Hiệp hội Y Sư đứng ra ngăn cản Y Thành.”
“Hiệp hội Y Sư?”
Sắc mặt Vân Lạc Phong hơi hơi trầm một chút: “Mục đích của Hiệp hội Y Sư này là gì?”
Vân Thanh Nhã nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Hiệp hội Y Sư là đông đảo y sư trên đại lục thành lập, vô luận là Y Các hay là Y Thành đều thuộc về Hiệp hội Y Sư này, hơn nữa, Hiệp hội Y Sư này thế lực cực lớn, trên toàn bộ đại lục đều có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn.”
“Tại sao Hiệp hội Y Sư muốn giúp Vân gia chúng ta?” Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về cằm, giọng nói mang theo nghi hoặc.
“Hiệp hội Y Sư không phải trợ giúp Vân gia, mà là chuyện năm đó nháo đến quá lớn, nếu Hiệp hội Y Sư không đứng ra ngăn lại, tất nhiên sẽ làm toàn bộ hiệp hội xấu hổ!”
Ngụ ý, Hiệp hội Y Sư đứng ra ngăn lại Y Thành không phải vì Vân gia, chỉ là không muốn làm hiệp hội xấu hổ mà thôi.
Rốt cuộc Vân Thanh Nhã chỉ là chiến thắng thiếu thành chủ Y Thành lại đưa tới sự trả thù điên cuồng như thế! Hắn trả thù Vân Thanh Nhã còn chưa tính, còn muốn diệt toàn bộ Vân gia! Việc này truyền ra bảo thế nhân đối xử với Hiệp hội Y Sư như thế nào?
“Chỉ là……” Vân Thanh Nhã dừng lại, trên dung nhan thanh tuấn dần dần xuất hiện một tia ưu sầu, “Năm đó Hiệp hội Y Sư cùng người của Y Thành đã kí hiệp nghị, nếu như ta còn sống, Y Thành phải trả thù Vân gia, bọn họ sẽ không lại ngăn cản! Điều kiện để Hiệp hội Y Sư ra tay ngăn cản chính là ta tử vong!”
Vân Lạc Phong gợi lên khóe môi, giọng nói lạnh lẽo: “Ở trong mắt thế nhân, Hiệp hội Y Sư rất là công bằng, không cho phép cấp dưới tùy tiện ɢɨết người, nhưng người có tâm đều có thể nhìn ra Hiệp hội Y Sư rõ ràng thiên vị Y Thành.”
Vân Thanh Nhã trầm mặc, hắn biết Vân Lạc Phong nói rất có đạo lý, Hiệp hội Y Sư xác thật là thiên vị Y Thành.
“Nhị thúc, người không có làm sai bất luận chuyện gì." Vân Lạc Phong nâng lên gương mặt tà khí, “Người chỉ là cùng người ta luận bàn, cũng không có cố tình đả thương người, chỉ bởi vì người đánh bại người khác nên người sai đó là người sao? Trên lôi đài vốn là có phân chia thắng bại, chái chưa từng nghe nói qua chỉ cho phép bại không được phép thắng!”Giọng nói của thiếu nữ mang theo tùy tiện cùng khí phách, tròng mắt đen nhánh một mảnh thâm trầm.
“Tại sao người đánh bại người khác, người nên bị người ta đuổi ɢɨết? Nếu Hiệp hội Y Sư thật sự công bằng thì sẽ không cho phép người của Y Thành động thủ với người! Nhưng những người đó lại dùng cái ૮ɦếƭ của người làm điều kiện đổi lấy sự an bình của Vân gia! Loại thiên vị rõ ràng này bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra được.”
Vân Thanh Nhã gắt gao nắm nắm tay, mặt mày có hận ý thâm trầm.
Không sai!
Năm đó hắn không có làm sai chuyện gì! Nhưng mà người Hiệp hội Y Sư lại phán định hắn sai! Mà điều kiện bọn họ ngăn cản Y Thành ra tay với Vân gia cũng là cái ૮ɦếƭ của hắn!
“Tiểu Phong nhi, có một việc cháu cũng không biết, nữ nhi của thành chủ Y Thành là đồ đệ của một người trưởng lão trong Hiệp hội Y Sư! Bởi vậy, Hiệp hội Y Sư tất nhiên là thiên vị Y Thành.”
Nghe được lời nam nhân nói, Vân Lạc Phong mới có chút hiểu rõ, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Vân Thanh Nhã, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.
“Nhị thúc, người yên tâm, cháu sẽ báo thù rửa hận cho người!”
Ánh mắt Vân Thanh Nhã ôn hòa lại, bàn tay to sủng nịch xoa đầu Vân Lạc Phong: “Tiểu Phong nhi, cháu đã trưởng thành, cũng là hi vọng lớn nhất của Vân gia chúng ta, nếu huynh tẩu ở trên trời có linh, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng vì cháu.”
Nghĩ tới vợ chồng Vân Dương quá cố, không khí trong thư phòng chợt an tĩnh lại.
Sau nửa ngày, Vân Lạc Phong giương mắt nhìn chăm chú nam tử thanh nhã trước mắt, ánh mắt của nàng kiên định mà khí phách.
“Nhị thúc, hôm nay thời gian đã không còn sớm, cháu về phòng nghỉ ngơi trước. Ngày mai cháu còn muốn đến hoàng cung tìm Cao Thiếu Thần tính sổ! Mặt khác… Mặc kệ là Y Thành hay là hiệp hội Y Sư, hễ là người xâm phạm đến Vân gia, bất luận bao xa cháu cũng sẽ đến đó tru diệt!”
Phạm vào người Vân gia, dù xa vẫn diệt!
Những lời này, nếu nàng đã nói ra nhất định sẽ làm được.
“Ta tin cháu.”
Vân Thanh Nhã nhợt nhạt cười, ánh mắt nhu hòa giống như ánh trăng chiếu lên người Vân Lạc Phong, vẻ mặt tràn đầy tín nhiệm đối với nàng.
“Được, thúc trở về sớm nghỉ ngơi đi, nửa năm qua, thúc cũng mệt mỏi rồi.”
Nhìn ánh mắt quan tâm của người nam nhân này, Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, chỉ là giờ phút này trong lòng nàng càng kiên định hơn lúc trước…
Trong thư phòng, Vân Thanh Nhã nhìn chăm chú bóng dáng thiếu nữ đang rời đi, nụ cười nhu hòa trên khuôn mặt chậm rãi biến mất.
“Phụ thân, con ra mặt sớm như vậy có phải là sai rồi hay không?”
Kẻ địch của Vân gia quá nhiều! Nhưng mà hắn lại xuất hiện đúng thời điểm này lỡ như lại mang đến phiền toái cho Vân gia, cho dù hắn ૮ɦếƭ cũng không đền hết tội.
“Thanh Nhã, con không cần suy nghĩ quá nhiều, con đã sống ẩn dật mười năm, hiện giờ thực lực đã khôi phục, cũng là lúc nên xuất hiện đối mặt với mọi người rồi.”
Vân Lạc bất đắc dĩ thở dài, trấn an nói.
Vân Thanh Nhã cười khổ: “Mười năm con cũng nhịn được, tại sao hôm nay lại không thể nhịn? Thật hi vọng tiểu Phong nhi sẽ không gặp nguy hiểm vì con…”
Vân Lạc cười ha hả: “Thiên phú của nha đầu này rất mạnh, tiềm lực cũng vô hạn, ta tin tưởng, có nó ở Vân gia, tất nhiên Vân gia sẽ đi lên con đường vô cùng cường đại, mà việc chúng ta, người thân của nó nên làm chính là tin tưởng vào năng lực của nó, trở thành hậu thuẫn vĩnh viễn cho nó!”
Theo ánh mắt của ông, về sau Vân Lạc Phong không có khả năng vĩnh viễn ở địa phương nho nhỏ như Long Nguyên Quốc này, nàng thuộc về đại lục rộng lớn vô biên.
Lúc đó, bọn họ chỉ cần trở thành hậu thuẫn của nàng, vì nàng bảo vệ cái nhà này!
“Phụ thân.” Vân Thanh Nhã mỉm cười: “Tiểu Phong nhi cần không gian để trưởng thành, chỉ cần cho nàng không gian phát triển, sau này đại lục không có ai là đối thủ của nàng! Cho nên, nếu thật sự Vân gia chúng ta không có cách nào chống lại Y Thành, mọi người hãy giao con ra, chỉ cần có tiểu Phong nhi ở đây, con tin tưởng sớm muộn gì nó cũng sẽ báo thù cho con! Như thế, con ở dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt!”
…
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Cao Thiếu Thần trong tay bưng ly rượu, ngửa đầu lên, dung nhan tuấn mỹ vì say mà hồng, thân mình cũng bắt đầu nghiêng đông nghiêng tây.
Cho dù như thế, hắn vẫn một ly uống tiếp một ly, hoàn toàn dừng không được.
“Bệ hạ.”
Một nữ tử mặc cung trang màu hồng đào chầm chậm đi đến trước mặt Cao Thiếu Thần, cánh tay như ngọc nhẹ nhàng đỡ thân hình đang nghiêng trái nghiêng phải của nam tử, mềm mại kêu: “Ngài say rồi, thần tђเếק đỡ ngài hồi cung nghỉ ngơi.”
Trên người thiếu nữ mang theo mùi hương làm say lòng người làm đôi mắt Cao Thiếu Thần khẽ nâng lên, nhìn nữ tử đang đứng bên cạnh đỡ hắn.
Lúc này đôi mắt hắn mắt vì say nên mờ mịt ௱ôЛƓ lung, trước mắt là sự mơ hồ nhưng trong lúc mơ hồ hắn giống như trông thấy dung nhan tuyệt sắc làm hắn luôn canh cánh trong lòng…
“Tiểu Phong nhi, tự ngươi tới tìm trẫm?”
Thân hình nữ tử mặc cung trang cứng đờ, nàng yêu người nam nhân này nhiều năm như vậy, hao hết tâm trí trở thành một trong những nữ nhân của hắn.
Nhưng người hắn luôn tâm tâm niệm niệm lại là một nữ nhân khác…
“Tiểu Phong nhi, nếu trẫm nguyện ý vì ngươi giải tán hậu cung, ngươi có nguyện ý gả cho trẫm không?”
Cao Thiếu Thần gắt gao bắt lấy cánh tay của nữ tử mặc cung trang, trên mặt vô cùng ôn nhu.
Loại ôn nhu này không giống với sự ôn nhu hắn luôn giả vờ mà là phát ra từ trong nội tâm.