Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 59: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Xảy ra chuyện gì?”
Vân Lạc vội vã đi ra, liếc mắt một cái liền thấy người trong cung đầy sân, gương mặt già nua hơi trầm một chút: “Không biết Bệ hạ đây muốn làm cái gì? Hay nói, hắn muốn đối địch cùng Vân gia ta?”
Lúc này Vân Lạc, không bao giờ tự xưng là phủ Tướng quân nữa, mà dùng hai chữ Vân gia này.
Bởi vậy có thể biết, hiện giờ ông đã không còn tình cảm gì đối với Hoàng tộc.
“Tướng quân Vân Lạc,” Thái giám cầm phất trần trong tay, mỉm cười nói, “Nô tài tới chúc mừng Tướng quân Vân Lạc, về sau ngài chẳng những sẽ trọng chưởng binh quyền, bên trong quý phủ còn có Hoàng Hậu, như thế chẳng phải là thật đáng mừng sao?”



Mấy ngày trước, sau khi Hoàng cung trải qua một lần thay máu, bọn thái giám trong cung cũng đều thay đổi người, cho nên, thái giám tiến đến lần này là một gương mặt làm Vân Lạc thấy xa lạ, đặc biệt là gương mặt mang theo tươi cười làm Vân Lạc hận không thể mạnh mẽ đánh tới một quyền.
“Hoàng Hậu cái gì?” Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Vân gia ta không có Hoàng Hậu, mời trở về đi.”
Thái giám không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời nói: “Tướng quân Vân Lạc, Bệ hạ chúng ta coi trọng quý thiên kim, cố ý lệnh ta tới đón quý thiên kim vào cung, từ đây sau này, Vân tướng quân ngài chính là hoàng thân quốc thích.”
“Ha ha ha.”
Vân Lạc cười ha ha mấy tiếng: “Có phải các ngươi quên mất ngày đó Vân gia ta uy phong đánh đệ nhất cường giả của Hoàng tộc như thế nào hay không? Hiện tại còn dám tìm tới cửa? Ta vốn tưởng rằng Cao Thiếu Thần cùng phụ tử Cao Đồ không giống nhau, không nghĩ tới người Hoàng thất đều chung một đức hạnh, không có người nào tốt! Hiện tại ngươi lập tức lăn khỏi nơi này, nữ nhi Vân gia ta, tuyệt không làm vợ con cháu Hoàng thất!”


Huống chi, hậu cung của Cao Thiếu Thần đã có không ít phi tử, nam nhân dơ bẩn như vậy, làm sao xứng với cháu gái bảo bối của ông?
Mặt mày Thái giám trầm xuống vài phần, giọng nói kỳ quái: “Vân Lạc, ngươi đừng không biết xấu hổ, Hoàng thất nhìn trúng cháu gái ngươi, đó là phúc khí của nàng ta! Ngươi cho rằng Long Nguyên bây giờ là Long Nguyên Quốc lúc bị Cao Đồ khống chế sao? Hiện tại, bổn công công để cho ngươi biết, hiện giờ Vân gia chả là gì hết!”Vừa dứt lời, tức khắc, vài bóng dáng ở phía sau hắn vọt tới, nhanh chóng đứng trước mặt thái giám.
Cùng lúc đó, tên thái giám kia quật phất trần trong tay xuống đất một cái, trên người tản ra khí thế ngập trời.
“Ngươi không phải người Hoàng cung!”
Vân Lạc hoảng hốt, không tự chủ lui chân về phía sau vài bước.
Trừ bỏ thị vệ cùng cung nữ, những người khác đều ở cảnh giới Cao Linh Giả! Đặc biệt là, tên thái giám này cùng một lão giả khác mặc trường sam mày xám tro đều tới Cao Linh Giả cao cấp rồi.
Long Nguyên Quốc tuyệt đối không có nhiều cường giả như vậy!
“Hừ!”
‘Thái giám’ cũng không dùng giọng nói nửa nam nửa nữ để nói chuyện nữa mà khôi phục âm điệu ban đầu, trên gương mặt già nua của hắn tràn đầy châm chọc tươi cười: “Không sai, đúng là ta không phải thái giám trong cung, ta chỉ là người lấy tiền làm việc cho người khác thôi, Vân Lạc, ngươi ngoan ngoãn giao cháu gái ngươi ra đây, tiếp tục giữ chức tướng quân của ngươi, hay là để ta chém đầu ngươi tại đây?”
Vì không cho người Vân gia phát hiện là Linh môn ở sau lưng động tay vào, hắn cố ý nói thêm câu là người lấy tiền làm việc.


Sau khi câu nói của gã thái giám giả phát ra, bỗng nhiên bên trong viện Vân gia truyền ra một giọng nói: “Ngươi xác định chém đầu lão nhân nhà ta?”
Giọng nói thiếu nữ truyền khắp viện, rơi vào trong tai mọi người ở phía trước.
Thái giám giả khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén giống như trường kiếm, bắn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ đang nghênh bước ra.
Khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ đi ra trước mắt mình, ánh nhìn kinh diễm xẹt qua trong mắt tên thái giám giả.
Hắn sống lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng nữ nhân nào có dáng vẻ tuyệt sắc động lòng người đến thế, gọi nàng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng! Khó trách lại có nhiều nam nhân điên cuồng vì nàng.
Cho dù là Cao Thiếu Thần hay nam nhân Vân Tiêu được tiểu thư nhà mình nhìn trúng... đều vì nàng mà mê mệt.
“Vân Lạc Phong, ngươi tự đi cùng ta hay ta trói ngươi đi nhỉ?" Thái giám giả lấy lại tinh thần, mắt lạnh trông chờ Vân Lạc Phong, cái nhìn tàn nhẫn xẹt qua đáy mắt.
Vân Lạc Phong hơi ngước mắt, nhìn nghiêng thái giám giả: "Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, vẫn chưa đủ năng lực để trói ta đâu."
“Hừ!”
Thái giám giả hừ lạnh một tiếng: “Nha đầu, làm người đừng quá càn rỡ, nếu ngươi nói chúng ta không có năng lực trói ngươi, bây giờ ta sẽ buộc ngươi nhìn rõ thực lực của ta!"

Nói xong lời ấy, hắn giơ tay lên, trong phút chốc có mấy bóng dáng nhảy lên rồi lao tới Vân Lạc Phong cùng một lúc.
Chỉ có hắn và một người là Cao Linh Giả cao cấp không nhúc nhích, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả những gì ở trước mắt.
“Ta coi ai trong các ngươi dám ᴆụng tới cháu gái của ta!"
Lão gia tử giận tím mặt, thân thể già nua bộc phát một luồng sức mạnh cường đại hung hãn, ông nhanh chóng tiến, chắn trước mặt Vân Lạc Phong, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn đám người đang xông tới rất nhanh kia.
Ầm!
Trên người ông sinh ra một trận gió bão, ầm ầm lao tới đám cường giả đang muốn nhắm vào nàng, lão gia tử đã dùng hết toàn lực để đánh một chưởng băng gió này, mạnh mẽ chặn đám người kia lại ở khoảng cách vài mét.
Lão gia tử lau mồ hôi trên trán và khuôn mặt già nua, ông vẫn nở nụ cười lạnh như cũ: "Dựa vào mấy lính tạp nham đó mà cũng dám tới Vân gia kêu gào? Hôm nay, chỉ cần lão tử còn đứng tại đây, các ngươi đừng hòng bắt được cháu gái ta! Mặt khác, cút về nói với Cao Thiếu Thần rằng cháu gái ta tuyệt đối không làm Hoàng hậu!"
Thái giám giả hơi nheo mắt, cái nhìn lạnh lẽo nguy hiểm lóe lên nơi đáy mắt: "Vốn dĩ ta cũng không muốn tự mình ra tay, nhưng xem ra hôm nay chỉ có ta ra tay mới chế ngự được ngươi!"
Lúc trước, sở dĩ lão gia tử có thể thắng Lâm Thiên hoàn toàn là nhờ có chuột đồng nhỏ hỗ trợ, bây giờ cho dù Vân gia có làm lại trò cũ thì cũng vô dụng, dù sao lần này Cao Linh Giả cao cấp tới Vân gia, không phải chỉ có một người hắn (thái giám giả).
Lão gia tử càng hiểu rõ điều đó, nhưng lại không muốn nói mình thua người khác, nhất thời cười lạnh thành tiếng: "Đệ nhất cao thủ hoàng tộc Lâm Thiên cũng phải ૮ɦếƭ trong tay Vân gia ta, chẳng qua ngươi chỉ là Cao Linh Giả cao cấp, chẳng lẽ lão tử phải sợ ngươi à?"


“Ha ha.” Thái giám giả không muốn tranh luận với ông, cười mỉa mai mấy tiếng và nói: "Lâm Thiên thất bại ra sao, chỉ sợ trong lòng ngươi hiểu rõ hơn bất cứ ai, cho dù lão bị ngươi đánh bại nhưng chúng ta có tới hai Cao Linh Giả cao cấp, chỉ dựa vào một kẻ như ngươi thì lấy gì để ngăn chúng ta?"
Thái giám giả dùng ánh mắt châm biếm nhìn Vân Lạc, vẻ mặt kia giống hệt như kiểu không để lão gia hỏa này vào trong mắt.
Thế nhưng, khi hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên có một giọng nói truyền từ hậu viện Vân gia tới.
Giọng nói ấy vô cùng ưu nhã động lòng người, khiến thân mình Vân Lạc bỗng chốc cứng đờ.
“Xin lỗi nhé, Vân gia ta cũng không phải chỉ có một mình lão già ở cảnh giới Cao Linh Giả ấy."
Bên trong viện, một bóng dáng nam nhân với trường bào màu xanh xuất hiện trước ánh mắt mọi người. .
Bước chân nam nhân giống như giẫm lên mây mù bước tới, trong khi y đi lại, dường như có rất nhiều đóa sen trắng bay lên ở xung quanh, ngay cả đường đi của y cũng \'cảnh đẹp ý vui\'.
Vân Lạc ngây ngẩn cả người, không dám tin mà trợn to mắt, nhìn nam nhân tuấn mỹ giẫm lên sen bước tới, tầm mắt ông không thể nào rời khỏi người y.
Dường như nam nhân không chú ý tới ánh mắt lão nhân, đi thẳng tới trước mặt mọi người, dung mạo anh tuấn nở nụ cười, trong ánh mắt đã không còn nét suy sụp và ưu thương ngày trước, thay vào đó là sự tự tin làm người ta chẳng thể nào khinh thường.
Không sai, chính là tự tin!


Những năm gần đây, lão gia tử chưa từng thấy vẻ mặt này của Vân Thanh Nhã! Từ khi hai chân y bị tàn tật, từ lúc bắt đầu ngồi lên xe lăn, y đã không còn hứng thú với cuộc sống này, càng ngày càng sâu sắc, đôi khi còn làm ra những hành động tự hại bản thân mình.
“Nhị thúc, người đã đến rồi ạ?” Vân Lạc Phong quay đầu nhìn nam tử đang bước tới, cười nhẹ và hỏi.
Vân Thanh Nhã khẽ cong môi: "Tốt xấu gì ta cũng là trưởng đoàn của đoàn quân Cương Thiết, lần trước ta không tài nào tham dự vào chuyện của các ngươi được, lúc này đây, ta muốn sát cánh chiến đấu với các thành viên thuộc đoàn quân của mình."
“Người đã cân nhắc kỹ chưa?"
Vân Lạc Phong nghiêm túc nhìn sang Vân Thanh Nhã: “Bây giờ người... thật sự muốn xuất hiện trước mặt người khác chứ?"
“Không sai.” Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu, nét cười bên môi càng khiến người ta xúc động: "Mười mấy năm, mười mấy năm qua, ta đã phải sống một cuộc đời trong chốn tăm tối không biết đêm ngày! Chẳng những không thể báo đại thù mà còn không bảo vệ được người thân nhất! Vì thế, bây giờ ta mới muốn đứng ra, buộc những kẻ đó hiểu rõ rằng Vân Thanh Nhã ta vẫn còn sống! Ta còn sống thì sẽ còn tìm bọn chúng báo thù!"
Nhìn nam nhân với ánh mắt tràn đầy sự tự tin vào lúc này đây, Vân Lạc Phong chợt nhớ tới lần đầu gặp y.
Ngày ấy, nam nhân này suy sụp ngồi trên xe lăn, cả người đều có vẻ rất hậm hực, mặt mày cũng mất hẳn ánh sáng. (mặt mày không sáng sủa)
“Nhị thúc." Vân Lạc Phong nắm chặt nắm tay: "Cho dù người làm gì, con cũng ủng hộ người, thù của người, con sẽ giúp người báo!"
Cho dù Vân gia sắp phải đối mặt với loại cường địch nào đi chăng nữa, nàng cũng chẳng có chỗ nào sợ hãi!
“Vân Thanh Nhã?” Thái giám giả nghe mấy người nọ gọi nam nhân kia như thế, trước tiên hắn hơi sủng sốt, ngay sau đó, trên mặt hiện lên nét cười lạnh âm u: "Năm đó, đệ nhất thiên tài Vân Gia - Vân Thanh Nhã và Thiếu Thành chủ Y thành tranh cãi, kết quả lại bị người của Y thành đuổi ɢɨết nên phải bỏ mạng, nhưng thế nhân lại không ngờ được, hóa ra Vân Thanh Nhã vẫn còn sống!"
Vân Thanh Nhã là đệ nhất thiên tài của Long Nguyên quốc, nhưng những thế lực siêu thoát thế tục kia lại không biết sự tồn tại của y.
Mà sở dĩ y nổi tiếng khắp đại lục là vì năm đó y tranh cãi với tên Thiếu Thành chủ ăn chơi trác táng của Y thành kia! Nhờ vào màn tranh cãi ấy, tài trí của y danh chấn thiên hạ!
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng bình thản, không hề có bất kỳ sự kích động nào trước lời nói của đối phương, dung mạo tuấn mỹ vẫn luôn giữ vẻ ưu nhã, mặt mày thanh tú hơi nhướng lên, tràn đầy sự kiêu ngạo.
“Đương nhiên ta sẽ trả thù chuyện đó!"
Mười năm rồi!
Những người đó vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được mười năm qua y đã sống một cuộc đời như thế nào! Vì thế, y tuyệt đối không buông tha cho những kẻ đã hại mình tới nông nỗi này!
“Ha ha.” Thái giám giả cười lạnh một tiếng: “Thế lực Y thành ngập trời, nếu để người ở đó biết ngươi còn sống thì Vân gia các ngươi sẽ chẳng có kết cục tốt đâu! Lấy gì mà nói trả thù sao?"
Đặc biệt là Thiếu Thành chủ Y thành hận Vân Thanh Nhã thấu xương, nếu không nhờ năm đó có người đứng ra ngăn lại việc ấy, chỉ sợ toàn bộ Vân gia đều bị hắn ta lật đổ.
“Huống hồ..." Thái giám giả ngừng lại một chút, nói lời khinh miệt: "Ta nhớ rõ năm đó thực lực ngươi bị phế, bây giờ cho dù ngươi còn sống cũng chỉ là phế vật mà thôi, dựa vào phế vật như ngươi có thể tạo ra sóng gió gì chứ?"
Vân Lạc hơi nôn nóng, vừa định đứng ra thì tại một khắc ngay sau đó, trên người Vân Thanh Nhã chợt bộc phát một luồng sức mạnh không hề thua kém sức mạnh của ông, càng ngày càng mạnh hơn, y phát ra sức mạnh còn cường đại hơn cả ông.
“Cao Linh Giả cao cấp!”
Khắp người lão gia tử đều choáng váng, ông trợn mắt há hốc mồm nhìn nam tử đang đứng thẳng người trong gió nhẹ, ngây ngẩn cả người.
“Chuyện này không thể nào!”
Không đợi lão gia tử lấy lại tinh thần, tiếng kêu sợ hãi đã phát ra từ miệng tên thái giám giả rồi.
Lúc này đây, hai mắt hắn trợn to, sắc mặt cực kỳ dữ tợn: "Người Y thành tinh thông y thuật, bọn họ xuống tay phế bỏ ngươi, cả đời này ngươi không có khả năng hồi phục được! Tại sao ngươi chẳng những lấy lại thực lực trước kia mà còn đột phá tới Cao Linh Giả cao cấp?"
Việc này thật sự quá mức tưởng tượng, đừng nói là mấy người Linh Môn, ngay cả lão gia tử cũng bị dọa cho choáng váng.
Có lẽ do phải chịu sự kinh hãi quá mạnh liệt, lão gia tử lập tức quên mất tình huống hiện giờ, quay đầu qua phía Vân Lạc Phong rồi chửi ầm lên: "Nha đầu thúi nhà ngươi, không phải ngươi nói có thể giúp nhị thúc ngươi khôi phục thực lực hả? Tại sao nó chẳng những khôi phục, nó - con mẹ nó cấp bậc còn vượt qua cả ta? Nói mau, ngươi cho nhị thúc ngươi ăn thứ gì tốt mà không cho ta ăn phải không?"
Nha đầu thúi này, một ngày không dọa ông thì cả người nàng không thoải mái à? Hơn nữa, nàng lại không hề nói trước chuyện này với ông! Hại ông bẽ mặt trong trường hợp như thế này!
Ngay cả thực lực của nhi tử mà mình còn không biết, đấy không phải chuyện rất bẽ mặt hay sao?
Nhưng lão gia tử lại không ngờ tới, khi ông vừa dứt lời, tất cả người của Linh Môn đều bị dọa sợ, ánh mắt kinh ngạc chuyển sang Vân Lạc Phong.
“Là ngươi trị hết cho Vân Thanh Nhã?”
Thái giám giả hơi nheo mắt, cái nhìn âm u lộ ra nơi đáy mắt.
Vân Lạc Phong cong môi: “Liên quan gì ngươi?"
Bốn chữ này hoàn toàn chọc giận tên thái giám giả, vẻ mặt hắn đột nhiên lạnh lùng, cười lạnh tanh và nói: "Cho dù Vân Thanh Nhã đột phá tới Cao Linh Giả cao cấp thì sao? Hôm nay ngươi cần phải ૮ɦếƭ!"
Nếu như ngay từ đầu hắn còn muốn trợ giúp Cao Thiếu Thần lập Vân Lạc Phong làm Hoàng hậu thì bây giờ, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ.
Thiếu nữ này quá nguy hiểm, tuyệt đối không phải người mà Cao Thiếu Thần có thể khống chế! Nếu không ɢɨết nàng, tất nhiên vô cùng hậu hoạn! (tai họa về sau)
“Tiểu Phong Nhi.”
Vân Thanh Nhã cảm nhận sát khí tuôn ra trên người thái giám giả, y lặng lẽ che chắn cho Vân Lạc Phong ở phía sau, mặt mày thanh tú lộ vẻ bình thản tự tin.
“Những năm gần đây con quá vất vả, ta làm thúc thúc mà lại không có cách nào đặt con vào lòng che chở, bây giờ rốt cuộc đã khôi phục thực lực có thể bảo vệ con rồi, cứ giao những người này cho thúc xử lý là được."
Vân Lạc Phong gật đầu nhẹ nhàng, chậm rãi lùi về sau hai bước.
Nàng cũng muốn biết thực lực sau khi đột phá đến Cao Linh Giả cao cấp của nhị thúc.
Sắc mặt thái giám giả càng biến đổi, hắn biết lần này Đại tiểu thư quá khinh địch rồi.
Bọn chúng chỉ biết Vân gia có mười một người ở cảnh giới Cao Linh Giả! Trong mười một người đó, chỉ có lão gia tử đạt tới Cao Linh Giả trung cấp, vì vậy để chắc chắn, bọn chúng cố ý phái hai Cao Linh Giả cao cấp tới.
Thế nhưng, bọn chúng không hề nghĩ tới Vân Thanh Nhã vẫn còn sống.
Chẳng những y còn sống mà còn đột phá tới Cao Linh Giả cao cấp!
Đáng tiếc, bây giờ đã không có đường rút lui, vì Linh Môn, thái giám giả cũng phải xuống tay một lần.
“Chúng ta lên!” Thái giám giả phất phất tay, thân mình hóa thành một trận cuồng phong ngay tức khắc, vọt tới chỗ Vân Thanh Nhã.
Dưới trận cuồng phong, áo xanh phất phơ, khóe môi nam nhân nhoẻn thành nét cong rất nhẹ, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn chăm chú vào lão già vọt tới trước mặt mình, khuôn mặt tuấn tú không hề thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng hờ hững như trước.
“Phụ thân, người giao hai tên Cao Linh Giả cao cấp này cho con, những người khác se do người và đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm xử lý."
Giọng nói của nam nhân thanh nhã như câu hát, tựa như dòng suối trong trẻo ồ ạt chảy qua, lướt nhanh qua tim khiến người ta cực kỳ thư thái trong nháy mắt.
“Cuồng vọng!”
Thái giám giả nhanh chóng vọt tới trước mặt Vân Thanh Nhã, một chân hắn đá mạnh vào khuôn mặt hờ hững của nam nhân, ánh mắt tàn nhẫn hệt như ưng báo (chim ưng và beo báo).
Ầm!
Khoảnh khắc hắn đá chân tới chỗ Vân Thanh Nhã, Vân Thanh Nhã đã không nhanh không chậm giơ tay lên, chặn hắn lại trước иgự¢ mình, chặn luôn cả cẳng chân đầy khí thế như chẻ tre của hắn.
“Mười năm trước, ta dựa vào sức mạnh Trung Linh Giả cao cấp đã có thể đánh bại một Cao Linh Giả cấp thấp như Thiếu Thành chủ Y thành. Mười năm sau, ta vẫn có thể dựa vào thực lực của Cao Linh Giả cao cấp để đánh bại hai người cùng cảnh giới với mình!"
Mười năm trước, trận chiến ấy khiến đại lục kђเếק sợ, thiếu niên của phủ Tướng quân thuộc giới thế tục đã dùng thực lực gần với một Trung Linh Giả cao cấp và đánh bại người thuộc cảnh giới Cao Linh Giả.
Tuy rằng trong trận chiến ấy, y chiến đấu rất vất vả, nhưng cuối cùng lại nghênh đón thắng lợi!
Nhưng chẳng có ai biết Thiếu Thành chủ có tiếng ăn chơi trác táng lừng lẫy của Y thành kia lại vì chuyện này mà ghi hận trong lòng, phái cao thủ trong nhà đuổi ɢɨết bao vây diệt trừ y, nào ngờ y lại kéo lê thân thể bị trọng thương, may mắn chạy thoát.
Cũng nhờ hai việc ấy đã giúp thiếu niên của Tướng quân phủ danh chấn đại lục, không ai không biết không ai không hiểu.
Có lẽ năm đó ngươi không biết Hoàng đế Long Nguyên quốc là ai, cũng có thể không biết tên của Vân Tướng quân, nhưng ngươi tuyệt đối phải biết ba chữ Vân Thanh Nhã này! Cho tới bây giờ, thế nhân trên đại lục còn vì trận chiến năm đó giữa Vân Thanh Nhã và Thiếu Thành chủ Y thành mà bàn tán say sưa, mãi mãi không quên...
Sắc mặt thái giám giả càng thêm khó coi, hắn thu tay lại, liếc mắt với tên cường giả - Cao Linh Giả cao cấp kia một cái, sau đó hai người một trước một sau đồng loạt tiến hành công kích Vân Thanh Nhã.
Vạt áo bay quất phơ trong gió, bước chân nam nhân hơi mở rộng, bàn ta vươn ra đằng trước, vướn về phía nắm tay của đối phương.
Cùng lúc đó…
Thân mình y nhích sang bên cạnh, tránh thoát mũi kiếm rét lạnh ở sau lưng, thừa dịp lão già còn chưa kịp phòng bị gì cả, y hung hăng đá người lão già ra sau vài bước.
Lão giả vội vàng hãm bước chân lại, mặt đất bị ma sát tạo thành vết rạch rất sâu, khuôn mặt già nua bị đông cứng, trên người không khỏi toát ra một lớp mồ hôi.
“Xem ra mười năm không chiến đấu đã khiến sức lực của con chậm lại rất nhiều." Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu: “Nếu con còn sức chiến đấu như năm, một cước vừa rồi có thể đá người ra xa mười mét."
Mười năm phía trước, y chiến đấu với người cùng cảnh giới, đối phương hoàn toàn không có sức đánh trả, do đó, bất kỳ ai ở đẳng cấp tương đương đều không dám chiến với y, bởi vì khi ở cùng cấp bậc, không thể gọi đối phương là kẻ địch của y.
Năm đó, lúc Thiếu Thành chủ Y thành ra ngoài du ngoạn đã nghe nói đến sự tồn tại của y! Vì vậy mới tìm tới cửa tới khiêu chiến để trấn áp uy phong của y một chút.
Mà đối mặt với sự khiêu chiến, y chưa bao giờ từ chối, điều này đã tạo nên kết cục sau đó của y!
“Triệu Lâm.” Sắc mặt thái giám giả trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hôm nay, cho dù có phải ૮ɦếƭ trận ngay tại đây, chúng ta cũng phải ɢɨết ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong!"
Lão già được gọi là Triệu LÂm kia cũng không nói gì cả, đôi mắt lão lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong ở phía sau đang được Vân Thanh Nhã bảo vệ.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!