“Ngươi không hiểu.” Trên gương mặt hắn là sự thống khổ và vô cùng bất đắc dĩ: “Thực lực người đả thương thê nữ (thê tử và nữ nhi) của ta quá cường đại! Cường đại đến mức khiến ta không có cách nào ngăn cản! Chỉ sợ ngay cả toàn bộ Linh Vực đều có thể hóa thành tro bị dưới sức mạnh của những người đó, ngươi nói ta làm cách nào để báo thù? Còn không bằng ta đi bồi nữ nhi của mình để trên đường đến hoàng tuyền nó không cảm thấy cô đơn như thế.”
Vân Lạc Phong cười lạnh nói: “Ta đã từng là phế vật! Phụ mẫu của ta bị kẻ gian hại ૮ɦếƭ! Mà lúc đó sự tồn tại của ta chỉ giống như một con kiến! Đối với ta lúc đó những kẻ gian đó cường đại đến nỗi không thể địch nổi!”
Thật sự đối với Vân Lạc Phong mới vừa xuyên đến đây mà nói, chẳng phải hoàng tộc là sự tồn tại không thể rung chuyển hay sao? Nhưng mà vận khí của nàng rất tốt, chiếm được y học thần điển, khiến cho tu vi tiến bộ vượt bậc, chỉ cần thời gian nửa năm đã báo thù rửa hận cho phụ mẫu!
Rốt cuộc nam nhân buông tay đang ôm đầu xuống, ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, hắn hơi mở miệng, muốn nói cái gì đó cuối cùng ngậm miệng lại, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười chua xót.
“Những người đó cường đại chỉ là đối với ta lúc ban đầu mà thôi!” Vân Lạc Phong hít một hơi thật sâu, khuôn mặt liều lĩnh tràn đầy tự tin: “Ta tin tưởng, chỉ cần ta trả giá cao và nỗ lực hơn người khác, cuối cùng ta cũng vượt qua những người đó! Bởi vậy trước đây không lâu, ta đã tiêu diệt những người đó, thay phụ mẫu của ta báo thù. Cho nên, ngươi phải nhớ kỹ, không có người nào mà ngươi không thể vượt qua! Cho dù là dùng hết tất cả sức lực, ngươi đều cần vì bọn họ báo thù!”
Thân mình nam nhân hơi run rẩy, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đang nằm ở trên giường, đáy mắt tràn đầy thương tiếc.
“Tiểu Bạch, thật xin lỗi, phụ thân tạm thời không có cách nào đi làm bạn với con, chờ đến lúc phụ thân ɢɨết những người đã thương tổn mẫu tử các con, phụ thân sẽ đi làm bạn với con ngay…”
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt đầu thiếu nữ, ánh mắt ôn nhu, giống như ánh mặt trời bao phủ trên người thiếu nữ.
Tiểu lão đầu thở dài, tự trách nói: “Lúc đầu ta cho rằng y thuật của ta cũng đã đủ tinh, không nghĩ tới hôm nay ᴆụng phải một nan đề như thế! Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ đến hiệp hội Y Sư, triệu tập mọi người nghiên cứu và thảo luận biện pháp cứu trị! Nha đầu này tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ!”
Thân phận của tiểu nha đầu Lâm Nhược Bạch này tương đối đặc biệt cho nên bất luận như thế nào, hắn đều phải chữa khỏi cho nàng.
Trong mắt nam nhân hiện ra sự mong đợi, giờ phút này, hắn đã bất chấp chuyện tin tức Lâm Nhược Bạch bị thương không thể truyền ra ngoài, chỉ cần có thể chữa trị tốt thân thể của nó, bất cứ chuyện gì hắn đều có thể không để ý tới.
“Để ta thử xem.”
Đột ngột, bên tai nam nhân truyền đến một giọng nói tà khí, hắn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nữ tuyệt mỹ vừa rồi còn giáo huấn hắn.
“Nha đầu, ngươi biết y thuật?” Tiểu lão đầu kinh ngạc chớp đôi mắt: “Không phải ngươi nói ngươi không có hứng thú đối với y thuật hay sao?”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Ta chỉ nói, không có hứng thú học y thuật vơi ngươi mà thôi!”
Sắc mặt tiểu lão đầu tối sầm, đôi mắt ai oán liếc Vân Lạc Phong, ánh mắt kia dường như không tiếng động lên án, rơi vào trong mắt người không rõ chân tướng còn cho rằng Vân Lạc Phong làm chuyện gì không bằng cầm thú với hắn.
“Tránh ra.”
Vân Lạc Phong đi đến bên người nam nhân, trầm thấp nói.
Có lẽ là do những lời nói chấn động lúc nãy của thiếu nữ, nam nhân không tự chủ được đứng lên, ngoan ngoãn đứng sang một bên, để lại một vị trí cho Vân Lạc Phong.
“Nếu chỉ bị thương, nàng sẽ không nghiêm trọng đến mức độ này.” Vân Lạc Phong nhíu chặt mày: “Nếu ta không đoán sai, có phải các ngươi cho nàng dùng thứ gì hay không?”
Nam nhân hơi sửng sốt, nhẹ gật đầu: “Ta cho nó uống nước thánh.”
“Nước thánh gì?” Vân Lạc Phong liếc nhìn nam nhân: “Có thể lấy ra cho ta xem một chút không?”
Nam nhân chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn đem một lọ nước thánh màu trắng ngà ra.
Đới Lập vốn định ngăn lại nhưng mà lời nói đến bên miệng rồi lại bị nam nhân ngăn lại, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt oán giận hung hăng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, giống như Vân Lạc Phong chính là vì muốn lừa nước thánh này mà đến.
“Tiểu Mạch, ngươi có nhìn ra nước thánh này là cái gì hay không?”
Vân Lạc Phong tiếp nhận nước thánh, cúi mặt xuống, dùng linh hồn truyền âm hỏi.
Một lúc lâu sau trong đầu nàng truyền đến giọng nói mềm mại của Tiểu Mạch: “Chủ nhân, Linh Tủy này chính là thứ tốt chỉ là Linh Tủy này không thuần túy, nếu người tinh luyện được tinh hoa bên trong, có thể khiến cho thực lực của ngươi từ Địa Linh Giả sơ cấp thăng cấp thành trung cấp.”
Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua ánh sáng khác thường, nàng tiếp tục hỏi: “Thương thế của tiểu nữ hài này nghiêm trọng như thế, có quan hệ với Linh Tủy này hay không?”[QR2][dienndanlequydon]
Tiểu Mạch lắc lắc đầu: “Chắc chắn nàng không ngừng dùng Linh Tủy còn có một thứ khác, nhưng mà nhất thời ta nhìn không ra rốt cuộc là cái gì?”
Vân Lạc Phong trầm mặc, nàng suy tư một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn nam nhân: “Ngoại trừ nước thánh này các ngươi còn cho nàng uống cái gì hay không?”
Nam nhân nhíu mày trầm tư, nhưng hắn suy nghĩ một lát vẫn không nghĩ ra được ngoại trừ nước thánh Lâm Nhược Bạch còn dùng cái gì.
“Hình như không còn thứ gì khác.”
Nhìn thấy vẻ mặt như thế của nam nhân, Vân Lạc Phong cũng hiểu rõ hắn thật sự không biết tình hình của Lâm Nhược Bạch.
“Ta có biện pháp chữa trị cho nàng.” Thiếu nữ chậm rãi mở miệng.
Đôi mắt của nam nhân dường như có lửa, sáng lên, hô hấp có chút dồn dập nhìn Vân Lạc Phong.
Ngay cả tiểu lão đầu cũng không nhớ được mục đích bản thân, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thiếu nữ.
“Ngươi thật sự có biện pháp cứu nữ nhi của ta?”
Nam nhân này coi như muốn thử mọi cách khi đã tuyệt vọng, chỉ cần có thể cứu chữa cho nữ nhi bảo bối của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua một chút hy vọng nào!
“Không sai.” Vân Lạc Phong nhẹ vuốt cằm: “Nhưng mà ta có một yêu cầu, sau khi nàng khỏe mạnh, ta muốn nàng làm đồ đệ của ta, lưu lại bên cạnh ta.”
Nếu Tiểu Mạch nói nữ hài này có chỗ đặc biệt, vậy nàng chỉ có giữ nàng ở bên cạnh mới có thể an tâm.
Nghe vậy, chân mày nam nhân lại nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ cái gì, rất nhanh hắn hạ quyết tâm, cắn chặt răng: “Chỉ cần ngươi có thể chữa trị tốt cho Tiểu Bạch, ngươi có thể dẫn nó theo.”
Đây là nữ nhi duy nhất của hắn, hắn sao nhẫn tâm để nó ૮ɦếƭ đi như vậy? Chỉ cần có thể làm cho nó sống lại, mặc dù rời khỏi hắn thì đã sao?
“Đại nhân!”
Đới Lập nôn nóng gọi: “Tiểu thư nàng…”
“Đới Lập, ngươi không cần nói thêm gì nữa, tâm ý ta đã quyết.” Nam nhân khoát tay: “Hiện tại đối với ta mà nói, bất luận thân phận của Tiểu Bạch là gì, nó đều là nữ nhi của ta, thân là một người phụ thân, tuyệt đối không nguyện ý nhìn nữ nhi ૮ɦếƭ đi! Cho nên, nếu nó có thể sống tiếp, chẳng sợ phụ tử chúng ta cách xa nhau, ta cũng không oán không hối.”
“Ngươi nói nghiêm trọng quá rồi.” Thân mình Vân Lạc Phong lười biếng dựa vào mép giường: “Ta chỉ mang nàng đi, không phải muốn cho phụ tử các ngươi vĩnh viễn không gặp nhau, nếu ngươi muốn gặp nàng lúc nào cũng đều có thể đi tìm nàng.”
Đôi mắt của nam nhân sáng lên: “Thật sự ta còn có thể nhìn thấy Tiểu Bạch?”
Vân Lạc Phong hơi gật đầu: “Ngươi muốn gặp nàng thì có thể đi tìm nàng, mặt khác, nước thánh này của ngưoi coi như trả phí chữa trị cho ta.”
Nhìn thiếu nữ trấn định tự nhiên thu nước thánh vào, khóe mắt nam nhân hơi do dự, phải biết rằng, nước thánh này ngay cả ở Linh Vực cũng vô cùng ít ỏi, có thể may mắn được uống nó, ngoại trừ hắn cũng chỉ có Tiểu Bạch.
Không nghĩ tới, nha đầu này lại trực tiếp đoạt lấy nước thánh rồi.
Nhưng mà trong lòng nam nhân không dám có bất cứ oán giận gì, cuối cùng hắn vẫn còn cần Vân Lạc Phong chữa bệnh, sao dám đắc tội nàng vào lúc này?
Huống chi, nếu thật sự có thể chữa trị cho Tiểu Bạch, trả giá nhiều thứ hơn nữa cũng đáng giá.
“Nếu bệnh tình vkhông có bất cứ chuyển biến tốt đẹp nào nhất định ngươi phải hoàn trả nước thánh này.”
Đới Lập biết rõ băn khoăn trong lòng đại nhân nhà mình, cũng không dám nói quá phận, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn thật rõ ràng, Vân Lạc Phong không có khả năng chữa khỏi cho tiểu thư nhà hắn.
Mà hắn càng chắc chắn, Vân Lạc Phong tới nơi này chính là để hãm hại lừa gạt, mục đích là vì có được nước thánh trong tộc.
Vân Lạc Phong nhìn cũng không nhìn hắn một cái, càng coi lời hắn nói thành gió thoảng bên tai, từ trong ống tay áo nàng móc ra một cái hộp, thật cẩn thận mở ra, lấy ra mấy cây ngân châm.
“Đi chuẩn bếp lò với lại một ít dược liệu.” Vân Lạc Phong nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh.
“Đới Lập.” Mam nhân vội vàng nhìn Đới Lập, lên tiếng phân phó: “Ngươi đi chuẩn bị những thứ vị cô nương này yêu cầu.”
“Tuân lệnh đại nhân.” Đới Lập tâm bất cam tình bất nguyện chắp tay.
Ở trong mắt hắn, ngay cả thần y cũng trị không hết bệnh, đồ đệ của hắn làm sao có thể chữa khỏi? Nếu đồ đệ của hắn có năng lực này, tại sao lại còn bái hắn làm sư phụ?
Sau khi nói xong những lời này, nam nhân lại sai người mang giấy 乃út tới, để Vân Lạc Phong viết những loại dược liệu cần thiết, ngay sau đó, phái Đới Lập đến tiệm thuốc mua dược liệu.
Cũng may khoảng cách giữa tiệm thuốc và núi Linh Thần cũng không phải rất xa, hơn nữa Linh Vực tràn đầy dược liệu, vì vậy không bao lâu sau Đới Lập đã mang dược liệu Vân Lạc Phong sở yêu cầu trở về.
Vân Lạc Phong đốt đèn lên, tiêu độc cho ngân châm rồi chậm rãi cắm ngân châm vào trong cơ thể Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch sở dĩ bị tổn thương nghiêm trọng như thế là do có người đánh vào trong cơ thể nàng một cỗ linh lực, linh lực kia đang phá hư lục phủ ngũ tạng của nàng!
Nhưng dù vậy, nàng cũng sẽ không bị thương đến hôn mê bất tỉnh! Chuyện làm thương thế của nàng trở nên nghiêm trọng như thế là do trong thân thể của nàng tồn tại một lực lượng cuồng bạo khác!
Lực lượng này cũng không tương tự với linh lực mà con người sở hữu, bởi vậy, Vân Lạc Phong mới có thể dò hỏi nam nhân có cho Tiểu Bạch uống cái gì hay không?
“Hiện tại ta tạm thời dùng linh lực phong ấn hai loại lực lượng có trong cơ thể của nàng.” Vân Lạc Phong lau mồ hôi trên trán, chậm rãi đứng dậy: “Trong đó một đạo linh lực ta có biện pháp làm nó biến mất thay nàng, nhưng còn một loại lực lượng khác biệt quá mức cuồng bạo, ta không có cách nào trợ giúp nàng hấp thu lực lượng này được.”
Nam nhân căng thẳng, lại khẩn trương hơn: “Vậy Tiểu Bạch sẽ có nguy hiểm hay không?”
Vân Lạc Phong liếc nhìn nam nhân đang nôn nóng, chậm rãi nói: “Mặt khác ta có thể thay nàng phong ấn lực lượng đó ba năm, trong ba năm này nàng cần phải tăng thực lực của chính mình, chờ đến khi thực lực của nàng có thể cùng đồng hành với lực lượng này, nàng tự nhiên có thể hóa giải, chỉ là thời gian của nàng chỉ có ba năm, cho dù lúc trước ngươi không muốn đáp ứng để ta đưa nàng đi, bây giờ cũng cần phải đưa ra quyết định như vậy, chỉ có đi theo bên cạnh ta, nàng mới có thể trưởng thành nhanh chóng.”
Trong lòng nam nhân nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói: “Cô nương, ta thật không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào, ngoài ra, dược liệu này ngươi cần để làm gì?
“Dùng để hấp thu linh lực.”
Khóe môi Vân Lạc Phong chậm rãi cong lên: "Bây giờ lập tức chuẩn bị thuốc tắm, người không liên quan hãy tránh đi."
“Được.” Nam nhân tín nhiệm Vân Lạc Phong, gật gật đầu: "Ta pha thứ thuốc đó trước rồi sẽ đưa tới cho ngươi."
Nói xong, hắn phất phất tay, dẫn theo Đới Lập rời khỏi hậu đường.
Tiểu lão đầu hơi chần chừ: “Nha đầu, ngươi thật sự có thể trị cho nó sao?"
“Nắm chắc sáu mươi phần trăm.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt: “Nhưng mà ta sẽ cố hết sức."
“Ha ha.” Tiểu lão đầu cười mấy tiếng: “Nha đầu ngươi che giấu thật sâu, thế mà ta lại không biết ngươi hiểu y thuật, nếu ngươi thật sự trị hết cho Tiểu Nhược Bạch, ta bái ngươi làm sư phụ cũng được."
Vân Lạc Phong vội vàng dừng tay: "Thôi, tuổi ngươi lớn rồi, ta không định nhận một lão đầu nát rượu làm đồ đệ đâu, nói ra mất mặt lắm."
Khuôn mặt tiểu lão đầu đen hẳn đi, trợn mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Tốt xấu gì ta cũng có danh Thần y, thế mà ngươi dám bảo nhận ta làm đồ đệ sẽ mất mặt à?"
Nha đầu thúi này, không làm đồ đệ của lão lão còn chưa tính, lão muốn bái sư, vậy mà nàng ngại mất mặt ư?
Không lẽ mình thật sự kém cỏi như vậy?
Tiểu lão đầu đầy một bụng oán niệm, trên đại lục này không biết có bao nhiêu người nịnh bợ lão mà còn chẳng bám vào được, tự lão chủ động đưa mình tới cửa, lại bị nha đầu này ghét bỏ như thế...
“Kế tiếp ta phải giúp nàng cởi đồ, ngươi định tiếp tục ở lại sao?" Vân Lạc Phong nhìn sang tiểu lão đầu không hề có ý định rời đi kia, sự trêu đùa độc ác hiện lên nơi đáy mắt.
Tiểu lão đồ đỏ hết cả mặt, nếu mình thật sự ở lại, gia hỏa Lâm Kinh Phong yêu con như mạng kia còn không liều mạng với mình à?
Tuy hắn không đánh lại mình, nhưng nếu tiểu tử hắn liều ૮ɦếƭ muốn đồng quy vu tận (cùng đến chỗ ૮ɦếƭ) với lão, chắc chắn lão cũng phải chịu một ít thương tổn.
Không đáng, quá ư là không đáng!
Tiểu lão đầu lắc lắc đầu, khoanh tay đi ra ngoài cửa, ít nhất cũng biến mất khỏi tầm mắt Vân Lạc Phong.
Có người nhanh chóng mang thuốc tắm đến, đợi người đó rời khỏi rồi, nàng mới đi đến bên cạnh Lâm Nhược Bạch. Ghét việc cởi đồ gây phiền toái cho mình, nàng trực tiếp xé \'rẹt rẹt\' y phục của Lâm Nhược Bạch thành những mảnh nhỏ.
Rồi sau đó, nàng khiêng Lâm Nhược Bạch lên rồi quăng nàng ta vào trong thùng tắm.
Lâm Nhược Bạch ngồi im giữa nước thuốc trắng ngà, có lẽ linh lực trong cơ thể nàng ta đang liều mạng thoát khỏi sự trói buộc nên chúng đấu đá lung tung.
Cảm nhận được uy lực của sự va chạm linh lực, thân thể nàng khẽ run, chân mày thanh tú nhíu mặt, lộ rõ việc mình đang phải chịu sự thống khổ...
Vân Lạc Phong dùng tay đè sát vào lưng thiếu nữ, một luồng linh lực từ sau lưng thiếu nữ chầm chậm đi vào thân thể nàng.
Rồi sau đó, giống như bị lôi kéo, linh lực cuồng bạo không thôi đã trở nên yên tĩnh.
Theo lý thuyết, với thực lực của nàng sẽ không tài hào hút được linh lực trong cơ thể thiếu nữ, nhưng đừng quên nàng còn một thân phận khác là Y sư!
Đối với Y sư mà nói, mọi việc đều có khả năng!
Nguyên nhân từ những dược liệu kia có tác dụng phụ trợ lẫn nhau nên mới thể giúp Vân Lạc Phong hấp thu được nhiều linh lực như vậy...
Ầm!
Linh lực nhảy vào đầu Vân Lạc Phong khiến thân mình nàng đột nhiên chấn động, ngay sau đó, một luồng sức mạnh cường hãn phá vỡ lá chắn trong cơ thể nàng, đưa nàng bước vào cảnh giới mới.
Địa Linh Giả trung cấp!
Vân Lạc Phong mở to hai mắt, khóe môi khẽ nhoẻn thành nét cong: "Không ngờ lần này tới Tây Vực lại gặp được cơ hội tốt như vậy! Chỉ tiếc linh lực này quá cường đại, cùng lắm ta chỉ có thể hấp thu một phần, nếu không sẽ khiến căn cơ bất ổn! Nhưng nếu ta không hút hết sẽ không có cách nào chữa được cho nàng!"
“Chít chít.”
Trà Sữa kêu mấy tiếng chít chít, chui ra từ ống tay áo Vân Lạc Phong, đôi mắt to sáng ngời của nó tràn đầy sự chờ mong.
“Ngươi muốn số linh lực này ư?" Vân Lạc Phong nhìn Trà Sữa và hỏi.
Đôi tay của Trà Sữa làm theo kiểu chắp tay, nó không ngừng gật đầu, kêu chít chít thật to.
“Há mồm.”
Vân Lạc Phong không hề có bất kỳ sự chần chừ nào, ngón tay nàng 乃úng một phát, linh lực đã bay vào miệng Trà Sữa.
Có được thứ mình muốn, Trà Sữa cảm thấy mỹ mãn nên lại chui vào ống tay áo của Vân Lạc Phong, bắt đầu tiêu hóa linh lực mà mình vừa hút vào miệng...
“Sau khi ngươi tiêu hóa linh lực này, ước chừng có thể thăng đến Địa Linh Giả cấp."
Vân Lạc Phong khẽ thở dài một tiếng, dù sao thể chất của Tầm Kim Thử vẫn khác với loài người, nó không cần lo lắng việc mình hấp thu sức mạnh quá nhiều có thể dẫn tới căn cơ bất ổn.
Điều đó đã khiến Vân Lạc Phong hâm mộ không thôi.
“Sau khi giải quyết số linh lực này, kế tiếp phải phong ấn một luồng sức mạnh khác trong cơ thể nàng."
Ánh mắt Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, kèm theo sự ngưng đọng: "Tiểu Mạch, ta cần ngươi giúp đỡ."
……
Hai ngày.
Từ khi Vân Lạc Phong vào hậu đường, suốt hai ngày qua nàng chẳng hề bước ra ngoài nửa bước.
Trong hai ngày ấy, Lâm Kinh Phong nôn nóng chờ ở ngoài đại sảnh, hắn muốn vào hậu đường mấy lần nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn chờ.
Đúng vào giữa trưa của hai ngày sau, rốt cuộc vải mành cũng được một bàn tay vén mở, ánh mắt Lâm Kinh Phong sáng lên ngay tức khắc, hắn bước nhanh tới nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đã bước nửa bước ra khỏi hậu đường, vẻ mặt tràn đầy sự sốt ruột.
“Cô nương, sao rồi?”
“Ngươi vào xem đi.”
Vân Lạc Phong không nói gì thêm, nàng chỉ nghiêng người sang một bên để tránh đường cho Lâm Kinh Phong.
Lâm Kinh Phong vội vàng bước vào trong phòng, ánh mắt hắn lập tức rơi vào thiếu nữ đang ngồi trên giường, không tài nào rời khỏi nàng được.
Chẳng có ai biết, giờ khắc này, trái tim hắn đã run rẩy đến mức nào! Giống như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
“Tiểu Bạch……”
Hắn khẽ cất tiếng gọi, sợ mình không cẩn thận sẽ quấy nhiễu nàng.
“Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Lâm Nhược Bạch dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mơ màng, đôi mắt to được phủ một lớp hơi nước hàm chứa vẻ bối rối, rõ ràng nàng vẫn chưa hiểu tình huống trước mắt.
Vẻ mặt anh tuấn của Lâm Kinh Phong nở nụ cười ôn hòa: "Không có việc gì cả, Tiểu Bạch, phụ thân tìm sư phụ cho con, sau này con sẽ tu luyện cùng sư phụ, được chứ?"
Đồng tử Lâm Nhược Bạch hết như mã não màu đen, lộ ra ánh sáng trong trẻo, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn véo một cái.
“Phụ thân, người không cần Tiểu Bạch nữa sao?"
Nàng mím môi, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú vào Lâm Kinh Phong.
“Tiểu Bạch.” Cõi lòng Lâm Kinh Phong xót xa, hắn bước tới bên cạnh Lâm Nhược Bạch, đưa tay khẽ xoa mái đầu nhỏ của nàng, ánh mắt từ ái: "Sư phụ con cũng là ân nhân cứu mạng con, con đi theo nàng ấy mới có thể sống sót, đợi đến khi thực lực của con trở nên cường đại, con lại quay về bên cạnh phụ thân."
Chỉ Vân Lạc Phong mới có thể giúp Lâm Nhược Bạch phong ấn luồng sức mạnh trong cơ thể, điều đó cũng chứng minh rằng chỉ có đi theo bên cạnh nàng thì Lâm Nhược Bạch mới khiến người khác an tâm.
Lâm Kinh Phong sẽ không dùng tính mạng nữ nhi để mạo hiểm, ai mà biết được khi nào lớp phong ấn kia bị phá vỡ.
“Con hiểu rồi.”
Lâm Nhược Bạch kìm nén rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt giống như chớp chớp.
“Phụ thân, con sẽ cố gắng tu luyện, không để người phải mất mặt."
“Tốt, tốt lắm, đây mới đúng là nữ nhi ngoan của Lâm Kinh Phong ta, ha ha." Lâm Kinh Phong nuốt lại những lời chua xót, cười mấy tiếng ha ha, hắn cười nhưng nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.