Nữ nhi hiểu chuyện như thế, đó là phúc của hắn!
Có lẽ đi theo Vân Lạc Phong, Tiểu Bạch sẽ trưởng thành đến mức rất cường đại, tới lúc đó, hắn có thể vì thê tử mà báo thù rửa hận!
“Đi thôi, ta sẽ đưa con đến gặp sư phụ."
Lâm Kinh Phong khom người xuống bế thiếu nữ lên, đi chầm chậm đến đại sảnh.
Hắn còn chưa tới đại sảnh đã ngửi thấy một mùi trà thơm, mùi thơm này khiến hắn chảy nước dãi đến ba thước, ánh mắt sáng lên.
“Thần y, người uống trà gì thế, sao lại tinh khiết và thơm như vậy?"
Quan trọng hơn là sau khi hắn ngửi thấy mùi hương tinh khiết này, rõ ràng đã cảm giác được linh lực trong cơ thể mình tăng thêm một chút! Mặc dù một chút ấy chỉ lớn bằng móng tay cái nhưng cũng đủ khiến lòng hắn tràn đầy sự kích động.
“Ha ha, ngươi chưa từng uống loại trà này à?" Tiểu lão đầu đắc ý ngửa đầu: "Ta mua Linh Trà này từ tay của tiểu nha đầu kia đấy, tốn của ta không ít đồng vàng, chậc chậc, không thể không nói, lá trà này tốt hơn lá trà lần trước nó bán cho ta nhiều, hoàn toàn không cùng một cấp bậc."
Ngụ ý là lần trước, Vân Lạc Phong dám bán thứ phẩm (đồ kém chất lượng) cho lão, ngược lại còn giấu hết đồ tốt.
“Đây là hàng không bán.” Vân Lạc Phong bưng trà lên, khẽ nhấp một ngụm: "Do đó, ngươi có thể uống được trà này, hẳn là nên cảm thấy may mắn."
“Dù sao ta mặc kệ, sau này ta không có lá trà sẽ tới tìm ngươi rồi đòi." Tiểu lão đầu mặt dày nói.
Dẫu sao lão cũng là loại người trời sinh không biết xấu hổ, vì Linh Trà, bằng bất cứ giá nào, mất mặt cũng có sao đâu.
“Cái này…" Lâm Kinh Phong nói một câu yếu ớt: "Ngươi không định bán chút lá trà này cho ta ư? Bao nhiêu vàng bạc ta cũng nguyện ý."
Vân Lạc Phong khẽ đặt chén trà trong tay xuống: "Nể mặt Lâm Nhược Bạch, ta có thể miễn phí, tặng cho ngươi hai lượng."
Câu nói của thiếu nữ suýt chút nữa đã khiến tiểu lão đầu hâm mộ mù quáng.
Phải biết rằng, Vân Lạc Phong chỉ cho lão tổng cộng là hai lượng thôi, hơn nữa còn bắt chẹt một khoản bạc, không ngờ bây giờ tiểu tử Lâm Kinh Phong kia vừa mới mở miệng đã được hai lượng lá trà?
Chuyện này thật không công bằng!
“Tiểu nha đầu, ta làm đồ đệ của ngươi, ngươi cũng cho ta hai lượng lá trà đi." Tiểu lão đầu nói một cách đáng thương.
Vân Lạc Phong lại nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mở miệng đáp: "Ta nói rồi, tuổi của ngươi quá lớn, nhận ngươi làm đồ đệ rất mất mặt."
Lâm Kinh Phong ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn về phía Vân Lạc Phong và tiểu lão đầu đang ngồi trong đại sảnh.
Thần y mặt dày mày dạn khẩn cầu bái sư, vậy mà lại... bị từ chối sao? Nói ra cũng chưa chắc người ta đã tin!
“Tiểu Bạch.” Lâm Kinh Phong lấy lại tinh thần, thả Lâm Nhược Bạch đang được mình bế xuống dưới, dịu dàng nói: "Đây là sư phụ con, sau này con phải đi theo nàng ấy, hiểu chưa?"
Lâm Nhược Bạch khẽ chớp mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Lạc Phong cười hì hì, hồi lâu sau nàng mới thốt ra một câu: "Sư phụ, người đẹp quá à!"
Lâm Kinh Phong bỗng đầu đầy vạch đen, lần đầu tiên hắn cảm thấy... hình như nữ nhi nhà mình không đáng tin cho lắm.
“Tiểu Bạch, cho sư phụ con một sự kinh ngạc đi, sau này con phải nhớ kỹ lời sư phụ nói."
Lâm Kinh Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu nha đầu này bị mình chiều hư, hắn thật sự sợ nàng gây ra họa gì đó ở bên ngoài.
“Dạ, phụ thân."
Lâm Nhược Bạch lên tiếng, rồi sau đó, nàng nhận lấy trà mà phụ thân đưa, nhảy nhảy nhót nhót về phía Vân Lạc Phong.
Lúc tới trước mặt sư phụ, nàng quỳ nửa gối xuống đất, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười của nàng như ánh nắng ấm áp, có thể dễ dàng sưởi ấm tâm hồn của người kia.
“Sư phụ, con mời người uống trà.”
Lâm Nhược Bạch kính cẩn lễ phép.
Vân Lạc Phong đặt chén trà trong tay xuống, nhận lấy chén trà mà Lâm Nhược Bạch dâng lên, từ từ đưa đến bên miệng, nhấp một ngụm nhỏ và nói: "Ta còn có chuyện khác, phải rời khỏi nơi này, cho nên từ bây giờ con sẽ đi theo ta luôn."
Lâm Kinh Phong hơi sửng sốt, hắn không ngờ mình phải rời xa nữ nhi nhanh như vậy, trong lúc nhất thời, cõi lòng hắn tràn đầy sự buồn bã.
“Cô nương, nữ nhi này của ta rất bướng bỉnh, dễ dàng gây chuyện, hy vọng trên đường đi, cô nương có thể chiếu cố nó nhiều một chút."
“Ngươi yên tâm.” Vân Lạc Phong đặt chén trà xuống, khóe môi nhoẻn thành nét cong. "Nếu nàng đã là đồ đệ của ta, ta tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn đến nàng một chút nào."
Nàng là người trời sinh bao che khuyết điểm, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xúc phạm đến người bên cạnh mình!
Giọng điệu của Lâm Kinh Phong trở lại bình thường: "Vậy thì ta an tâm rồi, Tiểu Bạch, con nhớ rõ, không có việc gì thì đừng gây chuyện với sư phụ, nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết, con cứ trở về tìm phụ thân, phụ thân giúp con giải quyết."
"Con biết rồi ạ.”
Lâm Nhược Bạch ngoan ngoãn đáp lại, đồng tử trong mắt nàng chuyển động xoay tròn, nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu càng sâu sắc hơn.
Dù nàng không nỡ xa phụ thân, nhưng khi tưởng tượng đến việc có thể rời khỏi nơi này để bước ra thế giới bên ngoài, trong lòng nàng lại tràn ngập sự kích động.
“Đúng rồi…” Vân Lạc Phong ngừng một chút, quay đầu nhìn sang Lâm Kinh Phong: "Cho ta một tấm bản đồ đến Tiêu gia."
“Tiêu gia?” Lâm Kinh Phong hơi kinh ngạc: "Cô nương muốn tới Tiêu gia?"
“Không sai.”
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, ánh nhìn nguy hiểm lộ ra ở đáy mắt: "Ta muốn tìm người!"
Tìm người tính sổ!
Đương nhiên, nàng không nói ra bốn chữ kia, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười tà mị.
Nụ cười mỹ lệ ấy hệt như một đóa hoa Mạn Đà La, trong lúc nguy hiểm có thể mê hoặc người khác tiếp cận...
“Được." Vẻ mặt Lâm Kinh Phong dần dần khôi phục lại bình thường, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn phức tạp: "Ta sẽ bảo Đới Lập chuẩn bị bản đồ cho cô nương, có điều ta lại không biết cô nương và Tiêu gia có ân oán gì, nếu cô nương cần sự trợ giúp, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây tìm ta."
Giờ này khắc này, Đới Lập đứng yên ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ hết cả mặt, ban đầu hắn vốn cho rằng Vân Lạc Phong vì nước thánh nên mới mạnh miệng như thế, không ngờ thiếu nữ trẻ tuổi này thật sự trị hết bệnh cho tiểu thư
Hơn nữa, nghe thần y nói, hình như thiếu nữ này không phải đồ đệ của lão, ngược lại lão còn muốn bái sư...
……
Tứ Phương thành.
Trong đại sảnh Tiêu gia, Lăng Dao đang ngồi bên dưới đột nhiên đứng phắt dậy, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự phẫn nộ.
“Chẳng lẽ phế vật kia không biết bản thân hắn không xứng với ta à? Tại sao cứ sống ૮ɦếƭ không chịu từ hôn?"
“Dao Nhi.”
Lăng Phong thản nhiên liếc mắt cảnh cáo cháu gái nhà mình, hắn bỗng thu lại tầm mắt, nhìn Tiêu Lâm đang ngồi ở vị trí cao và nói: "Tiêu gia chủ, ta muốn biết lý do hắn không chịu từ hôn."
Tiêu Lâm nhíu chặt mày, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Không phải hắn không muốn từ hôn, chỉ là không thể lấy ra tín vật định thân hồi trước, ngươi phải biết rằng gia tộc chúng ta hết lòng tuân thủ lời hứa, nếu muốn từ hôn thì cần phải trả lại tín vật định thân."
Rầm!
Lăng Dao ᴆụng mạnh vào chiếc bàn trước mặt rồi bước thẳng ra ngoài đại sảnh.
“Dao Nhi.” Sắc mặt Lăng Phong trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Con đi đâu vậy?"
Lăng Dao phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt giống nư ɢɨết người, tràn đầy vẻ dữ tợn.
“Đi tìm phế vật kia!” Nàng nắm chặt nắm đấm: "Đừng cho là ta không biết, miệng hắn nói đồng ý từ hôn chứ thật ra cũng chẳng nguyện ý, bằng không, hắn sẽ không giấu kỹ tín vật định thân như vậy! Mục đích chính là muốn lấy ta làm thê tử!"
Phế vật như hắn, đừng nói là cưới nàng làm thê tử, cho dù liếc nàng một cái cũng không có tư cách...
Trong đại viện Tiêu gia, từ xa Lăng Dao đã trông thấy nam nhân lãnh khốc đứng dưới tán cây.
Mặc dù đã xa nhau nhiều năm như vậy, trong khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của nam nhân, Lăng Dao lại không kìm được mà sinh ra cảm giác kinh diễm.
Thượng đế rất công bằng, Người cho hắn thể chất của một phế vật, lại cho hắn có dung mạo cực phẩm như thế, giống như tác phẩm điêu luyện sắc sảo, được điêu khắc cực kỳ hoàn mỹ!
Hắc y phất phơ trong gió lạnh, có thể nhìn xuyên thấu qua y phục của nam nhân mà trông thấy dáng vẻ mê người của hắn một cách mờ mờ ảo ảo.
Lăng Dao nuốt nước bọt thật mạnh, nếu tên gia hỏa này không phải phế vật hẳn sẽ rất tuyệt nhỉ? Nếu là thế thì tất nhiên nàng sẽ gả cho hắn...
Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Dao bỗng thấy tiếc hận, nàng cắn chặt răng, bước nhanh về phía nam nhân đang đứng dưới bóng cây.
“Rốt cuộc phải làm sao thì ngươi mới buông tha ta?"
Lăng Dao nắm chặt nắm đấm, chỉ cần nghĩ tới việc nam nhân này bám nàng không bỏ, trong lòng nàng liền nổi cơn giận sâu sắc.
Nam nhân làm như không nghe tiếng nàng, đôi mắt đen nhánh của hắn vẫn cứ lãnh khốc, khuôn mặt không cảm xúc nhìn lên bầu trời xanh thẳm, dường như xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng kia hắn có thể nhìn thấy được người ở nơi rất xa...
Lăng Dao oán hận giậm chân: "Rốt cuộc ngươi muốn dây dưa với ta tới khi nào? Người ta yêu là Tiêu Ngọc Thanh, chẳng phải ngươi, phế vật như ngươi, ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không có!"
Trong mắt nàng không hề che giấu vẻ chán ghét, khóe môi nhếch lên khinh bỉ.
Vân Tiêu thu hồi tầm mắt, chầm chậm bước về phía Đông Viện, từ đầu đến cuối, hắn không thèm liếc nhìn Lăng Dao một cái.
Tựa như không hề phát hiện sự tồn tại của nàng!
“Phế vật!” Lăng Dao thấy phế vật này dám có gan lơ mình, nàng phẫn nộ gào thành tiếng: "Ta nói cho ngươi biết, chơi trò Dục Tình Cố Tung* cũng không có tác dụng gì đâu, ta vĩnh viễn không bao giờ coi trọng ngươi."
*Dục Tình Cố Tung: Tức là muốn được ái tình mà cố ý bỏ mặc, làm ra vẻ không thèm.
Phế vật như Vân Tiêu hoàn toàn không có khả năng làm lơ nàng! Có nữ nhân ưu tú là nàng ở bên cạnh, hắn chỉ biết nghĩ mọi cách tiếp cận mà thôi! Sở dĩ hắn làm lơ, chắc chắn là đang chơi trò Dục Tình Cố Tung.
Hắn cho rằng như thế là đủ để hấp dẫn sự chú ý của nàng sao? Đúng là đang nằm mơ! Cả đời này, ánh mắt nàng không bao giờ nhìn tới phế vật như hắn!
Cho dù dáng vẻ của phế vật hoàn mỹ đến thế...
“Sao hả?”
Tiêu Kính bước tới từ phía sau nàng, nhíu chặt mày nhìn sang phía Vân Tiêu vừa rời đi: "Phế vật này quá không coi ai ra gì rồi! Ta quan sát hắn rất nhiều, trong mắt hắn vĩnh viễn không có bóng dáng của ai khác! Rõ ràng hắn đứng trước mặt muội, nhưng ánh mắt lại giống như không thấy muội."
Lăng Dao hừ lạnh một tiếng, nói mỉa mai: “Có lẽ hắn nghe ở đâu đó rằng ta thích nam nhân lãnh khốc nên mới ra vẻ lãnh khốc để hấp dẫn ánh mắt của ta, đáng tiếc, nếu hắn không phải phế vật, không chừng ta còn có thể suy xét một chút, chỉ dựa vào phế vật như hắn, ta không tài nào thích nổi."
Tuy nàng muốn gả cho Tiêu Ngọc Thanh, nhưng nam nhân thanh lãnh như Tiêu Ngọc Thanh cũng không phải kiểu người nàng thích! Chẳng qua do thiên phú của hắn cường đại, thực lực hơn người, nàng mới muốn thay gia tộc liên hôn.
Chỉ cần gả cho Tiêu Ngọc Thanh, Lăng gia bọn họ mới có thể đường hoàng đứng cùng một chiếc thuyền với Tiêu gia!
Tiêu Kính nhíu mày, trước sau hắn vẫn cho rằng Lăng Dao tự nghĩ mình quá tốt đẹp.
Thông qua việc quan sát mấy ngày nay, hắn đã hiểu rất rõ ràng, nam nhân kia thật sự không để bất cứ ai vào trong mắt chứ không phải chơi trò Dục Tình Cố Tung như Lăng Dao nói...
Điều làm hắn không rõ chính là dựa vào một phế vật như Vân Tiêu, rốt cuộc sự tự tin lớn đến đâu mới có thể làm ra vẻ không coi ai ra gì như vậy?
“Dao Nhi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Kinh ngừng lại một chút rồi nói: "Tiêu Ngọc Thanh đã về."
Tiêu Ngọc Thanh?
Ánh mắt Lăng Dao sáng lên, ngay cả tâm tình cũng nhảy nhót như chim se sẻ.
“Ngọc Thanh ca ca đã về ư? Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tìm huynh ấy! Xua tan đi sự khó chịu mà phế vật kia mang đến cho ta!"
Nói xong lời này, Lăng Dao bước nhanh về phía đại sảnh, thế nhưng khi nàng tới đại sảnh lại được người ta cho hay rằng Tiêu Ngọc Thanh đã trở về hậu viện nghỉ ngơi.
Nàng cũng không dừng lại, đi thẳng tới hậu viện.
Lúc này, trong gian phòng xa hoa đẹp đẽ, một phụ nhân xinh đẹp nắm chặt cánh tay của Tiêu Ngọc Thanh, nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, thấy nhi tử bảo bối không có bất kỳ vấn đề gì, bà mới thở ra nhẹ nhàng.
“Có một số việc con không cần phải tự mình đi làm, cứ phái đệ tử Tiêu gia đi là được."
Tiêu Ngọc Thanh nhíu mày thật chặt, ánh mắt thanh lãnh nhìn phụ nhân xinh đẹp trước mặt: "Nương, con có một việc muốn hỏi người."
“Chuyện gì?”
“Lúc trước, có thật là nữ nhân kia bắt cóc Phiêu Tuyết nên người mới bị buộc phải rời khỏi phụ thân không?"
Lâm Duyệt hơi sửng sốt, có lẽ bà ta không ngờ Tiêu Ngọc Thanh hỏi tới vấn đề này, cõi lòng bà ta bỗng trầm xuống: "Thanh Nhi, con không tin mẫu thân ư? Mẫu thân là loại người đoạt phu quân của nữ nhân khác sao? Nếu không phải tiện nhân kia dùng kế đoạt mất phụ thân con thì cũng không có phế vật kia tồn tại! Quả là ông trời có mắt, ả phạm sai lầm khiến nhi tử ả phải gánh vác! Sở dĩ nhi tử ả là phế vật cũng chính vì nguyên nhân này!"
Nói xong một tràng, Lâm Duyệt mới tra vấn: "Thanh Nhi, nói cho mẫu thân biết, là ai bịa đặt vào tai con vậy?"
“Lần này con trở lại Linh Vực đã gặp một nữ nhân, nữ nhân kia nói người là tiểu tђเếק thượng vị (từ tђเếק thành chính thê), phụ thân sủng tђเếק diệt thê, còn nói cái gì mà nợ máu phải trả bằng máu, cho nên con mới hỏi thăm người về chuyện năm đó."
Tiêu Ngọc Thanh thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, cho dù thế nào đi chăng nữa, phụ nhân trước mắt cũng là mẫu thân của hắn.
Hắn tin tưởng bà ta!
“Thanh Nhi, sau này con đừng nghe mấy nữ nhân đó hồ ngôn loạn ngữ." Lâm Duyệt nhíu mày: "Có lẽ nữ nhân kia biết con là thiếu gia của Tiêu gia, muốn bước lên thuyền con nên cố ý tiếp cận đấy."
Tiêu Ngọc Thanh trở nên im lặng.
Lão già bên cạnh nữ nhân kia nắm giữ ngọc bài bằng vàng, tất nhiên thân phận không tầm thường, không cần kết giao quan hệ với hắn. Huống hồ, hắn chưa từng thấy ai vì muốn kết giao mà hạ nhục mẫu thân của đối phương.
Vì vậy, ban đầu Tiêu Ngọc Thanh vốn bỏ đi sự hoài nghi về Lâm Duyệt, bây giờ trong lòng hắn càng cảm thấy nghi ngờ, một luồng sáng lóe lên trong đôi mắt thanh lãnh.
“Ngọc Thanh ca ca, huynh ở đâu?”
Đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều truyền từ ngoài cửa vào, ngay sau đó, một bàn tay mềm mại như ngọc đẩy cửa phòng ra, bóng người đi từ ngoài cửa vào, cười hì hì bước tới: "Bá mẫu, con tới tìm Ngọc Thanh ca ca."
Lâm Duyệt vừa thấy Lăng Dao lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt ôn hòa: "Dao Nhi, con đến rồi à? Ngọc Thanh ca ca của con vừa về, làm phiền con ở lại bầu bạn với nó."
Lăng Dao ôm lấy cánh tay Tiêu Ngọc Thanh, trên mặt nở nụ cười nghịch ngợm: "Bá mẫu người yên tâm đi, con sẽ đưa Ngọc Thanh ca ca đi chơi thật vui vẻ, Ngọc Thanh ca ca, bây giờ chúng ta ra ngoài đi."
Đối mặt với hành động của Lăng Dao, Tiêu Ngọc Thanh cũng không từ chối, để mặc nàng kéo mình ra khỏi cửa phòng.
Nhưng đợi đến ra tới cửa, hắn khẽ gạt tay của nàng ra, cất giọng thanh lãnh hờ hững: "Nam nữ khác biệt, mong muội hãy tự trọng."
Lăng Dao nhìn sang cánh tay đã trống rỗng của mình, trong lòng cảm thấy hơi không vui: "Ngọc Thanh ca ca, chúng ta sắp trở thành phu thê rồi, tại sao còn nam nữ khác biệt chứ?"
“Ít nhất bây giờ vẫn chưa phải."
Ánh mắt Tiêu Ngọc Thanh vẫn thanh lãnh trước sau như một, trong lòng lại có chút không kiên nhẫn: "Nếu muội cứ động tay động chân như thế, sau này ta sẽ không gặp muội nữa."
Thân mình Lăng Dao cứng đờ, khuôn mặt lộ vẻ uất ức: "Ngọc Thanh ca ca, ta bị phế vật kia ức ђเếק, muốn huynh báo thù thay ta, ta thật sự không cố ý."
“Phế vật?” Đáy mắt Tiêu Ngọc Thanh lộ vẻ nghi hoặc: "Muội nói..."
“Không sai, chính là phế vật mà trước kia bị trục xuất khỏi Tiêu gia!" Lăng Dao mới nói đến đây, vẻ mặt đã tràn đầy sự phẫn nộ: "Phế vật đó rất quá đáng! Rõ ràng thân phận của hắn không xứng với ta lại cứ dây dưa không bỏ! Ta cũng chẳng tin hắn thật sự không có tín vật định thân kia! Chắc chắn hắn đã giấu nó đi rồi."
Tiêu Ngọc Thanh cau chặt mày: "Hắn về rồi à?"
Ca ca đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) với mình... Rốt cuộc đã về ư?
“Ngọc Thanh ca ca, tại sao huynh không báo thù cho ta?" Lăng Dao hung hăng dậm chân: "Phế vật kia quá phận như thế, huynh có thể dễ dàng tha thứ cho việc hôn thê của mình bị ức ђเếק sao?"
Không biết vì sao, nghe nói Vân Tiêu không chịu giao ra tín vật định thân, trong lòng Tiêu Ngọc Thanh rõ ràng đã thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nếu hắn vẫn không chịu giao ra, nói không chừng, mình chẳng cần phải cưới tiểu nha đầu điêu ngoa tùy hứng như Lăng Dao.
“Đó là chuyện của muội và hắn, không liên quan tới ta."
Tiêu Ngọc Thanh lạnh lùng nói ra, giọng điệu hờ hững, nghiễm nhiên không đặt Lăng Dao vào lòng.
Nếu không phải gia gia bảo hắn cưới nàng, cho dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không cưới nàng làm tђเếק đâu!
Lăng Dao ngây ngẩn cả người, không ngờ Tiêu Ngọc Thanh lại nói như vậy, hốc mắt nàng ta bỗng rơi lệ: "Ngọc Thanh ca ca, ta..."
“Ta mệt rồi.” Tiêu Ngọc Thanh mệt mỏi nhắm mắt lại: "Muội đi đi."
Lăng Dao cắn chặt môi, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời Tiêu Ngọc Thanh, quay đầu chạy ra khỏi viện.
Nước mắt cứ mãi rơi xuống, tản ra thành những giọt trong suốt trong không khí.
Tiêu Ngọc Thanh chậm rãi mở mắt, ánh mắt thanh lãnh nhìn theo phía Lăng Dao rời đi, khuôn mặt tuấn lãng lạnh nhạt, đôi mắt không hề có sự ấm áp.
Lúc này đây, trong đầu hắn hiện ra tình cảnh khi mình tranh phong tương đối (cãi ngược) với Vân Lạc Phong, khẽ nhíu mày.
“Nhất định ta sẽ làm rõ việc năm đó ai đúng ai sai, trả lại công bằng cho mẫu thân ta!"
Đồng thời làm thiếu nữ kia hiểu rõ hắn không phải con riêng mà là Đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của Tiêu gia!
Tuy ở đại lục này, nam nhân tam thê tứ tђเếק là chuyện bình thường, nhưng nếu hắn từ thứ tử (con vợ lẽ) trở thành đích tử (con vợ cả) thì sẽ có sự khác biệt rất lớn với đích tử thật sự.
Hắn cần phải vì thanh danh của mình!
……
“Dựa theo bản đồ chỉ dẫn, nơi này chính là địa bàn của Tiêu gia."
Trên đường phố phồn hoa thuộc Tứ Phương thành, Vân Lạc Phong với vẻ mặt lười biếng nở nụ cười tà mị, ý cười thoáng qua khuôn mặt thâm trầm.
Có lẽ nàng đang nghĩ tới việc sau khi mình gặp được Vân Tiêu, nét cười trong mắt cũng trở nên ngày càng sâu sắc.
“Tiểu Bạch?”
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Vân Lạc Phong chợt phát hiện không thấy bóng dáng Lâm Nhược Bạch vốn đi theo bên cạnh mình đâu nữa, nàng vừa định đi tìm đã thấy Lâm Nhược Bạch cầm hai xâu hồ lô ngào đường bước tới.
“Sư phụ, con cho người." Lâm Nhược Bạch đưa xâu hồ lô ngào đường cho Vân Lạc Phong, chớp mắt to chờ đợi được khen ngợi: "Người thấy đồ nhi có hiếu thuận không?"
Vân Lạc Phong khẽ cau mày: “Con lấy hồ lô ngào đường này ở đâu ra? Ta nhớ rõ hình như phụ thân con đâu có cho bạc?"
Lâm Nhược Bạch đáng yêu cắn một miếng hồ lô ngào đường, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "Đương nhiên là con lấy của người ta rồi, hương vị ngon lắm, sư phụ người có muốn nếm thử không?"
Lâm Nhược Bạch vừa nói, một tràng gào thét điên cuồng đã truyền tới từ phía sau, tiếng gào kia cất cao vô cùng, kèm theo tiếng bước chân chạy như điên truyền đến.
"Bắt trộm, bắt trộm đi!"