Khoé môi Lâm Nhược Bạch còn dính đường, nàng không rõ nguyên do chớp chớp mắt, nghi hoặc quay đầu nhìn đám người điên cuồng đuổi theo phía sau lưng.
“Sư phụ, bọn họ là đang truy bắt ăn trộm sao? Ở địa bàn phụ thân ta quản lí lại có ăn trộm sao?”
Sau khi lời nói của Lâm Nhược Bạch vừa dứt, một đám đại hán vạm vỡ kia đã nhanh chóng vây quanh hai người bọn họ, một người trong đó đi lên trước, hung thần ác sát nói: “Bắt hai tên ăn trộm này trở về!”
Lâm Nhược Bạch ngây thơ chớp chớp mắt, nàng chỉ vào cái mũi của mình: “Ăn trộm, các ngươi đang nói ta sao?”
“Ngoài ngươi ra còn có ai?” Đại hán vạm vỡ hừ lạnh một tiếng, “Ngươi lấy hồ lô đường của ta không có đưa tiền, không phải ăn trộm thì là cái gì?”
Lâm Nhược Bạch ủy ủy khuất khuất tránh ở sau lưng Vân Lạc Phong, nàng lẩm bẩm nói: “Ta không biết phải trả tiền……”
“Không biết phải trả tiền? Ngươi, mẹ nó có phải ngốc hay không? Đừng tưởng rằng ngươi lấy cớ này là có thể khiến ta thả cho ngươi một con ngựa! Ta thấy hai người các ngươi cũng không giống như là người nghèo đến mức mấy đồng lẻ cũng không có! Lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, nếu các ngươi không muốn đưa tiền, vậy bắt hai người các ngươi trở về làm vợ ta.”
Mắt thấy cánh tay vạm vỡ của đại hán sắp sửa dừng ở trên bả vai của mình, trên khuôn mặt đáng yêu của Lâm Nhược Bạch hiện lên một tia phẫn nộ.
Tuy rằng những năm gần đây nàng cơ bản là ngăn cách với thế nhân, nhưng cũng hiểu rõ làm vợ người ta là ý gì!
Nam nhân này lớn mật như thế, dám khinh bạc nàng!
“Cút ngay cho ta!”
Nắm tay nhỏ của Lâm Nhược Bạch lập tức đánh lên иgự¢ đại hán vạm vỡ, đại hán có hình thể lớn hơn nàng vài lần bị một quyền bắn cho bay ra ngoài, ngã lên quầy hàng cách vách.
“Cái này……” Lâm Nhược Bạch hoảng sợ, nàng nhìn nhìn nắm tay của mình, ủy khuất nhìn Vân Lạc Phong bên cạnh, “Sư phụ, có phải ta gây phiền toái cho người không? Ta thật sự không biết lấy đồ phải trả tiền, phụ thân không có dạy ta những thứ này.”
Vân Lạc Phong giơ tay sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Nhược Bạch: “Ngươi chưa từng tới chợ sao?”
Lâm Nhược Bạch vội vàng lắc lắc đầu, đáng thương nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đứng ở trước mặt nàng, ngón tay bất an siết góc áo, xấu hổ nói: “Phụ thân không cho ta xuống núi, ta chưa từng tới loại địa phương này, căn bản không biết phải trả tiền……”
“Không có việc gì!” Vân Lạc Phong vỗ vỗ đầu Lâm Nhược Bạch, khóe môi giơ lên một độ cong, đáy mắt đen nhánh lộ ra tia sáng lóa mắt, “Chuyện này giao cho ta tới giải quyết.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của thiếu nữ, Lâm Nhược Bạch hơi hơi chớp mắt, nghe lời đi theo sau lưng Vân Lạc Phong.
“Nàng lấy mấy xâu hồ lô đường kia tổng cộng bao nhiêu bạc?” Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn đại hán vạm vỡ nằm ở trên quầy hàng, trầm giọng hỏi.
Đại hán vạm vỡ bò dậy khỏi quầy hàng, cười lạnh một tiếng: “Tiểu tặc này trộm đồ của ta, sao ta thể dễ dàng buông tha nàng như vậy? Hiện tại ta không cần bạc của các ngươi, ta muốn hai người các ngươi làm vợ ta.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhíu mày, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn chăm chú vào đại hán vạm vỡ trước mặt: “Ngươi chắc chứ?”
“Ha hả!” Đại hán vạm vỡ liếm đôi môi khô ráo, trên mặt mày hàm chứa tia sáng ᗪâᗰ đãng, “Không nghĩ tới ta may mắn như vậy, độc thân suốt nhiều năm còn có thể tại loại thời điểm này được đến hai người vợ xinh đẹp, yên tâm, nếu các ngươi đi theo ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Lâm Nhược Bạch càng nghe càng phẫn nộ, những người này khinh bạc chính mình cũng liền thôi, cũng dám dùng lời nói dơ bẩn này để làm bẩn sư phụ!
Không thể tha thứ!
“Chuyện này xác thật là tiểu Bạch có sai trước, lấy đồ của ngươi, ta cho ngươi mười lượng bạc, xem như bồi thường cho ngươi.”
“Ta nói ta không cần bạc, ta chỉ cần vợ!” Đại hán vạm vỡ thèm nhỏ dãi, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống, “Giữa mười lượng bạc với tuyệt thế mỹ nhân là ngươi, thật sự là quá bé nhỏ không đáng kể.”
Hai nữ nhân này không giống như là người của tứ phương thành, phỏng chừng là người xứ khác! Hắn không khi dễ các nàng lại có thể khi dễ ai?
Tất cả các quầy hàng ở Tứ Phương thành đều bênh vực nhau, nếu hai nữ nhân này không thuận theo hắn, vậy các nàng cũng đừng nghĩ sống được ở Tứ Phương thành.
“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Vân Lạc Phong thở dài, tránh sang một bên, “Tiểu Bạch, muốn đánh thì đánh cho tận tình vào, đừng đánh ૮ɦếƭ là được.”
Đôi mắt Lâm Nhược Bạch sáng ngời, cười tủm tỉm xoa tay hầm hè, đáy mắt phóng ánh sáng: “Ta thật sự có thể đánh người?”
Trong xương cốt của nha đầu này tồn tại chỉ số bạo lực, nghe thấy Vân Lạc Phong bảo nàng đánh nhau, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên thập phần sáng lạn.
“Chỉ bằng hai tiểu nha đầu các ngươi?” Đại hán vạm vỡ lạnh lùng cười, phất phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chúng ta lên, bắt lấy hai tiểu nha đầu này!”
Nháy mắt, tất cả mọi người cầm lấy νũ кнí, hung thần ác sát vọt về phía Lâm Nhược Bạch.
Dưới sự vây quanh của mọi người Lâm Nhược Bạch không hề cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nở nụ cười lộng lẫy, hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm mọi người đang tiến về phía nàng.
“Dừng tay!”
Lúc những người đó sắp sửa vọt tới trước mặt Lâm Nhược Bạch, một tiếng quát lạnh bỗng nhiên truyền đến làm mọi người bỗng khựng chân lại, quay đầu nhìn về phía người tới.
Sau đám người, một nam tử mặc trường bào màu xanh lá đón ánh mặt trời chậm rãi mà đến, ngũ quan hắn tinh xảo, dung nhan tuấn mỹ, mắt đen thanh lãnh (*) xuyên qua mọi người nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ lười biếng mà đứng kia.
(*): Lạnh nhạt không nhiễm bụi trần.
Thiếu nữ hơi hơi nheo lại con ngươi, mắt đen nhìn nam tử thanh lãnh xuyên qua đám người đi tới, trong ánh mắt hàm chứa tia sáng nguy hiểm.
“Sư phụ, có phải người không thích người nam nhân này hay không?”
Lâm Nhược Bạch mới vừa thu hồi khí thế liền cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Vân Lạc Phong, bất giác có chút kinh ngạc, nàng không rõ vì sao nam nhân lớn lên đẹp như vậy, sư phụ lại rất không thích hắn?
Vân Lạc Phong không nói gì, nhẹ mím môi mỏng, trong mắt đen tà khí hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Mắt thấy Tiêu Ngọc Thanh đã đi tới, Lâm Nhược Bạch gắt gao bắt lấy cánh tay Vân Lạc Phong, mắt to sáng ngời nhấp nháy nhấp nháy, theo bản năng muốn che chở Vân Lạc Phong ở sau lưng mình……
Người nam nhân này xác thật lớn lên đẹp, nhưng nàng rất không thích ánh mắt người nam nhân này nhìn sư phụ của mình.
Càng quan trọng là sư phụ không thích hắn!
Người sư phụ không thích, nàng cũng không thích!
“Tiêu công tử.”
Đại hán vạm vỡ nhìn thấy Tiêu Ngọc Thanh chậm rãi đi tới, hơi sửng sốt, sau đó trên trán hắn toát ra một trận mồ hôi lạnh.
“Ta không biết hai vị cô nương này quen biết với Tiêu công tử, mới vừa rồi mạo phạm các nàng, thỉnh Tiêu công tử thứ tội.”
Môi mỏng của Tiêu Ngọc Thanh nhếch một độ cong thanh lãnh, hắn đưa lưng về phía đại hán vạm vỡ, giọng nói giống như thanh tuyền ào ạt chảy xuôi vào lòng.
“Các nàng thiếu ngươi bao nhiêu bạc?”
“Cái này…… Cũng chỉ vài tiền đồng.”
Mồ hôi lạnh trên lưng đại hán vạm vỡ ứa ra, chột dạ nhìn về phía Tiêu Ngọc Thanh.
"Vài tiền đồng liền muốn đổi lấy hai người thê tử? Bàn tính của ngươi đánh không tồi, không đi làm tiên sinh tính sổ sách quá đáng tiếc.”
Thân mình của đại hán vạm vỡ chấn động, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi ta nói giỡn, không sai, chính là nói giỡn, Tiêu công tử, nếu hai vị này là bằng hữu của ngài, vậy vài tiền đồng ta liền từ bỏ.”
Dứt lời, đại hán vạm vỡ không đợi Tiêu Ngọc Thanh trả lời, vội vàng xoay người rời khỏi, hắn bước đi vội vàng tựa như sau lưng có đầu trâu mặt ngựa truy đuổi……
Tiêu Ngọc Thanh lẳng lặng ngóng nhìn Vân Lạc Phong đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt hắn một mảnh thanh lãnh: “Chúng ta lại gặp mặt.”
“Thì tính sao?” Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Ngọc Thanh tới gần nàng hai bước, mặt mày thanh tuấn mang theo vẻ chắc chắn.
“Ta sẽ chứng minh với ngươi mẫu thân ta không có sai!”
Ngữ khí của nam nhân rất là chắc chắn, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng nhìn chăm chú Vân Lạc Phong.
“Nói xong chưa?” Vân Lạc Phong câu môi cười, “Nếu ngươi nói xong, ta đây cũng nên rời khỏi, tiểu Bạch, chúng ta đi.”
Vừa dứt lời, Vân Lạc Phong giữ chặt cánh tay Lâm Nhược Bạch, kéo nàng đang đầy mặt nghi hoặc ra xa mới buông lỏng tay ra.
Trên đường phố phồn thịnh, quanh thân đã tụ tập không ít dân chúng. Nhưng mà Tiêu Ngọc Thanh lại phảng phất không có nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, lẳng lặng đứng ở trên đường phố, một đôi mắt thanh lãnh đuổi theo bước chân dần dần đi xa của Vân Lạc Phong……
Trên đường phố, Lâm Nhược Bạch hung hăng cắn xâu hồ lô đường, căm giận nói: “Sư phụ, có phải tên kia khi dễ người hay không? Không nghĩ tới uổng cho hắn lớn lên đẹp lại là cặn bã! Không được, ta không thể để sư phụ bị khi dễ, lát nữa ta sẽ viết thư cho phụ thân, để ông dẫn người tới diệt cặn bã!”
Theo Lâm Nhược Bạch thì người Vân Lạc Phong không thích đều không phải người tốt! Nhất định là trước kia từng thương tổn Vân Lạc Phong! Mà nàng sao có thể chịu đựng có người khi dễ sư phụ kính yêu của nàng?
Dù cho nàng thích mỹ nam, nhưng mỹ nam cũng không quan trọng bằng sư phụ! Phàm là người khi dễ sư phụ, mặc kệ lớn lên như thế nào, nàng cũng sẽ không bỏ qua!
Đột nhiên, một trận mùi hương loáng thoáng lại đây, Lâm Nhược Bạch vốn đang bênh vực Vân Lạc Phong nháy mắt đã bị hấp dẫn, mắt to sáng ngời của nàng nhìn về phía tửu lầu, nước miếng bên khóe miệng cũng chậm rãi chảy xuống.
“Sư phụ, ta đói bụng.”
Nàng lau chùi nước miếng trên khoé miệng, quay đầu, tội nghiệp nhìn Vân Lạc Phong.
“Đi thôi.”
Nét mặt Vân Lạc Phong biểu lộ một nụ cười lười biếng: “Chúng ta đến đó nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó ta lại nghĩ cách đi tìm hắn.”
Hiện giờ Vân Tiêu hẳn là ở trong Tiêu gia, nếu nàng muốn tiến vào Tiêu gia, sợ rằng không có dễ dàng như thế, vì vậy việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn……
“Cái gì?”
Bên trong khuê các của hậu viện Lăng gia, Lăng Dao vỗ bàn đứng lên, dung nhan kiều tiếu dâng lên một tia phẫn nộ.
“Có nữ nhân lại dám ở trước công chúng quyến rũ Ngọc Thanh ca ca sao? Thật sự là quá to gan! Đi, hiện tại ta phải đi tìm Ngọc Thanh ca ca, cũng thuận đường xem nữ nhân kia là đồ đê tiện nào!”
Tiêu Ngọc Thanh được gọi là thiên tài Linh vực, còn tuổi nhỏ đã có thiên phú xuất chúng!
Mà trong toàn bộ linh vực cũng chỉ có nàng mới có thể xứng đôi!
Thật không biết cái tiện nữ kia có tự mình hiểu lấy hay không, chỉ bằng mặt hàng như nàng vậy cũng dám can đảm quyến rũ Tiêu Ngọc Thanh!
Đáng tiếc, chờ Lăng Dao đuổi tới bên cạnh Tiêu Ngọc Thanh thì chỉ nhìn thấy một mình hắn đứng ở trung tâm đường phố, lẳng lặng ngóng nhìn con đường vô tận phía trước.
Nàng ngăn chặn nội tâm không vui, cười duyên đi về phía Tiêu Ngọc Thanh, dịu dàng dùng cánh tay câu lấy khuỷu tay hắn, mặt mày ẩn chứa ý cười kiều mị.
“Ngọc Thanh ca ca, muội tìm huynh đã lâu, không nghĩ tới huynh ở chỗ này.”
Tiêu Ngọc Thanh không dấu vết rút cánh tay, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Giọng nói lạnh nhạt của nam nhân mang theo cự người ngoài ngàn dặm, thanh lãnh càng là không có một chút độ ấm tựa như một khối băng, khiến cho trong lòng Lăng Dao trở nên lạnh thấu xương.
“Ngọc Thanh ca ca, là bá mẫu bảo muội tới tìm huynh rồi cùng nhau ăn cơm,” Lăng Dao ủy khuất nhìn Tiêu Ngọc Thanh: “Chúng ta liền đi một tửu lâu gần nhất, được không?”
Nghe được là Lâm Duyệt kêu Lăng Dao đi đến, ngược lại Tiêu Ngọc Thanh không có lại cự tuyệt nàng, hắn nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói lạnh lùng trước sau như một: “Được, ta có thể theo ngươi đi tửu lầu dùng bữa, chỉ là, nếu như ngươi lại động tay động chân với ta, sau này ta thật sự sẽ không gặp lại ngươi.”
Trong lòng Lăng Dao đột nhiên run lên, gắt gao ôm đầu.
Tiêu Ngọc Thanh quá lạnh nhạt với nàng! Lạnh nhạt đã có chút không quá bình thường! Khẳng định là hắn đã coi trọng nữ nhân khác nên mới có thể như thế!
Nếu để cho nàng biết ai đã quyến rũ Ngọc Thanh ca ca, nàng nhất định sẽ phah thây nàng ta thành vạn đoạn!
“Ngọc Thanh ca ca, chúng ta đi thôi.”
Đáy lòng Lăng Dao kiềm nén chua xót, dung nhan xinh đẹp miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, theo bản năng nàng lại muốn kéo khuỷu tay của Tiêu Ngọc Thanh, nhưng thời điểm ᴆụng tới Tiêu Ngọc Thanh, nàng lại rụt tay trở về.
Tửu lâu Long Đằng, hương khí nhẹ nhàng.
Lăng Dao đứng ở cửa tửu lầu, ý cười nhẹ nhàng quay đầu nhìn phía nam tử bên cạnh: “Ngọc Thanh ca ca, chúng ta vào tửu lâu này, như thế nào?”
Nam nhân dường như không có nghe được lời nói của nàng, một đôi mắt lẳng lặng nhìn đại sảnh tửu lâu, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng giống như hồ nước, bình tĩnh không hề dao động.
Lăng Dao sửng sốt một chút, không tự chủ được theo ánh mắt Tiêu Ngọc Thanh, bỗng nhiên một dung nhan tuyệt mỹ mà quen thuộc xuất hiện ở trong mắt của nàng.
Bỗng chốc, đồng tử* Lăng Dao co rụt lại, một luồng lửa giận tuôn ra trong lòng.
Đồng tử*: con mắt, con ngươi.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, ngày đó, chính mình chịu đừng nhục nhã ở Long Nguyên Quốc như thế nào!
Nàng cũng sẽ không quên, vẻ mặt cuồng ngạo của thiếu nữ này khi đạp nàng dưới lòng bàn chân.
Hiện giờ, nàng lại có thể đi tới Linh vực, càng vọng tưởng rằng có thể quyến rũ Ngọc Thanh ca ca của nàng ta!
Nghĩ đến đây, cuối cùng Lăng Dao cũng khống chế không được điên cuồng trong lòng, lửa giận vội vàng vọt về phía Vân Lạc Phong.
Nàng thật sự quên, lúc trước mình ở Long Nguyên Quốc đã bị bắt ăn một viên thuốc màu đen kia, cũng đã quên mất chuyện mình chịu khống chế của Vân Lạc Phong.
“Tiện nhân! Ngươi cũng dám tới nơi này!”
Đang ở trêu đùa Trà Sữa, đột nhiên Vân Lạc Phong nghe thấy được một tiếng quát phẫn nộ, không nhịn được nhíu mày, mắt đen hơi hơi nhấc lên, liếc nhìn về phía Lăng Dao đang muốn một chân đá cái bàn.
Thiếu nữ liều lĩnh nhìn chân Lăng Dao, khóe môi nhẹ nhàng gương lên một đường cung: “Nếu chân ngươi không muốn, vậy ngươi cũng có thể giẫm lên cái bàn này.”
Chân Lăng Dao cứng đờ, ngừng ở giữa không trung, trong ánh mắt xuất hiện một nỗi hoàng sợ, rõ ràng chuyện ngày đó đã tạo ra tổn tượng to lớn trong lòng của nàng.
Dù cho thời gian có trôi đi, trong lòng nàng vẫn sinh ra sợ hãi với thiếu nữ trước mắt này……
“Hừ!” Lăng Dao hừ lạnh một tiếng, đá cái bàn xuống dưới chân, trong ánh mắt tràn ngập cao ngạo: “Ta còn lo lắng cái bàn này bị ngươi dùng qua sẽ làm ô uế chân ta.”
Ở trong lòng nàng còn kiêng kị Vân Lạc Phong, lại muốn không biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ bị mắt thể diện thì sao?
“Chúng ta tiếp tục, không cần phải để ý tới nàng.”
Ngón tay của Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về thân thể nho nhỏ của Trà Sữa, mắt đen nhìn phía Lâm Nhược Bạch một bên, dương môi nói.
Lâm Nhược Bạch cái hiểu cái không chớp chớp đôi mắt, nàng múc một ngụm tổ yến đưa vào trong miệng, mắt to sáng ngời tràn đầy vẻ mờ mịt, nhưng mà, trong miệng nàng vẫn lên tiếng: “Ồ.”
Sư phụ kêu nàng đừng ý đến nàng ta, vậy nàng liền nghe sư phụ, chỉ là nữ nhân này vừa thấy liền không phải là thứ gì thứ tốt, lại có thể dám nhục mạ sư phụ!
Nếu cha ở chỗ này, nàng sẽ kêu cha lập tức thu thập nàng ta.
“Này!”
Lăng Dao vốn định kêu tên Vân Lạc Phong, lại suy nghĩ bản thân mình không biết danh tính của đối phương là gì, chỉ có thể sử dụng một chữ này để gọi nàng.
Nhưng mà, Vân Lạc Phong làm lơ với nàng, hoàn toàn khơi mào lửa giận trong lòng nàng, trong mắt đẹp tràn ngập tức giận: “Thật không biết hai người thủ vệ kia trong Linh vực là làm như thế nào, lại có thể bị người ngoài trà trộm vào, ta thấy ngươi tới nơi này chắc chắn là vì trộm ςướק trân tài dị bảo trong Linh vực chúng ta.”
Tiến vào Linh vực cần phải có lệnh thông hành, nhưng Linh vực là sẽ không tùy tiện chia lệnh bài thông hành cho người ngoài! Vân Lạc Phong chỉ là một người ăn chơi tráng táng ở Long Nguyên Quốc mà thôi, dựa vào thân phận của nàng là không có tư cách bước vào Linh vực.
Có thể nghĩ, tất nhiên là hai người thủ vệ kia trúng mỹ nhân kế của nàng, mới vừa có thể để cho nàng bước vào Linh vực.
Chỗ sân và cổng đại sảnh tửu lầu, Tiêu Ngọc Thanh nhìn Lăng Dao đến tìm phiền toái cho Vân Lạc Phong, mày vừa nhíu nhẹ nhàng, trong con mắt càng thêm lạnh nhạt.
Không có người rõ ràng hơn hắn, Vân Lạc Phong làm sao có thể tiến vào Linh vực!
Bên cạnh lão đầu hắn có bài kim ngọc, rõ ràng thân phận cực kỳ không bình thường, như thế, thiếu nữ này làm sao là người thường? Ngay cả tiểu nha đầu đáng yêu bên cạnh nàng, hắn cũng là nhìn không thấu……
Chỉ là, những việc này hắn sẽ không nói cho Lăng Dao! Nếu như Lăng Dao thật sự trêu chọc Vân Lạc Phong, nói không chừng còn có thể mượn tay Vân Lạc Phong thay hắn giải quyết nữ nhân này……
“Ngươi cuối cùng có nghe ta đang nói chuyện hay không?” Lăng Dao nhìn thấy Vân Lạc Phong lại lần nữa làm lơ mình, mặt đẹp chợt biến đổi, gương mặt đầy lửa giận đi về phía trước: “Ta nói cho ngươi, nơi này là địa bàn hai nhà Lăng Tiêu chúng ta, ở chỗ này, ta định đoạt!”
Ầm!
Vân Lạc Phong một chân đá bay cái bàn, trên bàn món ngon bay lên, một mâm đồ ăn ngon rơi xuống trên mặt Lăng Dao, chậm rãi từ khuôn nặt nàng rơi xuống dưới đất.
Lăng Dao ngây ngốc, kinh ngạc nhìn phía Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, đang nhìn thấy thiếu nữ đi về phía nàng, theo bản năng nàng lui về phía sau vài bước, giọng nói mang theo một nổi hoảng sợ: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Vân Lạc Phong gợi lên khóe môi, tà ác cười: “Đương nhiên là……Sỉ nhục ngươi!”
Hai từ này vốn dĩ nói thật ta ác, từ trong miệng Vân Lạc Phong nói ra, lại cà ✓ú lấp miệng em*, làm cho nỗi sợ hãi trong lòng càng thêm tăng.
Cà ✓ú lấp miệng em*: vênh váo hung hăng.
Oanh!
Vân Lạc Phong nâng chân lên, một chân đá về phía Lăng Dao, khiến cho thân thể nàng bay lên không trung, ngã xuống trước mặt Tiêu Ngọc Thanh.
Nhưng mà, Tiêu Ngọc Thanh ngay cả nhìn cũng không có nhìn đến Lăng Dao ngã trên mặt đất, một đôi mắt lạnh nhạt trước sau nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
“Ngươi điên rồi!”
Lăng Dao miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, nàng tức giận đến cả người run rẩy, mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Ngươi biết ngươi đang làm gì? Nơi này là Tứ phương thành, không phải Long Nguyên Quốc!”
Vân Lạc Phong hơi hơi nhấc lên mắt lên, ánh mắt không kềm chế được liếc nhìn Vân Dao: “Nước miếng ngươi bắn vào đồ ăn của ta rồi.”
Ngụ ý, bởi vì nước miếng ngươi bắn lên trên đồ ăn của ta, cho nên, một bàn đồ ăn kia ta đều không cần!
Lâm Nhược Bạch cắn chiếc đũa, ánh mắt ủy khuất nhìn đồ ăn rơi đầy mặt đất, dáng vẻ muốn khóc.