Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 75: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Lúc này đây quần áo Lăng Dao tả tơi, nàng ta đau hết cả người đến mức cuộn tròn mình lại, cảm giác được lục phủ ngũ tạng đã phải chịu đòn nặng nề, ngay cả xương sườn trên người cũng bị bẻ gãy.
Nữ nhân này thật tàn nhẫn!
Lăng Dao cắn chặt răng, hận ý trong lòng không ngừng tăng lên, nếu cho nàng ta cơ hội, nàng ta tuyệt đối không bỏ qua cho nữ nhân này!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng ta cần phải làm rõ xem trước đó viên thuốc màu đen mà nữ nhân này ép mình uống là thứ thuốc gì.
“Ngươi có muốn biết viên thuốc đó là gì không?" Vân Lạc Phong cong môi, rũ mắt nhìn dung mạo đã tái nhợt của Lăng Dao: "Viên thuốc mà ngươi uống được ta gọi là Phấn Thân Toái Cốt Hoàn (thuốc tan xương nát thịt)! Có điều, Phấn Thân Toái Cốt Hoàn không làm ngươi tan xương nát thịt hẳn mà chỉ khiến ngươi cảm nhận được loại thống khổ đó mà thôi! Chỉ cần ta nảy sinh ý niệm là có thể làm ngươi nhấm nháp tư vị đó, không ngờ sau khi nuốt Phấn Thân Toái Cốt Hoàn mà ngươi còn dám tới tìm ta."



Thân mình Lăng Dao run lên, quay đầu đi không chịu khuất phục.
Nàng ta không thèm tin cái gì mà Phấn Thân Toái Cốt Hoàn đâu, hơn nữa lại chưa từng nghe ai nói về thứ này!
Quan trọng nhất là dùng ý niệm để khiến nàng ta cảm nhận được tư vị tan xương nát thịt ư? Làm sao chuyện thần kỳ như thế có thể xảy ra chứ? Đây cũng là lý do mà Lăng Dao dám can đảm tìm tới chỗ Vân Lạc Phong gây phiền toái.
Vì trong mấy ngày rời khỏi Long Nguyên quốc, nàng ta không cảm nhận được thân thể mình khó chịu, hơn nữa cùng tìm Y sư kiểm tra rồi, lại không kiểm tra được gì cả, do đó, nàng ta lập tức cho rằng Vân Lạc Phong chỉ đang hù dọa cho người khác sợ mà thôi.
Thật ra đó chỉ là một viên thuốc thông thường ấy mà.


“Không tin sao?” Nét cười trên môi Vân Lạc Phong càng sâu: "Nếu ngươi không tin lời ta nói, ta có thể cho ngươi thử một chút."
Nghe thiếu nữ nói vậy, đáy mắt Lăng Dao lộ vẻ khinh thường, nhưng nàng ta còn chưa kịp cất lời mỉa mai đã cảm thấy thân thể mình truyền tới một cơn đau đớn kịch liệt.
Cơn đau ấy giống như có một chiếc cối đá đang hung hung mài nhuyễn xương cốt của nàng ta!
"Á!!!"
Đau đớn kịch liệt khiến Lăng Dao kêu lên thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, run rẩy không thôi, trong đôi mắt đẹp hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc.
Những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi thân thể Lăng Dao bị Vân Lạc Phong xem như trái cầu để đá, nàng ta cũng không kêu lên thảm thiết như vậy, bây giờ Vân Lạc Phong chẳng hề chạm vào người nàng ta một chút nào, ngược lại nàng ta còn hét to.
“ɢɨết ta, ɢɨết ta đi! Á!!!”
Loại cảm giác sống không bằng ૮ɦếƭ này khiến Lăng Dao nhịn không được muốn ૮ɦếƭ ngay! Cho dù phải ૮ɦếƭ cũng tốt hơn việc chịu đựng cơn tra tấn này!
“Bây giờ ngươi tin chưa?” Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng: “Ta sớm đã nói rồi, viên thuốc này tên là Phấn Thân Toái Cốt Hoàn, ngươi không tin ta, đương nhiên ta phải để ngươi thử một chút! Mặt khác, sau này đừng hòng để ta nghe được ngươi thốt ra hai chữ phế vật kia! Nếu không, ta sẽ khiến mỗi ngày của ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Cơn đau đớn kịch liệt từ từ biến mất khỏi người Lăng Dao, nhưng thân mình nàng ta vẫn run rẩy không ngừng, hiện giờ chỉ cần tưởng tượng đến việc phải chịu đau đớn như vừa rồi, trong mắt nàng ta liền xuất hiện sự sợ hãi.


Vân Lạc Phong thu chân lại (vốn đang giẫm đạp Lăng Dao), nàng chậm rãi bước đến bên cạnh Vân Tiêu, lười biếng duỗi eo, ý cười nhẹ nhàng: "Vân Tiêu, ta mệt rồi..."
“Chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Ngoại trừ lúc đầu Lăng Dao vu cáo hãm hại hắn, ánh mắt lãnh khốc của hắn mới nhìn nàng ta, khoảng thời gian còn lại, ngay cả một cái liếc mắt đơn giản hắn cũng không thèm nhìn, nghiễm nhiên xem nàng ta như không khí.
Quả thật, hiện giờ trên đời này, trừ Vân Lạc Phong ra, những nữ nhân khác đều không đáng để hắn lãng phí thời gian liếc mắt một cái..
Lâm Nhược Bạch vốn đang biến thành si nữ (nữ nhân si mê) trước khí phách của Vân Lạc Phong, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, sau đó chợt phát hiện... mình bị bỏ lại ư?
Nàng ngơ ngác chớp chớp mắt, không thể nào tiếp nhận sự thật này.
Sư phụ vì nam nhân mà quên hẳn một người sống như nàng! Hơn nữa, kể từ lúc nam nhân của sư phụ xuất hiện, trong mắt sư phụ chỉ có hắn, càng ngày càng sâu sắc, không phát hiện ra mình đã bỏ quên đồ nhi này rồi...
“Sư phụ, người từ từ đã, đừng bỏ con lại!"
Lâm Nhược Bạch nhìn cao lương mỹ vị bị Vân Lạc Phong đạp đổ xuống đất, cõi lòng trở nên hung ác, nhanh chóng chạy ra khỏi tửu lầu, nhưng do tốc độ của nàng quá nhanh nên bị vấp bậc cửa té xuống, ngã chổng vó.
“Oa oa!”

Lâm Nhược Bạch khóc òa lên một tiếng, khóc lóc kể lể rất uất ức: "Sư phụ, chẳng lẽ người không phát hiện ra bên cạnh mình thiếu mất ai đó sao? Vì sao con là người sống lớn xác như vậy mà người lại có thể quên con chứ?"
Sư phụ quả nhiên là trọng sắc khinh đồ! (đồ - đồ nhi)
Lâm Nhược Bạch bò dậy khỏi mặt đất, phủi bụi đất trên ống quần, cái miệng nhỏ của nàng cắn chặt góc áo, ánh mắt giống như con cún bị vứt bỏ...
……
Trên đường phố, Vân Lạc Phong đi ở lối dành cho người đi bộ, khóe môi để lộ ý cười lười biếng, ánh mắt đen láy nhìn sang sườn mặt hoàn mỹ của nam nhân.
“Vân Tiêu, chuyện của ngươi đã được Tần Nguyên nói cho ta biết hết rồi."
Vân Tiêu hơi ngẩn ra, nhíu chặt mày: “Hắn phạm sai rồi."
“Hắn cũng chỉ lo cho ngươi thôi." Vân Lạc Phong nhướng mày: "Hơn nữa, ta hy vọng cho dù gặp phải chuyện gì, ngươi đều nói cho ta biết, ta sẽ cùng ngươi đối mặt, đợi sau khi trở về, ngươi đừng trừng phạt hắn nha, hắn là một thuộc hạ thật sự trung thành."
“Được.” Vân Tiêu gật đầu: “Nàng thay hắn cầu tình, ta đây sẽ tha cho hắn."
Nghe thấy Vân Tiêu trả lời như vậy, Vân Lạc Phong mới yên tâm, rồi sau đó, dường như nàng nhớ tới chuyện gì nên nhăn mày lại: "Có phải ta đã quên mất thứ gì không?"


Vân Tiêu trầm ngâm một hồi: "Hình như không..."
“Ừ.” Vân Lạc Phong nhéo nhéo ấn đường rồi buông ra, lười biếng nói: "Chúng ta nghỉ ngơi đi, ta mệt."
Tiểu Bạch đáng thương, bị sư phụ trọng sắc khinh đồ bỏ rơi mà sư phụ còn không biết, nàng chỉ có thể một mình một người tội nghiệp dò hỏi người ta về đường đến Tiêu gia. Lúc này đây, trong lòng nàng giống như có muôn vàn con ngựa giẫm lên cỏ, không ngừng lao nhanh.
……
“Bá mẫu, người phải báo thù cho con."
Trong hậu viện Tiêu gia, Lăng Dao uất ức gục vào lòng Lâm Duyệt, nước mắt không kìm được mà cứ chảy xuôi.
“Xảy ra chuyện gì?” Đáy mắt Lâm Duyệt lộ ra sự ghét bỏ, trong khi nhìn Lăng Dao thì bà ta cố hết sức thu hồi cái nhìn ghét bỏ ấy, ánh mắt rất dịu dàng: "Nói bá mẫu nghe, là ai ức ђเếק con?"
Lăng Dao lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy sự phẫn hận: "Vừa rồi trên đường con gặp một nữ nhân, nữ nhân đó chẳng những quyến rũ Ngọc Thanh ca ca mà còn đánh con, hơn nữa ép con uống thuốc độc, muốn con bị nàng ta quản chế, muốn con nhường Ngọc Thanh ca ca cho nàng ta!"
“Cái gì?”
Lâm Duyệt đập mạnh bàn tay trắng nõn xuống bàn, đôi mắt đẹp như rắn độc trở nên âm trầm: "Nữ nhân nào lại lớn mật như vậy, lại dám vọng tưởng Ngọc Thanh nhà ta! Thân phận Ngọc Thanh cao quý đến thế, há có thể để cho một nữ tử lỗ mãng vọng tưởng?"


Trong cảm nhận của bà ta, Tiêu Ngọc Thanh là người ưu tú nhất, đồng thời là sự kiêu ngạo lớn nhất cả đời bà ta, bà ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ nữ nhân thô bỉ nào vọng tưởng đến gần hắn!
Lăng Dao hơi rũ mắt xuống, siết chặt nắm tay.
“Bây giờ nàng ta đi theo tên phế vật kia về Tiêu gia, lại còn ở trong sân của tên phế vật đó! Con nghi ngờ nàng ta ở cùng hắn chỉ là kế sách tạm thời vì muốn bước vào Tiêu gia trước một bước, thuận tiện tiếp cận Ngọc Thanh ca ca."
Nghe Lăng Dao nói vậy, sắc mặt Lâm Duyệt ngày càng trầm xuống, bất thình lình, bà ta đứng dậy, ánh mắt lộ ra cái nhìn lạnh lẽo: "Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm ả!"
Nữ nhân này dám to gan lớn mật như thế, vọng tưởng người mình không nên vọng tưởng.
Bà ta tuyệt đối không chịu được loại chuyện này xảy ra.
Trong Đông viện yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng chim nhỏ hót véo von.
Vân Lạc Phong lười biếng dựa người vào ngưỡng cửa, hai tay khoanh trước иgự¢, liếc nhìn sương phòng đơn thuần trước mặt, ánh mắt nàng dần chuyển sang nam nhân lãnh khốc đứng bên cạnh.
“Vân Tiêu, ta muốn biết, rốt cuộc Tiêu gia đã dùng thứ gì để khống chế ngươi?"
Vân Tiêu im lặng một lát, đôi mắt đen có mấy phần thâm thúy: "Mỗi người trong Tiêu gia, kể từ lúc được sinh ra phải tự giao nộp một phần sức mạnh linh hồn của mình! Sức mạnh linh hồn ấy bị phong ấn trong một tấm ngọc bài, nếu như ngọc bài bị tổn hại, nhẹ thì ta trở thành kẻ ngốc, nặng thì phải ૮ɦếƭ!"
Linh hồn bị thương sẽ không dễ dàng bổ cứu*, nhất là hắn! Một phần sức mạnh linh hồn của hắn vẫn đang bị Tiêu gia nắm giữ.
*Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng
Nếu chỉ bị nắm giữ một phần sức mạnh linh hồn thì cũng không nguy hiểm như vậy, quan trọng là tấm ngọc bài phong ấn sức mạnh linh hồn ấy lại được chế tác từ vật phẩm đặc thù, một khi nắm giữ ngọc bài ấy chẳng khác nào nắm giữ tính mạng của người ta!
Nếu ngươi muốn hắn ૮ɦếƭ, hắn tuyệt đối không có cách nào sống hơn năm canh giờ!
Đây là lý do vì sao những năm gần đây Vân Tiêu không ra tay với Tiêu gia.
“Ngươi có biết ngọc bài kia được đặt ở đâu không?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày và hỏi.
Vân Tiêu mấp máy môi mỏng, nhìn sang thiếu nữ đang nhíu chặt ấn đường: "Tạm thời vẫn chưa rõ lắm, ta còn đang điều tra vị trí giấu ngọc bài đó, đợi đến khi lấy được ngọc bài rồi, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một kẻ nào thuộc Tiêu gia!"
Đặc biệt là nữ nhân đã ném hắn vào Vô Hồi Chi Sâm! (rừng rậm không có đường về)
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong khẽ nắm lấy tay hắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn: “Ta sẽ giúp ngươi.”
Nửa năm qua, Vân Tiêu trợ giúp nàng quá nhiều, lúc này đây, đến lượt nàng trợ giúp hắn...
Lời nói của thiếu nữ khiến ánh mắt lãnh khốc của nam nhân dần dần biến đổi, hắn định mở miệng nói chuyện, một tràng tiếng bước chân bỗng truyền từ ngoài sân vào, sau khi nghe thấy tiếng bước chân ấy, hắn lại nhăn mày, vẻ mặt trở nên lãnh khốc như cũ.
Chỉ trong chốc lát, bóng dáng Lâm Duyệt đã xuất hiện trong sân, khuôn mặt tuyệt đẹp của bà ta bị phủ bởi một lớp sương lạnh, ánh mắt phẫn bộ nhìn xuyên qua Vân Tiêu rồi rơi vào người Vân Lạc Phong.
“Ngươi chính là ả nữ nhân vọng tưởng đến bên cạnh con ta à?"
Lâm Duyệt cười lạnh một tiếng, khẽ hất cằm, lên mặt nạt người: "Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, sao lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta biết ngươi cùng lắm là nhìn trúng quyền thế và tài sản của Tiêu gia, như vậy đi, ta cho ngươi một trăm vạn lượng, ngươi rời khỏi Tiêu gia ngay lập tức!"
Vân Lạc Phong nhướng mày theo kiểu gian tà, nàng chuyển sang nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh, nhếch khóe môi: "Ngươi có thêm một bà nương hồi nào vậy?"
Ánh mắt lãnh khốc của nam nhân nhìn lướt qua Lâm Duyệt, hắn quay đầu, đôi mắt đen nhìn sâu vào Vân Lạc Phong: "Ta không quen bà ta."
Cuộc nói chuyện giữa hai người suýt chút nữa làm Lâm Duyệt tức điên, đôi mắt rắn độc của bà ta nhìn chằm chằm quấn lấy Vân Lạc Phong, nói rất lạnh lùng: "Tiểu nha đầu, ngươi đừng hòng bày đặt ra vẻ không hiểu, ngươi biết người mà ta đang nói chính là Tiêu Ngọc Thanh!"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Lâm Duyệt: “Không biết ngươi lấy đâu ra sự tự tin đến vậy, lại cho rằng ta coi trọng Tiêu Ngọc Thanh."
“Ha ha!” Lâm Duyệt kìm nén lửa giận trong lòng, khuôn mặt tuyệt đẹp nở nụ cười châm chọc: "Tiểu cô nương như ngươi ta đã gặp nhiều, ta cũng không tin ngươi lại coi trọng một tên phế vật, cho nên, mục đích ngươi tới Tiêu gia lập tức trở nên rõ ràng! Ta cho ngươi thêm một cơ hội, cầm một trăm vạn lượng rồi cút, nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt tà khí tràn đầy ánh nhìn nguy hiểm: "Một trăm vạn lượng, ngươi không cảm thấy quá ít à? Ta đòi một ngàn vạn lượng, mua mạng của ngươi luôn thì sao nhỉ?"
Ta đòi một ngàn vạn lượng, mua mạng của ngươi luôn thì sao nhỉ?
Giọng nói của thiếu nữ ngông cuồng mà đầy khí phách, để lộ việc không đặt người khác vào ánh mắt ngạo nghễ của mình.
Lúc ấy, sắc mặt Lâm Duyệt đã nảy sinh biến hóa cực kỳ lớn, trong ánh mắt âm trầm lộ ra cái nhìn phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng: “Ta đã thấy rất nhiều tiểu cô nương muốn bò giường con ta, nhưng kẻ không biết xấu hổ nhất chính là ngươi, ta khuyên ngươi đừng có mà mộng tưởng hão huyền! Con ta tuyệt đối không có khả năng coi trọng loại nữ nhân cuồng vọng kiêu ngạo như ngươi!"
Ầm!
Bà ta vừa dứt lời, một luồng sức mạnh cường đại bỗng từ đâu lao tới, hung hăng đập mạnh vào иgự¢ bà ta, khiến thân hình bà ta bay thẳng ra bên ngoài.
Rầm!
Bà ta té mạnh xuống một góc, nheo mắt lại, để lộ cái nhìn ác độc: "Vừa rồi là ai làm ta bị thương?"
Vân Tiêu? Hay tiểu cô nương kia?
Không!
Không có khả năng! Vân Tiêu chỉ là một phế vật mà thôi, tiểu cô nương này còn trẻ tuổi như vậy, chắc chắn thực lực không thể quá cường đại!
Điều mà Lâm Duyệt không chú ý tới chính là khoảnh khắc khi thân thể bà ta bay ra ngoài, nam nhân lãnh khốc vốn im lặng không nói lại thu hồi bàn tay, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Ầm!
Ầm ầm ầm!
Lâm Duyệt còn chưa thở lại được bình thường, trong cơ thể bà bỗng có một luồng khí đấu đá lung tung, giống như muốn phá nát thân thể bà ta để lao ra ngoài, bà ta đau tới mức kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nhìn dáng vẻ thê thảm đó của Lâm Duyệt, Vân Lạc Phong nhìn lướt qua nam nhân đứng bên cạnh mình.
Rốt cuộc hắn vẫn nhịn không được mà xuống tay!
Chẳng qua, nàng có thể lý giải cảm xúc trong lòng hắn.
Cho dù người khác sỉ nhục hắn như thế nào, hắn đều có thể làm lơ, nhưng lại không có cách nào bỏ qua cho những kẻ dám sỉ nhục nàng!
Nếu không phải Lâm Duyệt nhục mạ nàng, có lẽ Vân Tiêu sẽ không ra tay vào lúc này...
“Vừa rồi là ta ra tay." Vân Lạc Phong giữ chặt tay Vân Tiêu, ánh mắt cuồng ngạo liếc nhìn Lâm Duyệt: "Ngươi tưởng có thể làm khó dễ được ta sao?"
Nàng không thể để người khác biết thực lực của Vân Tiêu, bằng không chắc chắc sẽ mang đến phiền toái cho hắn.
Bởi vậy, nàng mới ôm hết mọi chuyện vào mình.
Huống hồ, cho dù ban nãy Vân Tiêu không xuống tay, nàng cũng sẽ ra tay làm bà ta bị thương!
“Người đâu!”
Sắc mặt Lâm Duyệt trở nên tái nhợt, mặt mày âm trầm.
Ào ào xôn xao!
Vô số hộ vệ vọt từ ngoài cửa vào, trong nháy mắt đã bao vây quanh sân, νũ кнí trong tay họ chĩa về phía Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, vây quanh hai người ở chính giữa.
Ánh mắt Lâm Duyệt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Bắt nữ nhân này lại cho ta!"
Vân Tiêu nhíu chặt mày, kéo Vân Lạc Phong ra sau lưng mình, đôi mắt lãnh khốc của hắn nhìn khuôn mặt âm trầm của Lâm Duyệt, trường bào màu đen phất phơ trong gió nhẹ, loáng thoáng để lộ một chút sát khí.
“Ái dà." Trông thấy Vân Tiêu bảo vệ Vân Lạc Phong, Lâm Duyệt âm dương quái khí nói: "Không ngờ phế vật như ngươi mà cũng biết bảo vệ nữ nhân! Chậc chậc, đúng là phải rửa mắt mà nhìn, đáng tiếc, chỉ dựa vào ngươi mà có thể bảo vệ nàng ta à?"
Trên mặt bà ta lộ rõ vẻ khinh thường, nghiễm nhiên không hề để việc Vân Tiêu che chắn trước mặt Vân Lạc Phong vào lòng.
Ánh mắt Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, hơi thở trên người hắn giống như nước sông chảy mãnh liệt, nguy hiểm mà nóng nảy điên cuồng.
“Vân Tiêu, quên những lời mà ta với ngươi vừa nói sao?" Vân Lạc Phong khẽ vỗ vai Vân Tiêu: "Ta nói rồi, những việc này cứ giao cho ta xử lý."
Thân mình Vân Tiêu hơi cứng đờ, hơi thở trên người hắn dần được thu lại, hắn xoay người nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang được mình che chắn ở đằng sau, trầm ngâm một hồi mới nói: "Cứ đánh tùy ý."
Mọi việc đã có hắn chống lưng ở phía sau hộ nàng.
“Vân Lạc Phong ta có bao giờ nương tay?" Nàng hơi nheo mắt, cười tà mị và bước về phía Lâm Duyệt.
Sắc mặt Lâm Duyệt biến đổi, bà ta quát lớn: "Lên cho ta!"
“Dạ! Phu nhân!”
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Duyệt, bọn thị vệ lập tức tiến lên, vọt tới chỗ Vân Lạc Phong.
Tà váy màu trắng tung bay trong gió nhẹ, khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh không hề dao động, nhìn chăm chú vào nhóm thị vệ đang vọt tới chỗ mình, khí thế quanh thân khuếch tán trong gió, tản ra càng lúc càng lớn.
Ầm!
Khí thế quanh thân thiếu nữ hệt như một quả bom nổ mạnh, hung hăng đập vào người mấy tên thị vệ, bọn chúng chưa kịp tới trước mặt nàng đã bị sức mạnh bùng nổ này vọt đến khiến thân thể bay ra ngoài, νũ кнí trong tay cũng bị rơi xuống đất.
Ánh mắt Vân Lạc Phong hơi chuyển sang Lâm Duyệt, trong nét cười tà ác của nàng lộ ra sát khí lẫm liệt, khiến người ta không kìm được mà run.
“Bây giờ... sẽ tới lượt ngươi."
“Địa Linh Giả?” Sắc mặt Lâm Duyệt thay đổi: "Lại còn là Địa Linh Giả trung cấp?"
Lúc này đây, rõ ràng bà ta đã cảm nhận được khí thế không hề bị che giấu của Vân Lạc Phong, khuôn mặt yêu diễm (xinh đẹp như yêu quái mê hoặc lòng người) bỗng trầm xuống.
Tuy thiên phú của mình không kém nhưng cũng chỉ là Địa Linh Giả cấp thấp mà thôi, rõ ràng khí thế của thiếu nữ cao hơn mình, cho nên chắc chắn nàng là Địa Linh Giả trung cấp!
Kém hơn một bậc, đó là thiên nang chi biệt*!
*Đồng nghĩa với một trời một vực
Lâm Duyệt cắn chặt răng: “Lá gan của ngươi đúng là lớn, dám tới Tiêu gia ta quấy rối! Ngươi cho rằng ngươi là Địa Linh Giả trung cấp, muốn làm gì thì làm à? Phụ thân ta là cường giả Thiên Linh Giả, ngươi không qua nổi một chiêu từ tay ông ấy đâu!"
“Tiêu gia gia chủ thực lực lại cường, hiện giờ lại còn không có chạy tới nơi này, mà ta hoàn toàn có thể ở hắn tới phía trước ɢɨết ૮ɦếƭ ngươi!”
Tiêu gia có rất nhiều viện, chia làm bốn phương lớn Đông Tây Nam Bắc! Do đó, dù Tiêu Lâm nghe thấy tiếng gió, muốn tới cũng phải mất một khoảng thời gian!
Nhìn nét cười âm hiểm trên mặt thiếu nữ, Lâm Duyệt sợ hãi lui về phía sau vài bước, lưng bà ta dựa sát vách tường, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trong lúc bà ta đang tự hỏi nên chạy trốn bằng cách nào, một giọng nói yêu kiều chợt truyền từ ngoài cửa vào khiến ánh mắt Vân Lạc Phong khẽ nheo lại.
“Ngọc Thanh ca ca, muội sớm đã nói nữ nhân này ức ђเếק bá mẫu, huynh lại cố tình không nghe, nếu chúng ta tới trễ một chút, chắc chắn bá mẫu đã ૮ɦếƭ trong tay nàng ta rồi."
Giọng nói quen thuộc khiến Vân Lạc Phong nhếch môi tạo thành nét cong.
Lăng Dao… Đúng là không sợ ૮ɦếƭ nhỉ?
Biết rõ tư vị của Phấn Thân Toái Cốt Hoàn mà vẫn tìm tới cửa một lần nữa? Xem ra Tiêu Ngọc Thanh này có địa vị rất lớn trong lòng nàng ta.
Từ ngoài sân, một người mặc y phục màu xanh bước vào, vọt tới trước mặt Lâm Duyệt, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của bà ta.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!