Lăng Dao đi vào sân cũng không có dũng khí nhìn Vân Lạc Phong, nhanh chóng đi đến bên người Lâm Duyệt, nàng ta cắn chặt răng, dung nhan xinh đẹp vẫn luôn tái nhợt.
Tuy rằng cảm giác tan xương nát thịt rất đau khổ, nhưng mà nàng thà chịu đựng loại tra tấn này, cũng muốn khiến Ngọc Thanh ca ca hết hy vọng với Vân Lạc Phong!
Với tính cách của Ngọc Thanh ca ca, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến bá mẫu.
Khóe miệng Lăng Dao gợi lên một nụ cười đắc ý, mặt mày sáng ngời, dường như nàng ta đã trông thấy tình cảnh Tiêu Ngọc Thanh tràn đầy hận ý với Vân Lạc Phong, đắc ý trong lòng cũng càng sâu hơn.
Đáng tiếc, không như mong muốn, sau khi Tiêu Ngọc Thanh nâng thân thể Lâm Duyệt lên, con ngươi thanh lãnh chuyển về phía Vân Lạc Phong: “Ta đã từng nói, mẫu thân của ta không phải loại người ngươi kể, bà ấy không phải là tiểu tђเếק trèo cao, vốn dĩ bà ấy luôn hạnh phúc cùng phụ thân! Cho nên, ta sẽ chứng minh chuyện này với ngươi! Chỉ là trong lúc này, ta không hy vọng ngươi gây thương tổn tới mẫu thân của ta.”
“Thương tổn bà ta? Ngươi nhìn thấy ta thương tổn bà ấy khi nào?” Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, hỏi.
Tiêu Ngọc Thanh không nói gì, hắn nhìn nhìn Vân Lạc Phong hoàn hảo không bị gì, lại nhìn phía khóe miệng Lăng Dao trào ra máu tươi, bày tỏ sự thật đã rất rõ ràng.
“Hơn nữa……” Vân Lạc Phong dừng một chút, “Cho dù ta thương tổn bà ấy thì như thế nào? Năm đó, bà ta ném Vân Tiêu vào nhập vô hồi chi sâm, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, chỉ bằng một việc này, cũng đủ làm bà ta ૮ɦếƭ mấy trăm lần!”
“Mẫu thân ta không làm loại chuyện đó,” Tiêu Ngọc Thanh nhíu nhíu mày, mắt lạnh quét qua Vân Tiêu, “Ta hy vọng ngươi đừng bị nam sắc làm u mê đầu óc, có một số việc vẫn phải cần đến một chút lý trí, trước khi chưa điều tra rõ chân tướng phía, đừng sớm kết luận!”
Chuyện này, nhất định hắn sẽ điều tra cho rõ, cho mẫu thân một đạo lý công bằng!
“Chân tướng?” Vân Lạc Phong cong khóe môi, nhạo báng một tiếng, “Lời nói của ta, chính là chân tướng!”
Cuồng vọng, khí phách!
Lời nàng nói chính là chân tướng! Ngươi còn muốn chân tướng gì nữa?
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh càng thêm lạnh đi, chân mày cũng là gắt gao nhíu lại: “Quên đi, chờ sau khi ta điều tra rõ chuyện này lại tìm ngươi, ta không muốn ngươi bị người ta lợi dụng! Hiện tại ta muốn đưa mẫu thân đi, chuyện hôm nay, ta có thể xem như không phát sinh gì cả.”
Nói xong lời này, Tiêu Ngọc Thanh nâng Lâm Duyệt lên rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng mà, giọng nói tà khí nghiêm nghị ở phía sau lại làm bước chân hắn dừng lại.
“Ngươi đi có thể, nhưng bà ta cần phải ở lại!”
Ánh mắt Vân Lạc Phong liếc nhìn hờ hững, giống như đứng ở đỉnh cao, ngắm nhìn chúng sinh trên đại lục.
Hận ý của nàng với Lâm Duyệt đã sớm đã khắc cốt ghi tâm! Hiện tại thật vất vả mới gặp được cơ hội này, làm sao dễ dàng thả bà ta rời đi như thế?
“Ta biết bối cảnh của ngươi không bình thường,” Tiêu Ngọc Thanh quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, “Nhưng nơi này là Tiêu gia, ngươi chỉ có thực lực là địa linh giả, nếu như chọc giận gia gia của ta, ta cũng không giúp được ngươi.”
“Ngọc Thanh ca ca,” Lăng Dao bĩu môi, “Thân phận nữ nhân này không bình thường chỗ nào? Ả ta chính là một thiên kim quý tộc bình thường ở Long Nguyên Quốc mà thôi, Tiêu gia chúng ta không cần sợ hãi người như vậy.”
Tiêu Ngọc Thanh im lặng không nói, làm như không nghe được lời của Lăng Dao, con ngươi thanh lãnh vẫn nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
“Bà ta ở lại, hoặc là hai ngươi cùng nhau ở lại!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nói.
Tiêu Ngọc Thanh muốn tiếp tục khuyên bảo Vân Lạc Phong, nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào có một luồng áp bách đè ép, giống như một khối đá nặng đè trên người hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
“Ngọc Thanh ca ca, ca làm sao vậy?”
Lăng Dao phát hiện Tiêu Ngọc Thanh khác thường, sắc mặt biến đổi, nôn nóng hỏi.
Tiêu Ngọc Thanh nhẹ nhàng mấp máy môi mỏng, đôi mắt mang theo thâm trầm, hắn vội vàng dùng ý thức tìm tòi, thế nhưng không tìm thấy rốt cuộc uy áp này là từ đâu mà đến!
Đương nhiên, với thực lực của Tiêu Ngọc Thanh thì xác thật không có cách nào phát hiện uy áp phát ra từ chỗ Vân Tiêu.
Nếu Vân Lạc Phong tính toán tự mình xử lý chuyện này thì hắn sẽ không đứng ra! Nhưng không có nghĩ hắn sẽ mặc kệ Vân Lạc Phong chiến đấu một mình!
Nếu không thể giúp nàng bên ngoài thì giúp trong tối đã sao?
Hắn cam tâm tình nguyện trở thành nam nhân sau lưng nàng!
“Trước kia ngươi mắng chửi rất thoải mái, có đúng không?”
Cơ thể Vân Lạc Phong chợt lóe lên rồi tới trước mặt Lâm Duyệt, nàng lộ ra nụ cười tà khí, đôi mắt đen nhánh mỉm cười nhìn Lâm Duyệt: “Có phải trước kia ngươi vũ nhục Vân Tiêu cùng mẫu thân của hắn như vậy hay không?”
“Thanh nhi!”
Sắc mặt Lâm Duyệt biến đổi, vội vàng muốn tránh ở phía sau Tiêu Ngọc Thanh.
Thế nhưng hiện giờ Tiêu Ngọc Thanh cũng không thể nhúc nhích cơ thể, cả người như bị đè ở dưới chân núi, hình như trên lưng còn cõng cái gì đó nặng vô cùng.
“Nương, người đi mau! Đừng động vào ta, đi mau!”
Tiêu Ngọc Thanh dùng hết sức rống to, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, dung nhan tuấn mỹ hơi hơi tái nhợt.
Sau khi nghe được lời này của Tiêu Ngọc Thanh, Lâm Duyệt liền không suy nghĩ một chút nào, xoay người chạy vội về phía ngoài viện, mặc kệ nhi tử của mình, chỉ muốn chạy trốn.
Sau khi nhìn thấy một màn này, tim Tiêu Ngọc Thanh lạnh đi, chính hắn đều không biết, rõ ràng là hắn nói mẫu thân chạy trốn, vì sao sau khi nhìn thấy bóng dáng bà chạy trốn, hắn lại thấy lạnh như thế?
“Bịch!”
Lúc trong lòng Tiêu Ngọc Thanh chìm sâu thì một bóng trắng nhanh chóng bắn về phía bên ngoài viện, ngay sau đó, Lâm Duyệt bị một chân nàng đạp trở về, rầm một tiếng lăn đến trước mặt Tiêu Ngọc Thanh.
“Ngươi thấy sao?” Vân Lạc Phong nhìn Tiêu Ngọc Thanh, “Đây là mẫu thân của ngươi, chỉ lo chạy trốn, mặc kệ tánh mạng của ngươi, ngươi cho rằng người như vậy sẽ thiện lương sao?”
Tiêu Ngọc Thanh mím môi mỏng, im lặng không nói, có khi mẫu thân thực ích kỷ, nhưng hắn vẫn không thể tin, bà sẽ ích kỷ đến mức thương tổn cốt nhục của Tiêu gia.
“Thanh nhi,” Lâm Duyệt bò lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Con đừng nghe nữ nhân này nói bậy, ta đi tìm gia gia của con! Chờ gia gia tới, tất nhiên ả ta sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!”
Tiêu Ngọc Thanh vốn đang lạnh lẽo, sau khi nghe lời Lâm thì mới bình tĩnh lại, dịu giọng trả lời: “Nương, con tin người……”
Chỉ cần lời bà nói thì hắn đều sẽ tin!
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, không hề để ý tới Tiêu Ngọc Thanh đang không thể nhúc nhích mà là dần dần tới gần Lâm Duyệt.
“Năm đó, ngươi đối đãi mẫu tử bọn họ như thế nào?”
Lâm Duyệt sửng sốt một chút, bước chân lui về phía sau: “Ngươi có ý gì? Ta chưa từng làm chuyện gì mang tội ác tày trời, ngươi đừng vu oan ở trước mặt nhi tử của ta!”
Dù sao, chuyện năm đó không có bất kỳ kẻ nào có thể làm chứng, bà ૮ɦếƭ không thừa nhận thì sao?
Vân Lạc Phong dùng một chân đạp về phía bụng Lâm Duyệt, đá bà ta ngã lăn trên mặt đất, sau đó dẫm xuống: “Trả lời câu hỏi của ta là đủ rồi! Đừng tìm bất kỳ lý do nào khác.”
Giờ phút này, Lăng Dao bị dọa đến núp ở một bên, nàng ta đã chịu qua vài lần tra tấn, cũng không dám đứng ra nói một lời nào nữa, bằng không, thứ chờ đợi nàng chính là khổ hình tàn khốc
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng tiếng quát truyền đến từ phía sau, mang theo khí thế cường đại nhằm về phía Vân Lạc Phong.
Đang trong khoảnh khắc khí thế kia sắp tiếp cận Vân Lạc Phong, một hơi thở thật sâu chống lại nó, đánh tan khí thế trong không khí.
Vân Tiêu đem thu khí thế trên người trở về, con ngươi lãnh khốc dần dần nhìn mọi người phía ngoài sân.
Cùng lúc đó, chân Vân Lạc Phong cũng bỏ ra khỏi иgự¢ Lâm Duyệt, ánh mắt chậm rãi quét về phía đám người đang bước nhanh đến, tròng mắt đen nhánh hơi co lại, xông ra một tia sáng tà khí.
“Duyệt nhi!”
Sắc mặt Tiêu Thần biến đổi, bước nhanh đến bên người Lâm Duyệt, nôn nóng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
“Khụ khụ.”
Lâm Duyệt ho khan hai tiếng, suy yếu lắc lắc đầu: “Ta không sao.”
“Ngươi thật to gan!”
Thấy nữ nhân mình âu yếm không có gì đáng ngại, Tiêu Thần chuyển ánh mắt về phía Vân Lạc Phong, phẫn nộ nói: “Ngươi dám đả thương người ở Tiêu gia ta, vô pháp vô thiên! Tiêu Tiêu, đây là nữ nhân ngươi mang về sao?”
Khi nói câu cuối cùng, tầm mắt hắn lại hướng về Vân Tiêu.
Vân Tiêu nhíu mày, lãnh khốc nói: “Ta tên Vân Tiêu.”
Nghiễm nhiên, Tiêu Thần gọi như vậy khiến hắn bất mãn.
Hiện giờ hắn không phải người của Tiêu gia, hắn là Vân Tiêu của Vân gia mà thôi.
“Nghịch tử!” Sắc mặt Tiêu Thần biến đổi, phẫn nộ quát, “Ngươi là loại bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ quên là ai nuôi lớn ngươi? Hiện tại dám sửa lại họ! Quả thực chính là ném hết mặt mũi của Tiêu gia!”
Trong cách nhìn của Tiêu Thần, chỉ có Tiêu gia bọn họ xoá tên Vân Tiêu khỏi từ đường, tuyệt đối không thể để hắn tự mình sửa họ!
Mặc dù hiện tại từ đường Tiêu gia không có tên của hắn, nhưng hắn cũng không có tư cách trở thành người của gia tộc khác!
Mặt Vân Tiêu không thay đổi, ánh mắt vẫn luôn lãnh khốc: “Bảy tuổi tađã bị trục xuất khỏi gia tộc.”
Ngụ ý, bảy tuổi hắn đã bị trục xuất cho nên không tính Tiêu gia dưỡng dục hắn.
“Ngươi……” Tiêu Thần bị chọc tức thiếu chút nữa nói không ra lời, “May mắn nghịch tử ngươi đã không còn là người của Tiêu gia, nếu không, ta thật sự sẽ bị ngươi làm cho tức ૮ɦếƭ! Nếu ngươi ưu tú giống Ngọc Thanh, ta cũng sẽ không bực tức như vậy!”
Tiêu Thần liếc mắt tức giận, Tiêu Lâm chuyển ánh mắt hướng về phía Vân Tiêu: “Tiêu nhi, chuyện này xác thật là ngươi sai rồi, cho dù ngươi không còn là người của Tiêu gia, cũng không thể tùy tiện tự ý ghép một cái họ cho mình, hơn nữa, thân thể của ngươi còn có máu của Tiêu gia chảy bên trong, nếu lần này ngươi dùng lực huyết mạch trợ giúp Ngọc Thanh mở bí cảnh ra, ta sẽ bỏ qua một lần, cho phép ngươi trở về gia tộc một lần nữa, lúc đó, ngươi sẽ được sửa lại họ như cũ.”
Đối với Tiêu gia mà nói, để huyết mạch nhà mình theo họ người khác là một việc thực mất mặt! Mặc dù kẻ này có được huyết mạch Tiêu gia nhưng không có tư cách mang họ Tiêu!
Vân Lạc Phong vẫn luôn đứng yên một bên, mắt lạnh nhìn những người trước mắt.
Những người kia, những kẻ được gọi là thân nhân của Vân Tiêu……
Luôn mồm nhục nhã hắn là phế vật, chẳng những không cho phép hắn mang họ Tiêu, cũng không cho phép hắn sửa họ! Chỉ có thể khiến hắn không có bất kỳ họ nào!
Một khắc kia, Vân Lạc Phong lại đau lòng, nàng cảm thấy bi ai vì Vân Tiêu.
Thật sự không có cách nào tưởng tượng, trước lúc hắn bảy tuổi, hắn chịu bao nhiêu nhục nhã cùng lạnh nhạt? Mà những kẻ nhục nhã lại chính là người thân của hắn! Cũng khó trách tạo ra hắn với tính cách lạnh nhạt như thế……
“Vân Tiêu!” Vân Lạc Phong nắm chặt tay Vân Tiêu, sau khi cảm nhận được lòng bàn tay lạnh băng của nam nhân, nàng chân thành nói, “Ngươi còn có ta, còn có Vân gia!”
Bất luận như thế nào, nàng sẽ không vứt bỏ hắn!
Khóe môi Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng lên tạo thành một đường cong, hắn cười rất đẹp, thực dễ dàng chạm vào tâm hồn của người khác, nhưng mà, hắn sẽ hé ra nụ cười phương hoa tuyệt thế như vậy với chỉ mình nàng……
“Ta có nàng, là đủ rồi.”
Hắn có thể vứt bỏ toàn thế giới, chỉ cần có nàng làm bạn ở bên là đủ rồi.
“Tiêu nhi!” Sắc mặt Tiêu Lâm trầm xuống, “Nếu ngươi khăng khăng bảo vệ nữ nhân này, ngươi sẽ không bao giờ là người Tiêu gia chúng ta nữa.”
Vân Tiêu cầm chặt tay Vân Lạc Phong, độ cong khóe môi biến mất, khi nhìn về hướng Tiêu Lâm lại khôi phục lãnh khốc lần nữa, mặt không biểu tình nói: “Tiêu gia các ngươi cần lực huyết mạch của ta.”
Nghe vậy, Tiêu Lâm nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Để nàng đánh.” Nam nhân lãnh khốc nói.
Tiêu Lâm biết Vân Tiêu bảo vệ Vân Lạc Phong, lại không nghĩ rằng bảo vệ đến mức này.
Lại dám uy ђเếק ông?
Được! Rất được! Đời này có dũng khí uy ђเếק ông cũng chỉ có một mình hắn!
“Tiêu nhi, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”
Con ngươi Tiêu Lâm trầm xuống, giọng nói lạnh lùng.
“Biết.”
Câu nói của nam nhân vẫn luôn ngắn gọn, đối với hắn mà nói, dường như nói nhiều một chữ với những người này đều rấ lãng phí.
“Ngươi vì một nữ nhân mà uy ђเếק ta? Không sai, hiện tại đúng thật ngươi có tư cách uy ђเếק ta, ai bảo Tiêu gia chúng ta thiếu ngươi một người có lực huyết mạch thuần khiết! Nhưng mà một khi bí cảnh được mở ra thì ngươi cũng không dùng được nữa, như thế ngươi vẫn xác định uy ђเếק ta vì một nữ nhân?”
Trong иgự¢ Tiêu Lâm nghẹn một nỗi tức giận, ông phát hiện, thật sự mình càng ngày càng nhìn không thấu tôn tử này.
Ánh mắt Vân Tiêu quét mắt thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh: “Nàng vui vẻ là được.”
Ý tứ chính là, chỉ cần Vân Lạc Phong vui vẻ, hắn nguyện ý dung túng nàng làm bất cứ chuyện gì.
“Ha ha!” Tiêu Lâm cười nhẹ hai tiếng, rõ ràng trong giọng nói mang theo tức giận, “Tiêu Thần, ngươi sinh ra nhi tử giỏi lắm! Thật sự là rất tốt, tốt đến mức vì một ngoại nhân mà uy ђเếק gia gia của nó!”
Tiêu Thần lạnh lùng cười nói: “Phụ thân, người lầm rồi, nhi tử của con chỉ có Ngọc Thanh mà thôi, loại phế vật giống hắn không có tư cách làm nhi tử của con, con không sinh ra nhi tử phế vật như vậy!”
“Hừ!”
Tiêu Lâm hung hăng phất vạt áo, mặt già lạnh lùng trầm ngâm nói: “Tiêu nhi, ngươi nhớ kỹ quyết định ngươi làm hôm nay, chờ lúc ngươi không uy ђเếק được ta, ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho sai lầm lần này của ngươi, chúng ta đi!”
Nói xong lời này, Tiêu Lâm xoay người đi về phía ngoài viện.
“Phụ thân!” Tiêu Thần gấp gáp vội vàng đuổi theo, “Phụ thân, người cứ đi như vậy thì Duyệt nhi làm sao bây giờ?”
Tiêu Lâm tạm dừng một chút, nói: “Nếu con muốn để Ngọc Thanh lên làm gia chủ hay quan tâm tức phụ* của ngươi, tự mình suy xét rõ ràng đi.”
* tức phụ: vợ
Dứt lời, ông cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Có trời mới biết, giờ phút này trong lòng Tiêu Lâm nghẹn khuất cỡ nào, nhưng ông lại không thể làm gì, ai bảo bây giờ ông còn cần dùng đến phế vật này?
Tiêu Thần im lặng lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, vội vội vàng vàng đi ra khỏi viện.
Vì để nhi tử của mình lên làm gia chủ, mặc dù phải từ bỏ Lâm Duyệt, hắn cũng đều nguyện ý!
Nhìn về phía Tiêu Thần đi xa, trong lòng Lâm Duyệt liền lạnh xuống, trên dung nhan yêu diễm hiện ra một nụ cười chua xót.
“Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi thì tự mình bay, quả nhiên những lời này không sai! Mặc kệ ngày xưa Tiêu Thần thật tốt với ta, thời điểm này lại không quan tâm!”
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mắt, nhìn phụ nhân mỹ diễm ngồi trên mặt đất: “Trước kia hắn có thể từ bỏ mẫu thân của Vân Tiêu, hiện tại, có thể từ bỏ ngươi giống vậy!”
Lâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại, dung nhan tái nhợt dần dần hiện ra tuyệt vọng……
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi ૮ɦếƭ nhanh như vậy,” Vân Lạc Phong tới gần Lâm Duyệt vài bước, tươi cười bên môi chứa tà khí, “Bởi vì, ngươi còn chưa tới lúc có thể ૮ɦếƭ.”
Mạng của nữ nhân này cần phải giữ lại để Vân Tiêu tự mình giải quyết, mà hiện tại, nàng chỉ muốn giải quyết một ít bực tức trong lòng mà thôi!
……
Thành Tứ Phương có ba đại gia tộc đứng đầu.
Ba đại gia tộc kia là Tiêu gia, Lăng gia cùng Ngụy gia.
Ba gia tộc này ngoài việc quyền thế ngập trời ở trong thành Tứ Phương thì đều có sức ảnh hưởng đến toàn bộ Linh Vực.
Giờ phút này, bên trong Ngụy gia, một trong ba đại gia tộc đứng đầu, Ngụy lão gia tử vội vội vàng vàng chạy ra từ trong đại sảnh, hắn liếc mắt một cái liền thấy được thiếu nữ đáng yêu đứng trong sân, vội bước nhanh lên trước.
Quanh thân thiếu nữ là một đám thị vệ đang không ngừng lăn lộn kêu rên, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
“Ai da, tiểu tổ tông của ta, sao người lại tới đây?” Ngụy lão gia tử đi đến bên người thiếu nữ đáng yêu, lại hung hăng trừng về phía thị vệ ngã xuống đất không dậy nổi ở chung quanh, “Các ngươi là hỗn đản không có mắt, tiểu tổ tông này là các ngươi có thể chọc đến hả?”
Bọn thị vệ đau xót không thôi, làm sao thì bọn họ cũng không nghĩ tới, tiểu nha đầu tầm thường này quen biết với gia chủ.
Hơn nữa, nhìn vào tình huống thì gia chủ còn có chút sợ nàng ta……
“Tiểu tổ tông, mau vào bên trong, người tới nơi này cha người có biết không?” Ngụy lão gia tử cười hì hì tiến lên, trong lời nói mang theo lấy lòng.
Lâm Nhược Bạch kéo lấy râu Ngụy lão gia tử một phen, vòng ở đầu ngón tay thưởng thức.
“Ngụy lão đầu, thành Tứ Phương quá lớn, ta hỏi đường đã lâu mà vẫn không tìm thấy nơi ta cần tới, ngươi nhanh chóng đưa ta đi tìm sư phụ.”
“Sư phụ người?”
Ngụy lão gia tử ngơ ngác chớp chớp mắt.
Tiểu tổ tông này có sư phụ? Là người nào bản lĩnh lớn như thế, có thể khiến tiểu tổ tông này bái sư?
“Đúng vậy, sư phụ ta trọng sắc khinh đồ, ném ta mất rồi, đến bây giờ vẫn không nhớ tới bỏ quên một người là ta, ta chỉ có thể tự mình đi tìm người, nhưng ta lại không quen đường, Ngụy lão đầu, ngươi nhanh phái người đưa ta đi.”
Lâm Nhược Bạch chớp mắt to sáng ngời, cười tủm tỉm nói.
“Cái này……” Ngụy lão gia tử vâng vâng dạ dạ hỏi, “Sư phụ người là ai, ở nơi nào?”
Tiểu tổ tông này là một tiểu ma đầu, phỏng chừng sư phụ nàng là một đại ma đầu! Xem ra mình không có ngày lành nữa rồi.
“Sư phụ ta đi theo người của Tiêu gia,” Lâm Nhược Bạch bĩu môi, trên mặt tràn đầy uất ức, “Ngươi nhanh đưa ta đi, bằng không ta liền nói cho cha ta là ngươi bắt nạt ta.”
“Đừng mà, tiểu tổ tông của ta, ta lập tức đưa người đến Tiêu gia.”
Trên trán Ngụy lão gia tử toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nếu tiểu tổ tông này về nhà tố cáo hắn thì chức gia chủ của Ngụy gia cũng hết rồi.
Chẳng qua, điều hắn không nghĩ tới chính là, vận khí của người Tiêu gia lại tốt như vậy, có thể lừa sư phụ của tiểu tổ tông này chạy đến đó! Mà ở Tiêu gia, người có thể hấp dẫn lực chú ý của nữ nhân cũng chỉ có một mình Tiêu Ngọc Thanh.
Chẳng lẽ, kẻ lừa sư phụ tiểu tổ tông này chạy đến Tiêu gia chính là Tiêu Ngọc Thanh?
Ngụy lão gia tử càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, xem ra sau này hắn nên thay đổi thái độ một chút với Tiêu gia, có thể xây dựng quan hệ tốt cùng tiểu tổ tông này thì cũng giống như đi lên một chiếc thuyền lớn, tiền đồ vô hạn đó.