Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 78: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Nếu nói Linh vực là một thế giới nhỏ.
Núi Linh thần chính là thần linh trong thế giới này! Trong cảm nhận của thế nhân có địa vị cực cao!
Dù cho những người trên núi Linh thần không có xuất hiện trong mắt thế nhân nhưng bọn họ lại phát ra lệnh bài kim ngọc! Nghe nói người giữ lệnh bài kim ngọc tương đương với sứ giả trên núi Linh thần, địa vị ở linh vực có tầm ảnh hưởng lớn.
Thực rõ ràng, trong tay lão già Ngụy gia có một lệnh bài kim ngọc.
Lệnh bài kim ngọc này cũng là bằng chứng đi vào núi Linh thần.



“Thật không biết vị trên núi Linh thần kia nghĩ như thế nào, lại nhìn trúng lão hỗn đản Ngụy Liên Thành kia! Năm đó thực lực của ta cường đại hơn hắn, nhưng từ sau khi hắn vào núi Linh thần liền siêu việt ta, nhất cử đứng đầu tam đại gia tộc!”
Tiêu Lâm tức giận bất bình nói.
Theo hắn thì chính mình ưu tú hơn Ngụy Liên Thành nhiều như vậy lại không được người trên núi Linh thần nhìn trúng, loại người như Ngụy Liên Thành này lại có thể đạt được cơ duyên như thế, thật sự là quá không công bằng!
“Phụ thân, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tiêu Thần cau mày, lo lắng nói, “Ngụy Liên Thành chẳng những thực lực tới Thiên Linh Giả cao cấp, còn được núi Linh thần ưu ái, chúng ta muốn đối phó hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
“Cho nên ta tìm con tới chính là vì thương lượng chuyện này." Con ngươi Tiêu Lâm hơi hơi trầm xuống, khóe miệng gợi lên một độ cong châm chọc, “Nếu phế vật kia không muốn trả lại tín vật đính hôn, chúng ta đây cũng không cần để ý tới hắn nữa! Trực tiếp để Ngọc Thanh và Lăng Dao đính hôn! Tiêu gia chúng ta chỉ có đứng cùng chiến tuyến với Lăng gia mới có thể chung tay đối phó Ngụy Liên Thành!”


Tiêu Thần giật mình, chần chờ nói: “Dù Tiêu gia chúng ta liên hợp với Lăng gia cũng chưa chắc có thể đánh thắng được Ngụy gia.”
“Chuyện này nhất định phải dựa vào Ngọc Thanh.” Tiêu Lâm lạnh lùng cười, “Chúng ta trước tiên giúp Ngọc Thanh mở ra bí cảnh, nếu nó tiến vào bí cảnh tu luyện, tất nhiên sẽ làm thực lực tiến bộ vượt bậc, lúc đó Tiêu gia có Tiêu Ngọc Thanh, còn sợ Ngụy gia sao?”
Bí cảnh của Tiêu gia chỉ có dòng chính đệ tử mới có thể tiến vào, đương nhiên bởi vì bí cảnh này trăm năm mới có thể mở ra một lần cho nên Tiêu Lâm và Tiêu Thần đều chưa từng tiến vào trong bí cảnh này.
Đến nỗi vì sao Tiêu Lâm không tự mình tiến vào trong bí cảnh này……
Đơn giản là bí cảnh chỉ có dưới Thiên Linh Giả mới có thể tiến vào! Một khi đột phá đến Thiên Linh Giả liền không thể bước vào bí cảnh.
Tiêu Thần càng không thể!
Thiên phú của hắn cũng không kém nhưng vẫn không thể so với Tiêu Ngọc Thanh! Tiêu Ngọc Thanh tuổi còn trẻ như thế đã sắp siêu việt hắn, bực này thiên phú ở toàn bộ linh vực đều không người có thể sánh bằng! Cho nên cơ hội quý giá này Tiêu Lâm nhất định phải cho Tiêu Ngọc Thanh, mà không lựa chọn để nhi tử của mình tiến vào trong bí cảnh kia.
“Phụ thân, chúng ta còn có một vấn đề xem nhẹ.” Tiêu Thần nhìn Tiêu Lâm, tiếp tục nói, “Ngụy Liên Thành là người núi Linh thần nhìn trúng, nếu chúng ta đối phó hắn, núi Linh thần có thể có ý kiến gì hay không?”
“Việc này con lo lắng nhiều rồi.” Con ngươi Tiêu Lâm xẹt qua một tia sáng thâm trầm, “Thế lực giống như núi Linh thần như vậy căn bản là không thiếu cấp dưới, chờ Ngọc Thanh trưởng thành, Tiêu gia chúng ta hoàn toàn có thể thay thế được Ngụy gia vì núi Linh thần làm việc! Lúc đó, núi Linh thần nhất định sẽ không truy cứu tội chúng ta đánh ૮ɦếƭ Ngụy Liên Thành!”
Đôi mày nhíu chặt của Tiêu Thần chậm rãi thả lỏng, cung kính hỏi: “Phụ thân, vậy khi nào chúng ta mở ra bí cảnh?”


“Vài ngày nữa.” Tiêu Lâm chỉ cần tưởng tượng nhục nhã hôm nay đã chịu, trong иgự¢ liền trào ra một cổ lửa giận, lạnh lùng nói, “Mở ra bí cảnh yêu cầu thời gian, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đưa Ngọc Thanh vào trong bí cảnh kia.”
Chờ đến ngày Tiêu Ngọc Thanh rời khỏi bí cảnh, chính là ngày Ngụy gia diệt vong!
Bây giờ, để cho những người này giãy giụa thêm mấy ngày!
"Phụ thân, chờ Ngọc Thanh thành công tiến vào bí cảnh, hơn nữa sau khi lấy được vị trí gia chủ, phế vật kia và nữ nhân bên cạnh hắn thì xử trí thế nào?" Bên trong con ngươi Tiêu Thần xẹt qua một tia ngoan lệ, hỏi.
"Tất cả đều xử tử!"
Giọng nói của hắn vẫn âm trầm trước sau như một, giống như Vân Tiêu không phải là tôn tử của hắn, mà là một kẻ thù không đội trời chung.
"Cho dù phế vật kia không còn là người của Tiêu gia, nhưng mà tuyệt đối không cho phép hắn đổi tên đổi họ! Hành động của hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ta, nếu còn để cho phế vật này còn sống, cũng là vứt đi mặt mũi của người Tiêu gia chúng ta."
Mà hắn, lại ném không nổi cái mặt này!
Phế vật giống như hắn, không có tư cách để sống! Trừ phi thiên phú của hắn còn mạnh hơn Tiêu Ngọc Thanh, hắn mới có thể tha cho hắn ta một mạng!
"Vâng."

Hai con mắt Tiêu Thần sáng lên, nụ cười trên môi lộ ra một tia sát khí.
Hiển nhiên, hắn đã muốn giải quyết phế vật đó từ lâu rồi! Hắn không cho phép huyết mạch của mình có loại phế vật như thế! Mà năm đó, nếu không phải phụ thân mở cho một đường, nói không chừng hắn đã sớm xử tử hắn ta.
Cũng may rốt cuộc phụ thân nghĩ thông suốt, cũng biết loại phế vật này không có tư cách sống!
Tiêu Lâm hơi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt già nua toàn là vô tình: "Ta vốn là không muốn ɢɨết hắn, coi như hắn có phế vật đi chăng nữa, cũng là người Tiêu gia chúng ta, nhưng trước đó hắn đã làm cái gì? Chẳng những vì một nữ nhân mà đổi họ, lại càng vì nàng ta mà uy ђเếק ta! Ta cũng đã nói, chờ khi Ngọc Thanh thành công mở ra bí cảnh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!"
Hết thảy đều là do hắn tự tìm.
Ai bảo hắn là phế vật người người chán ghét vứt bỏ?
"Thần nhi, con đi xuống đi, an ủi thê tử của ngươi cho tốt, dù sao nàng cũng là mẫu thân của Ngọc Thanh," Tiêu Thần mở mắt ra, thản nhiên nói, "Nếu sau này Ngọc Thanh là gia chủ Tiêu gia, nàng ta làm mẫu thân thì địa vị tất nhiên cũng lên, hành động của ngươi hôm nay nhất định đã làm nàng ta tổn thương."
Tiêu Thần hơi nheo con mắt lại, đáy mắt thoáng qua một tia tàn khốc: "Nếu như không phải do phế vật kia, ta cũng sẽ không đả thương đến Duyệt nhi, đây đều là lỗi của hắn, ta không thể nào tha thứ cho hắn được."
Nghe vậy, Tiêu Lâm phất phất tay, trên mặt mang theo mệt mỏi: "Tốt lắm, có lời gì con trở về nói với mẫu thân Ngọc Thanh ấy, ta muốn đi chuẩn bị một chút để mấy ngày nữa mở bí cảnh ra, trong lúc này, làm gì tùy con."
Vốn là Tiêu gia có một Vân Tiêu dung túng Vân Lạc Phong vô pháp vô thiên, hiện tại lại có một Ngụy Liên Thành làm chỗ dựa cho Lâm Nhược Bạch! Tiêu Lâm hoàn tòa có thể tưởng tượng được cuộc sống sau mày của Tiêu gia.


Mặc kệ, hắn không có thời gian đi để ý những người này!
Chỉ có chờ Ngọc Thanh thành công tiến vào bí cảnh, hắn mới có thể xử trí những người này, hơn nữa, làm cho trình đọ của Tiêu gia lên một tầng cao hơn.
Trước đó, hắn chỉ có thể nhịn!
...
"Sư phụ."
Trong sân, Lâm Nhược Bạch liếc mắt liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ đứng dưới tàng cây phong, nàng mếu miệng một cái, nước mắt tủi thân thiếu chút nữa thì rơi xuống, rồi sau đó, nàng chạy nhanh như bay đến chỗ thiếu nữ, giang hai tay ra muốn chạy đến ôm chầm lấy.
Vậy mà...
Lâm Nhược Bạch đang tận lực chạy đến trước mặt Vân Lạc Phong, đột nhiên, một cánh tay có lực từ một bên duỗi ra, chợt kéo thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt nàng vào trong иgự¢.
Bịch bịch!
Đầu Lâm Nhược Bạch va vào thân cây, nàng vuốt vuốt cái trán đau đớn, ánh mắt tội nghiệp nhìn Vân Lạc phong.


Ánh mắt kia ủy khuất vô cùng, giống như một con cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, tràn đầy ai oán
Nhưng mà Lâm Nhược Bạch lại không dám bước lại.
Bởi vì ánh mắt của nam tử đang ôm chặt Vân Lạc Phong quá mức đáng sợ, lãnh khốc giống như một vị sát thần, làm trái tim nàng không nhịn được run rẩy một cái.
"Vân Tiêu ngươi đừng hù dọa nàng."
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn bóng dáng Lâm Nhược Bạch đang phát run lên, mày nhẹ nhàng nhíu lại, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười làm động lòng người.
Sau khi vừa dứt lời, Vân Lạc Phong mới thu hồi ánh mắt của mình, cùng lúc đó, Lâm Nhược Bạch cảm giác được tim mình đang treo cao rốt cuộc cũng hạ xuống, hơi thở lãnh khốc quanh quẩn bên người nàng cũng biến mất theo.
"Sư phụ," Lâm Nhược Bạch vẫn lôi kéo Vân Lạc Phong, ủy ủy khuất khuất nói, "Mấy canh giờ vừa qua, người có phát hiện người quên mất ai không?"
Vân Lạc Phong nói thật: "Lúc bắt đầu quả thật quên mất, sau đó ta lại nghĩ tới, chỉ là ta nghĩ ngươi có thể tìm được đường đến Tiêu gia, cho nên không đi tìm ngươi."
"Sư phụ," Ánh mắt Lâm Nhược Bạch càng ngày càng u oán, giống như oán linh nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, "Ta là một người lớn sống sờ sờ như vậy mà người cũng quên mất được, xem ra sức quyến rũ của sư công vô hạn."
Kiểu sư phụ trọng sắc khinh bạn này đến ngay cả đồ đệ bị lạc mất cũng không có phát hiện, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vân Lạc Phong dừng một chút: "Mị lực của sư công ngươi quả thật quá lớn, có hắn ở đây, đúng là ta quên mất ngươi."
Vốn là nàng không nói lời này còn tốt, nàng vừa nói xong, làm Lâm Nhược Bạch ủy khuất đến thiếu chút thì khóc lên.
Thức ăn ngon bị hỏng còn chưa tính, nhưng ngay cả sư phụ cũng vứt bỏ nàng...
"Đúng rồi," Vân Lạc Phong nhẹ cau mày, tầm mắt chuyển sang nhìn Lâm Nhược Bạch, "Ngươi đi vào Tiêu gia mà không có ai ngắn cản ngươi sao?"
Lâm Nhược Bạch mếu cái miệng nhỏ nhắn: "Ta đốt luôn cả râu ria và y phục của Tiêu lão đầu, còn ném hắn trên đường cái, sư phụ, ta có làm cho người chọc phải phiền toái hay không?"
Ý lời này của nàng là, nếu bởi vì nàng động thủ với Tiêu Lâm mà gây ra phiền toái cho Vân Lạc Phong, vậy thì nàng sẽ lập tức để cho phụ thân phái binh đến tương trợ! Lúc này, một Tiêu gia hoàn toàn không dậy nổi sóng gió gì.
"Làm không tệ," Vân Lạc Phong sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Nhược Bạch, "Nhìn vào hành động của ngươi hôm nay làm cho ta rất hài lòng, sau này ta sẽ không bỏ lại ngươi nữa."
"Thật?" Giọng nói Lâm Nhược Bạch mang theo hoài nghi.
Kiểu sư phụ trọng sắc xem nhẹ đồ đệ này, nàng thật có thể tin tưởng được sao?
"Yên tâm, lời ta nói ta nhất định sẽ làm được, chỉ là thời điểm ngươi dùng lửa thiêu Tiêu Lâm, hắn không có đả thương chứ?"
Mặc dù thiên phú của Lâm Nhược Bạch không tệ, nhưng vẫn không cách nào so sánh với Tiêu Lâm là Thiên Linh Giả trung cấp, chuyện này, Vân Lạc Phong mới có thể nghi ngờ, vì sao sau khi nàng đả thương Tiêu Lâm mà vẫn có thể bình yên đi vào Tiêu gia.
Đối với câu hỏi của Vân Lạc Phong, Lâm Nhược Bạch chỉ lộ ra một nụ cười thần bí: "Ta có trợ thủ."
Không thể không nói, lão đầu Ngụy gia là một trợ thủ rất tốt, sau này nếu như muốn ngược Tiêu Lâm, nhất định phải để cho người này đến trợ giúp một tay.
Nghe vậy, Vân Lạc phong không hề hỏi thêm nữa, lưng của nàng dựa vào trên người nam nhân bên cạnh, lười biếng nhếch khóe môi: "Tiểu Bạch, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, nếu bây giờ ngươi là đồ nhi của ta, vậy nhất định phải nghe theo lời của ta, hiểu không?"
"Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ tuân theo lời của sư phụ!" Lâm Nhược Bạch vội vàng đứng thẳng người, một mực cung kính nói: "Chỉ cần người không quên mất ta, vậy người nói ta ɢɨết người, ta cũng sẽ không phóng hỏa!"
"Được, nhớ lời ngươi nói hôm nay," Vân Lạc Phong chậm rãi dời khỏi người Vân Tiêu, đôi mắt tà mị quét nhìn Lâm Nhược Bạch, "Bây giờ không còn sớm nữa, ngươi nhanh chóng đi tìm một gian phòng mà nghỉ ngơi, chớ ảnh hưởng đến ta và sư công ngươi hẹn hò."
Lâm Nhược Bạch bĩu môi, sư phụ quả nhiên là người trọng sắc khinh đồ đệ, sau khi có sư công, đồ đệ là mình đây chính là gánh nặng mà.
“Vâng, sư phụ.”
Mặc kệ trong lòng có ý nghĩ như thế nào, Lâm Nhược Bạch cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ vì nàng đã cảm nhận được hơi thở trên người Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, hơi thở kia giống như đang thúc giục nàng rời đi.
Nếu nàng dừng lại một lát nữa thì chắc chắn nam nhân này sẽ quăng nàng ra ngoài!
Cho nên, Lâm Nhược Bạch lựa chọn lập tức rời khỏi chỗ này.
Dưới cây phong, nam nhân lãnh khốc lạnh lùng nhìn bóng dáng Lâm Nhược Bạch đi xa, trầm giọng nói: “Nàng ta rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm?
Vân Lạc Phong ngẩn người, thật ra nàng không gộp hai chữ nguy hiểm này với Lâm Nhược Bạch lại một chỗ, bởi vậy, sau khi nghe Vân Tiêu nói, gương mặt nàng hơi nghiêm lại: “Vân Tiêu, có phải ngươi biết cái gì hay không?”
“Ta cảm giác, trong huyết mạch của nàng ta tồn tại một loại sức mạnh rất cường đại, sức mạnh kia cũng không phải loại bị nàng phong ấn mà là một loại cực kỳ nguy hiểm.”
Trước đâu, Vân Lạc Phong đã nói lai lịch của Lâm Nhược Bạch cho Vân Tiêu biết, bởi vậy vừa rồi Vân Tiêu mới biết chuyện nàng giúp thiếu nữ này phong ấn một nguồn sức mạnh! Chỉ là, lúc trước ở tửu lầu Vân Tiêu chỉ cảm nhận được sự tồn tại của Vân Lạc Phong, tất cả người bên cạnh đều bị hắn xem nhẹ. Vì vậy, hiện tại hắn mới nhận thấy Lâm Nhược Bạch không giống người thường.
“Vân Tiêu, ngươi nói nguy hiểm gì?”
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu, hỏi.
Vân Tiêu im lặng một lúc lâu, trả lời nói: “Sức mạnh ẩn trong huyết mạch của nàng ta rất cường đại, nếu như nàng khống chế tốt thì sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực, nếu nàng không thể khống chế được sức mạnh kia thì nàng ta sẽ trở thành ma đầu khát máu!”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nở nụ cười.
Nàng nở nụ cười tuyệt mỹ, trăm hoa đua nở cũng không hơn như thế.
“Ta tin tưởng Tiểu Bạch.”
Ánh mắt Vân Tiêu dừng trên người Vân Lạc Phong: “Nhưng mà, ta không cho phép bất luận điều gì nguy hiểm xuất hiện ở bên cạnh nàng.”
Mặc dù Vân Lạc Phong tin tưởng TiểuBạch, nhưng hắn lại không muốn nàng chịu một chút thương tổn nào.
“Vân Tiêu, hiện tại Tiểu Bạch cũng chỉ mới mười ba tuổi, nàng còn nhỏ, cho nên, ta có nhiều thời gian để bồi dưỡng nàng ta,” Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn nam tử lãnh khốc bên cạnh một cách chăm chú, “Ta biết ngươi không tin Tiểu Bạch, nhưng ngươi phải tin tưởng thực lực của ta!”
Nàng biết, Vân Tiêu nói như thế nói cũng chỉ muốn suy tính cho an toàn của nàng, nhưng mà nàng lại rất tin tưởng Tiểu Bạch.
Vân Tiêu lâm vào trong im lặng, sau một lúc lâu đôi mắt đen của hắn lại chuyển về phía Vân Lạc Phong lần nữa, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
“Được! Vì nàng, ta tin tưởng nàng ta một lần!”
Hắn tin nàng ta, chỉ là vì Vân Lạc Phong mà thôi!
Nhưng nếu Lâm Nhược Bạch thật sự xúc phạm tới Vân Lạc Phong, hắn tuyệt không sẽ bỏ qua!
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cười, ánh mắt dần dần chuyển hướng về khoảng không cách đó không xa, lông mi thật dài hơi hơi rũ xuống, nàng thừa dịp Vân Tiêu không chú ý dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Tiểu Mạch, có phải ngươi đã sớm biết chuyện Tiểu Bạch hay không?”
Giọng nói của Tiểu Mạch có chút chột dạ: “Ta nói lúc trước rồi, thân phận của nàng ta có chút đặc thù, nếu người thu nhận nàng ta thì sau này sẽ nguồn trợ giúp.”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, cười như không cười nói: “Nhưng mà, ngươi lại không nói cho ta biết có thể sau này nàng ta sẽ không có khả năng khống chế sức mạnh mà trở thành ma đầu.”
“Cái này……” Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo cẩn thận, “Không phải chuyện này cần xem thời cơ hay sao? Nếu nàng ta khống chế được sức mạnh, sau này sẽ có tác dụng rất lớn đối với người.”
“Ta đây hỏi ngươi, nàng ta nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể khống chế được sức mạnh."
Tiểu Mạch bắt đầu im lặng.
Thật lâu sau hắn mới dùng giọng nói yếu ớt trả lời một câu: “10%.”
Nói cách khác, Lâm Nhược Bạch sẽ có tới 90% khả năng không khống chế được sức mạnh!
Khó trách vừa rồi Vân Tiêu không muốn để Lâm Nhược Bạch đi theo bên cạnh nàng.
Bởi vì cơ hội để nàng có thể khống chế được sức mạnh quá ít!
“Tiểu Mạch, ngươi lại lén gạt ta chuyện này!” Giọng nói của Vân Lạc Phong dần dần lộ ra tức giận, “Đây là trung thành của ngươi đối với ta?”
“Chủ nhân, người đừng nóng giận,” Tiểu Mạch nhìn thấy giọng nói của Vân Lạc Phong mang theo tức giận rất rõ ràng thì trong lòng sợ hãi, nhưng hắn vẫn là cương quyết nói, “Vốn dĩ nàng ta chỉ có 10% nắm chắc, nhưng có ta ở đây, tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Vân Lạc Phong nheo mắt: “Ngươi xác định?”
“Ta……” Tiểu Mạch dùng giọng điệu không dám xác định nói, “Chắc là có thể xác định, hiện tại thực lực của chủ nhân còn chưa đủ cường đại, chờ lúc người đủ cường đại, ta nhất định có thể giúp được nàng ta.”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong thu hồi lửa giận trong lòng, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh: “Ta lại tin tưởng ngươi một lần! Còn nữa, sau này có chuyện gì cần thiết thì phải nói hết cho ta, không được dấu diếm bất luận điều gì, bằng không, ta lập tức giải trừ khế ước cùng y học thần điển, ngươi đi tìm chủ nhân khác đi.”
Trái tim Tiểu Mạch đột nhiên run rẩy, hắn gấp đến độ sắp khóc tới nơi: “Chủ nhân, ta sai rồi, về sau ta cũng không dám nữa, ta thật sự nắm chắc việc có thể giúp được nàng ta, lúc ấy lo lắng sau khi nói ra người sẽ không cần nàng ta nữa, ô ô, thật vất vả ta mới gặp được chủ nhân, người đừng vứt bỏ ta.”
Tiếng khóc mềm mại của tiểu nam hài kia làm Vân Lạc Phong mềm lòng, nàng biết Tiểu Mạch nói sự thật.
Nếu sớm biết điều này, nàng có cứu Lâm Nhược Bạch thì cũng không chắc sẽ thu nhận nàng ta làm đồ đệ.
Dù sao hiện giờ nàng không phải lẻ loi một mình, không thể tùy tiện mạo hiểm, càng không thể mang đến nguy hiểm cho người nhà! Nếu nàng chỉ là một mình một người, bất luận hiểm cảnh gì nàng đều sẽ xôn pha một phen.
Nhưng hiện tại, nếu nàng nhận Lâm Nhược Bạch làm đồ đệ, mặc kệ nàng ta là người thế nào thì nàng đều phải phụ trách đến cùng!
“Tiểu Mạch, ngươi phải nhớ kỹ, không có lần sau!”
Nếu bởi vì nàng mà mang đến nguy hiểm cho người thân thì cả đời này sẽ không tha thứ chính mình!
“Chủ nhân, người yên tâm, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra nữa, về sau mặc kệ có chuyện gì ta đều sẽ nói cho chủ nhân biết trước.” Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo kiên định.
Lần này, đúng là hắn ý thức được mình đã phạm phải sai lầm, bất luận chủ nhân quyết định thế nào thì hắn cũng sẽ nói cho nàng biết mọi chuyện, không giữ những ý nghĩ riêng nữa.
“Đúng rồi, chủ nhân, Tiểu Bạch kia……”
“Hiện tại nàng đã là đồ đệ của ta, cho nên, bất luận nàng ta nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể khống chế được sức mạnh kia thì ta cũng sẽ không từ bỏ nàng!” Vân Lạc Phong hơi nâng mắt lên, trong mắt đen lộ ra ánh sáng như sao đêm, “Tiểu Mạch, đến lúc đó, ta nên làm như thế nào mới có thể giúp nàng ta?”
Tiểu Mạch im lặng lúc lâu rồi trả lời: “Hiện tại ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là chủ nhân cần phải tăng thực lực lên, thực lực của người càng cao, phần trăm nàng ta khống chế được sức mạnh kia sẽ càng lớn.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Vân Lạc Phong hơi rũ mắt, nhìn tình huống thì đúng là chuyện nàng phải tăng thực lực đã giống như lửa sém lông mày rồi……
Đương nhiên, hiện tại việc cấp bách vẫn là tìm được ngọc bài linh hồn phong ấn Vân Tiêu! Chỉ có lấy khối ngọc bài kia về, nàng mới có thể yên tâm rời khỏi Linh Vực, tăng lên thực lực!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!