Tiêu gia.
Trong đông viện, Vân Lạc Phong trên cao nhìn xuống Lâm Duyệt trên mặt đất bị nàng đánh không ra hình người, trên mặt mày xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Năm đó, tất cả những việc ngươi làm với Vân Tiêu, ta sẽ từng chút từng chút trả lại ngươi.”
Thân mình Lâm Duyệt run nhè nhẹ, bà cắn chặt môi, con ngươi âm ngoan giống như chủy thủ sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Vân Tiêu, chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong không hề liếc nhìn bà ta thêm nữa, chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Vân Tiêu, dung nhan tuyệt mỹ của nàng tươi cười động lòng người, mắt đen to tròn giống như sao trời ban đêm, làm người ta không tự chủ bị ánh mắt nàng hút vào.
Nam nhân trầm mặc gật gật đầu, trên khuôn mặt vô biểu tình một mảnh lãnh khốc.
Lúc Vân Lạc Phong đi đến cửa phòng, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước chân: “Vân Tiêu, ta rốt cuộc nhớ tới lúc nãy ta quên mất cái gì……”
“Cái gì?” Ánh mắt Vân Tiêu dừng ở trên người thiếu nữ, hỏi.
“Tiểu Bạch!” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, “Tiểu Bạch bị ta bỏ rơi……”
Vừa rồi nàng cảm giác thiếu thiếu, giống như có thứ gì bị nàng quên đi, cho tới bây giờ nàng mới nhớ tới tiểu nha đầu Lâm Nhược Bạch kia. Có thể tưởng tượng được nàng bị bỏ quên vào giờ phút này là cỡ nào u oán……
Bên trong đại sảnh, sau khi nghe gia đinh hồi báo, Tiêu Lâm vội vàng đi ra ngoài đón.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được một già một trẻ đứng ở trong sân.
Lão giả uy phong ào ào, râu bạc phơ tung bay trong gió, một thân trường bào màu xanh đen giống như một thanh bảo đao chưa già. Bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ váy trắng đáng yêu, thiếu nữ này từ lúc bắt đầu liền mở to đôi mắt nhìn khắp nơi tựa như đang tìm cái gì.
“Ha ha, Ngụy lão gia tử, sao ngài lại tới đây?”
Tiêu Lâm cười ha ha hai tiếng, đi lên nghênh đón, ánh mắt hắn tò mò nhìn thiếu nữ váy trắng đứng ở bên cạnh lão giả, rốt cuộc hắn ở Ngụy gia chưa từng nhìn thấy tiểu nha đầu này.
“Tiêu gia chủ!” Ngụy lão gia tử khẽ cười cười, “Nha đầu này là một người thân thích của ta, hiện tại nàng tới nơi này tìm sư phụ của nàng.”
Thân phận của Lâm Nhược Bạch rất là đặc biệt, bằng vào năng lực của Tiêu Lâm còn không có tư cách biết thân phận thật sự của nàng, vì vậy ông mới có thể dùng thân thích để gọi nàng.
“Hả?” Trong mắt Tiêu Lâm xẹt qua một tia kinh ngạc, “Không biết sư phụ của vị tiểu cô nương này là……”
Ngụy lão gia tử không đợi Lâm Nhược Bạch trả lời, liền mỉm cười nói: “Chuyện này hẳn nên hỏi Ngọc Thanh của các ngươi, sư phụ nàng đi theo Tiêu Ngọc Thanh của Tiêu gia các ngươi, cho nên đoán chừng cũng chỉ có Tiêu Ngọc Thanh mới biết được sư phụ nàng ở đâu?”
“Ngọc Thanh? Chẳng lẽ sư phụ nàng là Lăng Dao?”
Ánh mắt Tiêu Lâm có chút kinh ngạc, nếu nói đi theo ở bên cạnh Ngọc Thanh cũng chỉ có mình Lăng Dao.
Không nghĩ tới Lăng gia lại có quan hệ với Ngụy gia!
Kể từ đó, ba thế lực lớn của Tứ Phương thành xem như hoàn toàn dung hợp với nhau!
“Lăng Dao?” Lâm Nhược Bạch bĩu môi, khinh thường nhìn lại nói, “Tiện nữ nhân kia sao có thể là sư phụ ta? Ánh mắt của phụ thân ta còn chưa có kém như vậy, lại vì ta tìm một tiện nhân làm sư phụ!”
Tuy nói Lâm Nhược Bạch ngăn cách với thế nhân đã lâu, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn ở trong hoàn cảnh kia, sao có thể không rõ lục ᴆục với nhau?
Cho nên nàng cố ý nói tin tức này ra, mục đích chính là để Ngụy lão gia tử biết, sư phụ của nàng là phụ thân chọn cho nàng, thân phận cao quý như vậy!
Vẻ mặt của Ngụy lão gia tử quả nhiên trịnh trọng rất nhiều.
Lâm Nhược Bạch chính mình bái sư và Lâm Kinh Phong làm ra quyết định hoàn toàn là hai loại hiệu ứng khác nhau.
Nếu người sư phụ này là Lâm Kinh Phong vì nàng lựa chọn, vậy thân phận đối phương ở trong linh vực tất nhiên là chí cao vô thượng, không người có thể sánh bằng!
“Ngụy lão gia tử!” MàyTiêu Lâm nhăn lại, sắc mặt rõ ràng không vui, “Lăng Dao không chỉ là nữ nhi Lăng gia mà còn là đương gia chủ mẫu tương lai của Tiêu gia chúng ta, nha đầu này gọi nàng như thế có quá không có gia giáo hay không?”
Không có gia giáo?
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Bạch chợt trầm xuống, nàng sống nhiều năm như vậy còn chưa từng có người dám nói nàng không có gia giáo!
“Hừ!” Nàng hừ một tiếng, trên gương mặt đáng yêu xẹt qua một tia châm chọc, “Ta chẳng những nói nàng là tiện nhân, ta còn muốn nói Tiêu Ngọc Thanh của Tiêu gia các ngươi, một hai phải quấn lấy sư phụ ta, sư phụ ta đã có nam nhân, căn bản không có khả năng thích Tiêu Ngọc Thanh, ngươi vẫn là quản tốt người trong tộc các ngươi rồi hãy đến giáo dục ta.”
Sắc mặt Tiêu Lâm hoàn toàn trầm xuống.
Ngay từ đầu, lúc Lâm Nhược Bạch vũ nhục Lăng Dao hắn đã nhịn xuống, một là bởi vì Lăng Dao cũng không phải người của Tiêu gia, hai là do Ngụy lão gia tử này tốt xấu gì cũng đứng đầu ba thế lực, hắn cần thiết cho nàng mặt mũi.
Nhưng không nghĩ tới tiểu nha đầu này quá phận như vậy, dám mở miệng nhục nhã Ngọc Thanh! Còn tuyên bố Ngọc Thanh quấn lấy sư phụ nàng?
Thật sự là chê cười!
Nếu Ngọc Thanh coi trọng sư phụ của nàng, sư phụ nàng sẽ cự tuyệt nó sao? Đoán chừng đã sớm nhịn không được nhào lên đi.
“Cái này……” Ngụy lão gia tử kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhược Bạch, “Bắt cóc sư phụ ngươi không phải Tiêu Ngọc Thanh vậy đó là ai?”
Ở Tiêu gia, đệ tử ưu tú nhất đó là Tiêu Ngọc Thanh, cho nên Ngụy lão gia tử không thể tưởng tượng ngoài Tiêu Ngọc Thanh ra còn có ai có thể bắt cóc sư phụ của tiểu tổ tông này?
Lâm Nhược Bạch bĩu môi: “Lão già Tiêu gia không phải còn có một tôn tử sao? Chính là hắn bắt cóc sư phụ ta.”
Tiêu Lâm mới từ trong phẫn nộ phục hồi tinh thần lại, thình lình nghe thấy Lâm Nhược Bạch nói, lập tức không có nhịn xuống liền mở miệng châm chọc nói: “Hoá ra nữ nhân phế vật kia mang về tới chính là sư phụ ngươi? Quả thực có sư phụ như thế nào sẽ có đồ đệ như thế đó! Đều không có gia giáo như nhau!”
Lúc này, Ngụy lão gia tử còn đang kђเếק sợ, có lẽ ông nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, sư phụ của Lâm Nhược Bạch sẽ có quan hệ với phế vật của Tiêu gia! Nếu không phải hôm nay chính mình khăng khăng muốn đích thân đưa tiểu tổ tông này tới Tiêu gia, nói không chừng sẽ bỏ qua tin tức này, lúc đó tất nhiên sẽ tạo thành sai lầm không thể sửa chữa!
Cũng may ông tới mới không có đạp sai thuyền!
Ngụy lão gia tử hít một hơi thật sâu, vốn định muốn để Tiêu Lâm dẫn bọn họ tiến đến gặp Vân Lạc Phong, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng trào phúng của Tiêu Lâm, mặt già của ông chỉ một thoáng liền trầm xuống!
“Tiêu gia chủ, tiểu nha đầu này ta sẽ gửi ở Tiêu gia các ngươi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, bất luận nàng muốn làm cái gì tốt nhất thuận theo nàng, bằng không Tiêu gia các ngươi gặp cái mầm tai hoạ gì, ta cũng giúp đỡ không được ngươi.”
Tiêu Lâm cũng thật sự chán sống, lại làm trò ở trước mặt tiểu tổ tông nói ra lời như vậy, nếu lời này truyền tới tai vị kia, Tiêu gia sẽ lập tức xoá tên khỏi tam đại gia tộc.
Đáng tiếc, thân phận tiểu tổ tông này quá mức đặc biệt, ông không thể nói ra, nếu không Tiêu Lâm tuyệt đối không dám nói chuyện với nàng như thế.
Nhưng đối với ý tốt nhắc nhở hắn của Ngụy lão gia tử, Tiêu Lâm chỉ hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.
“Ngụy lão đầu!” Mắt Lâm Nhược Bạch hơi hơi chớp chớp, cười hì hì nói, “Ông có thể giúp ta bắt lấy hắn hay không?”
Ngụy lão gia tử sửng sốt một chút, cười khổ mà nói: “Tiểu tổ tông của ta, Tiêu Lâm tốt xấu gì cũng là gia chủ Tiêu gia, như vậy có vẻ như không tốt lắm đâu?”
Vừa dứt lời, Lâm Nhược Bạch một phen kéo lấy râu của Ngụy lão gia tử, giọng nói uy ђเếק: “Ngụy lão đầu, rốt cuộc người có nghe con hay không? Nếu người không đi bắt hắn, con liền lấy lửa đốt râu người.”
Ngụy lão gia tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn phía Tiêu Lâm, gương mặt già nua mang theo một nụ cười áy náy.
“Tiêu gia chủ, thật sự là xấu hổ, ai bảo ngươi đắc tội với tiểu tổ tông này, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
Nhìn trên mặt Ngụy lão gia tử nở một nụ cười kia, bước chân Tiêu Lâm không tự chủ được lui về phía sau một bước, lạnh giọng quát lớn nói: “Ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng rằng ngươi thân là người đứng đầu tam đại gia tộc Ngụy gia ta liền sợ ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, nếu mà ngươi dám động tới ta, cũng đừng trách ta liên hợp với Lăng gia chống đối với Ngụy gia các ngươi.”
“Ha ha.” Ngụy lão gia tử nhàn nhạt cười hai tiếng, “Ta cũng là không có biện pháp, cũng chỉ có thể mời ngươi khoan dung nhiều một chút.”
Nói xong, bóng dáng già nua của hắn giống như một cơn gió, nhanh chóng xuyên qua phía trước chặn đường hộ vệ, vọt tới trước mặt Tiêu Thần.
Hai người đều là cảnh giới Thiên Linh Giả, nhưng mà, Tiêu Thần chỉ là Thiên Linh Giả trung cấp, mà Ngụy lão gia tử đã đột phá đến Thiên Linh Giả cao cấp! Kém một bậc, sức mạnh có khác, vì vậy, Tiêu Thần chưa kịp có phản ứng lại, bả vai đã bị Ngụy lão gia tử hung hăng đè xuống.
“Tiểu tổ tông, ta đã bắt lấy hắn, ngươi muốn làm gì thì làm cho thỏa thích đi.”
Ngụy lão gia tử mỉm cười quay đầu, nhìn về phía sau Lâm Nhược Bạch nói.
Lâm Nhược Bạch cười âm hiểm, đột nhiên, tay nàng xuất hiện thêm một ngọn lửa, bước chân đi tới dồn ép Tiêu Thần.
Bọn thị vệ Tiêu gia muốn tiến lên ngăn cản Lâm Nhược Bạch, nhưng mà, những người đó còn chưa có đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, quần áo trên người đã bị ngọn lửa trong tay nàng thêu đốt, hoảng sợ vội vàng ném νũ кнí xuống, liều mạng muốn dạp tắt ngọn lửa trên người.
“Ngụy Liên Thành, nha đầu này có phải là nữ nhi riêng của ngươi hay không? Ngươi dung túng nàng như vậy?” Tiêu Lâm nhìn thấy Lâm Nhược Bạch đi về phía mình, phẫn nộ rống lớn một tiếng.
Tiểu nha đầu này nhất định là Ngụy lão đầu bên ngoài vụng trộm với người khác sinh ra nữ nhi riêng, nếu không, Ngụy lão gia tử luôn luôn là người công chính vì sao phải làm ra loại chuyện này?
Phụt!
Ngọn lửa trong lòng bàn tay của Lâm Nhược Bạch nháy mắt đã đốt râu của Tiêu Lâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng tràn đầy cao ngạo: “Ngươi mắng ta còn chưa tính, ngay cả sư phụ ta cũng dám mắng! Hôm nay ta sẽ đốt râu của ngươi, lột sạch quần áo của ngươi, lại quăng ra ngoài!”
Cả người của Tiêu Lâm run rẩy, hắn muốn tránh thoát khỏi bàn tay Ngụy lão gia tử, thế nhưng tay đối phương lại ấn hắn chặt chẽ, làm hắn không thể động đậy.
“Ngụy Liên Thành, ngươi cái lão lưu manh này, trộm sinh một đứa nữa nhi riêng, lại có thể dám nói với ta nàng là thân thích của ngươi, nếu chỉ là thân thích ngươi sẽ dung túng nàng như vậy sao?”
Ngụy Liên Thành nhíu chặt mày, trong mắt không còn có áy náy như trước nữa, mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm: “Tiêu Lâm, ngươi đừng quên một chữ, họa là từ ở miệng mà ra.”
“Ha ha.” Tiêu Lâm trào phúng cười hai tiếng: “Thế nào, bí mật trong tay ta rồi hả? Ngươi chính là một lão lưu manh! Vô sỉ hạ lưu!”
Nghe được Tiêu Lâm nói, sắc mặt của Ngụy Liên Thành càng ngày càng trầm: “Tiêu Lâm, mặc kệ hiện tại ngươi nói thế nào, ta chỉ cần ngươi nhớ kỹ một câu, nếu là tiểu tổ tông này thiếu một cộng lông tơ, Tiêu gia này ngươi cũng không muốn rồi.”
Ý tứ chính là, nếu Lâm Nhược Bạch có một chút tổn thất, người nhà của nàng yêu thương nữ nhi như mạng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiêu gia.
Nhưng tới trong tai của Tiêu Lâm, liền biến thành, nếu Lâm Nhược Bạch có thiếu một cộng lông tơ, Ngụy Liên Thành tất nhiên không nhẹ nhàng tha cho hắn.
“Ngụy Liên Thành, ngươi dung túng nha đầu này như thế, sau này nàng nhất định sẽ càng thêm trở nên vô pháp vô thiên, lúc đó, sẽ tạo thành hậu quả không có cách nào bù đắp lại, Ngụy gia ngươi cũng sẽ bởi vậy mà bị nàng liên lụy, cho nên, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ!”
Tiêu Lâm cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói.
Ngụy Liên Thành thấy lời nói của mình không có bất kỳ tác dụng nào, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không hề để ý tới giãy giụa của Tiêu Lâm, tầm mắt chậm rãi nhìn Lâm Nhược Bạch đang đứng một bên.
“Tiểu tổ tông, ngươi bắt đầu đi, yên tâm, có ta ấn hắn, ngay cả động hắn cũng không thể động đậy.”
Khóe môi Lâm Nhược Bạch giơ lên nụ cười ngây thơ trong sáng, mắt to tỏa ra ánh sáng lộng lẫy: “Râu của lão nhân này tương đối ngắn, nhưng mà, đã thật lâu ta không có chơi đốt râu, cho nên cũng có thể lấy của hắn chơi một chút.”
Ai bảo tên hỗn đản này dám mở miệng nhục nhã sư phụ!
Sư phụ là người tôn trọng phụ thân nàng, không có người nào có tư cách nhục nhã người!
Phốc!
Ngọn lửa trong tay Lâm Nhược Bạch lại lần nữa nhảy vọt về phía Tiêu Lâm, khiến một thân quần áo của hắn cũng bị đốt lên, chỉ là ngọn lửa này giống như mọc ra đôi mắt, chỉ là đốt cháy râu và quần áo của hắn.
Không cần tới một khắc, cằm Tiêu Lâm trở nên trụi lủi, quần áo cũng trở thành tro tàn phiêu tán ở bên trong không khí, hắn xích - lỏa, trên thân thể lộ ra da thịt có vẻ cực kỳ lỏng, giống như vỏ của một cái cây già.
“Ngụy lão đầu, quăng lão đầu này quăng ra ngoài cho ta! Ta muốn cho hắn mất hết mặt mũi!”
Lâm Nhược Bạch cao ngạo giơ lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trong giọng nói mềm mại mang theo kiên quyết.
“Được.”
Phịch một tiếng, Ngụy lão đầu vừa đáp ứng xong, liền khiêng Tiêu Lâm lên một phen, hung hăng ném thân hình hắn ra ngoài cửa.
Tiêu gia ở phía ngoài cửa đường phố, người đến người đi, đều không có ai chú ý tới Tiêu Lâm bị ném ra, cho đến kia một giọng trầm vang lên lúc sau, mọi người mới vừa rồi chuyển ánh mắt qua, kinh ngạc ngóng nhìn Tiêu Lâm bị thêu đốt hết quần áo nằm ở trên đường phố……
“Này…… Này không phải gia chủ Tiêu gia sao? Hắn sao trở nên chật vật như thế?”
“Không biết, cảm giác hình như hắn là bị người đạp ra ngoài cửa, nhưng mà, sao quần áo và râu của hắn đều không thấy?”
Mọi người nghị luận sôi nổi, một tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên, làm Tiêu Lâm xấu hổ đến hận không thể tìm cái khe đất chui vào, cùng lúc đó, trong lòng hắn hận Ngụy lão gia tử đã lên tới đỉnh điểm, khuôn mặt già nua lộ vẻ dự tợn
“Ngụy Liên Thành, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Hắn phẫn nộ hét lớn một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận.
Ở trước công chúng bị người nhục nhã như thế, hắn có thể nào không ghi hận? Đặc biệt là, Tiêu Lâm vốn dĩ là người có thù tất báo.
Ngụy Liên Thành ngay cả nhìn cũng không nhìn Tiêu Lâm một cái, hắn mỉm cười nhìn phía Lâm Nhược Bạch, nói: “Tiểu tổ tông, chơi đủ rồi sao? Nếu là không đủ nói, ta lại khống chế hắn, cho ngươi tiếp tục chơi?”
Lâm Nhược Bạch bĩu môi: “Người trở về đi.”
“Vậy ngươi……”
Ngụy Liên Thành sửng sốt một chút, hắn nói còn chưa có nói xong, liền bị giọng nói mềm mại của thiếu nữ kia đánh gãy.
“Sư phụ ở đâu con liền ở đó.”
Nghe vậy, Ngụy Liên Thành nhíu mày, nếu nói lúc ban đầu hắn còn yên tâm lưu lại nha đầu này tại Tiêu gia, nhưng bọn họ làm ra chuyện này với Tiêu Lâm, ai có thể đủ đảm bảo trong lòng Tiêu Lâm sẽ không sinh hận ý?
Như thế sao ông có thể yên tâm để Lâm Nhược Bạch ở lại?
“Tiểu tổ tông, chúng ta vẫn là về Ngụy gia trước đi, lão đầu Tiêu Lâm này âm hiểm vô sỉ, ngươi ở chỗ này sẽ có hại.”
“Ta mặc kệ.” Lâm Nhược Bạch phồng lên quai hàm, “Ta tới tìm sư phụ, huống chi có sư phụ ở, không có người có thể thương đến ta.”
Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Được rồi, ta thật đúng là không có cách nào quản ngươi, phỏng chừng cũng chỉ có sư phụ của ngươi mới có thể chế trụ ngươi, nhớ rõ nếu người Tiêu gia khi dễ ngươi, ngươi lập tức đến Ngụy gia tìm ta, ta sẽ dẫn người tới báo thù cho ngươi.”
Nếu Ngụy Liên Thành biết Vân Lạc Phong là người như thế nào có lẽ sẽ không nói ra lời như vậy.
Bản thân nàng chính là một người ăn chơi trác táng, sao có thể ngăn cản hành vi của Lâm Nhược Bạch? Nàng chỉ biết phóng túng tiểu nha đầu này!
Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, khóe môi tươi cười tà ác: “Trên đời này người có thể khi dễ ta còn chưa có sinh ra, ta thật muốn nhìn Tiêu gia này có lá gan gì khinh ta.”
Ngụy Liên Thành cười khổ một tiếng, xác thật tính cách của nha đầu này điêu ngoa, hơn nữa thân phận tôn quý, người có thể khi dễ nàng xác thật cực nhỏ!
Hy vọng Tiêu gia này có thể tự mình hiểu lấy, nếu như nha đầu này có một chút tổn thương, vị đại nhân kia cũng sẽ không buông tha hắn!
“Tiểu tổ tông, ta đây liền về Ngụy gia trước, ngươi cứ chơi đi, có cần hỗ trợ tận tình thì đi tìm ta.”
Nói tới đây, Ngụy Liên Thành vẫn có chút không yên tâm dặn dò một câu: “Lúc không có ta ở đây, ngươi ngàn vạn lần đừng nổi xung đột cùng người của Tiêu gia, ta sợ sẽ ngươi bị thương.”
Lâm Nhược Bạch bĩu môi, đầy mặt không cho là đúng.
Nàng tới nơi này vốn chính là vì xả giận cho sư phụ! Huống chi chính mình cũng đã trêu chọc Tiêu gia, sau này có nổi xung đột lại hay không đã không còn quan trọng.
Nhìn thấy nha đầu này không có để lời nói của mình trong lòng, Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cuối cùng ông nhìn Lâm Nhược Bạch, xoay người đi ra ngoài Tiêu gia.
Không được!
Ông cần phải dùng bồ câu đưa thư báo chuyện bên này cho vị đại nhân trên núi Linh thần kia, để đại nhân đưa ra quyết định!
Nhìn phương hướng Ngụy Liên Thành đi xa, Tiêu Lâm chật vật bò dậy từ trên mặt đất, hắn nhìn về phía bọn thị vệ ngã xuống đất không dậy nổi trong đình viện, tức giận rống lên một câu: “Lập tức bảo Tiêu Thần đến thư phòng gặp ta!”
“Dạ, gia chủ.”
Thị vệ lĩnh mệnh đứng lên, củng quyền mà đi.
Tiêu Lâm cũng thừa dịp này đi thay một bộ quần áo, nhưng những ánh mắt đó như kim đâm vào lòng hắn, hắn bước đi vội vàng vô cùng, muốn chạy nhanh khỏi cái nơi làm cho hắn mất mặt này.
……
Trong thư phòng, Tiêu Thần đứng thẳng, trên dung nhan anh tuấn lộ ra một tia sáng ám trầm.
“Phụ thân, chuyện vừa rồi con đã nghe nói, không nghĩ tới Ngụy lão đầu lớn mật như thế, cũng dám công nhiên ra tay đả thương người.”
“Hừ!”
Tiêu lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Lão hỗn đản Ngụy Liên Thành kia ỷ vào núi Linh thần liền không đặt Tiêu gia chúng ta và Lăng gia ở trong mắt! Chẳng phải thực lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn ta một bậc thôi, có gì ghê gớm chứ? Nếu không phải lúc trước hắn được vị Linh thần trên núi kia nhìn trúng, cấp bậc của hắn cũng sẽ không vượt qua ta.”
Núi Linh thần tương đương với người cầm quyền Linh vực, khống chế được toàn bộ sinh tử tồn vong của Linh vực!
Nhưng những người trên núi Linh thần đều thập phần thần bí, trong Linh vực đến nay rất ít có người gặp qua bọn họ! Càng không ai có thể bước vào núi Linh thần! Bởi vậy những người trên núi Linh thần đó giống như thần linh được người sùng bái.