Chẳng qua Vân Lạc Phong chỉ là thuận miệng hỏi một câu này thôi, rốt cuộc một gia tộc lớn như Tiêu gia, làm sao cho phép người không cùng huyết mạch lưu lại trong tộc?
Chỉ là sau khi Vân Lạc Phong nói xong thì cả người Lâm Duyệt chấn động, đáy mắt lộ ra một tia sợ hãi, dường như bà muốn che dấu sợ hãi nên phá lên cười điên cuồng.
“Ha ha ha, Tiêu Ngọc Thanh tất nhiên là nhi tử ta sinh ra, có phải bây giờ ngươi cảm thấy sợ hãi hay không? Nhi tử ta tiến vào vô hồi chi sâm, cũng nhất định sẽ đạt kỳ ngộ cường đại, tuyệt đối không thể kém phế vật này, lúc đó, nó sẽ tìm ngươi báo thù cho ta, ha ha ha!”
Trong khi điên cuồng cười to, đột nhiên, Lâm Duyệt đánh một quyền vào trước иgự¢ mình, tức khắc, máu tươi máu phun tới, nhiễm hồng toàn bộ mặt đất……
Vân Lạc Phong ngây ngẩn cả người.
Nàng không nghĩ tới loại người tham sống sợ ૮ɦếƭ như Lâm Duyệt cũng sẽ tự sát, chẳng lẽ bà ta sợ mình sẽ dò hỏi ra thứ gì?
Hoặc là, vừa rồi mình thuận miệng hỏi, đã hỏi tới điều che giấu trong lòng bà ta.
Tiêu Ngọc Thanh không phải là là nhi tử bà ta sinh ra?
“Chuyện này ta sẽ đi tra.”
Hiển nhiên Vân Tiêu biết nghi hoặc trong lòng Vân Lạc Phong, hắn chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng vòng lấy bả vai thiếu nữ, gương mawjt lãnh khốc lộ ra một tia ngưng trọng.
“Được.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, chuyện này giao cho Vân Tiêu, nhất định hắn có thể tra ra chân tướng.
“Vân Tiêu, những người Tiêu gia này ngươi muốn xử trí như thế nào?” Vân Lạc Phong rúc vào bả vai của nam nhân, khóe môi công lên một độ cong tà khí.
Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn phụ tử Tiêu gia, giọng nói vẫn luôn lãnh khốc: “ɢɨết.”
Hắn dừng một chút, lại nói một câu: “Đừng quên lời nàng từng hứa với ta.”
Giờ này khắc này, mắt đen của nam nhân nghiêm túc chuyên chú nhìn nàng, dường như ánh mắt trần trụi kia có thể xuyên thấu y phục nàng, nhìn thân thể của nàng không sót một cái gì.
Chân mày Vân Lạc Phong hơi run rẩy một chút, nam nhân này vẫn còn nhớ những lời nàng nói lúc trước.
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào gương mặt anh khí tuấn mỹ của nam nhân, “Chuyện ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ làm được.”
Cho dù ngay từ đầu nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Nhưng nếu Vân Tiêu tưởng thật thì nàng sẽ thực hiện hứa hẹn của mình.
Nghe được câu trả lời khẳng định của thiếu nữ, khóe môi Vân Tiêu cong lên, rồi sau đó, ánh mắt lãnh khốc hướng về phía phụ tử Tiêu gia, độ cong bên môi cũng biến mất không còn nữa.
Nụ cười của hắn chỉ nở rộ với mình Vân Lạc Phong, những người khác không có tư cách!
“Tiêu nhi,” Tiêu Thần run run cả người, cười gượng hai tiếng, “Ta tốt xấu gì cũng là phụ thân con, nếu con ɢɨết ta thì chính là bất hiếu, hẳn là con sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy chứ? Huống chi, đệ đệ con đã rời khỏi Tiêu gia, từ nay về sau Tiêu gia chỉ có một mình con, chỉ cần con trở về, nhất định ta sẽ toàn tâm đối tốt với con.”
Tiêu Thần thấy tốt xấu gì mình cũng là phụ thân sinh ra Vân Tiêu, có thế nào thì nam nhân này cũng không thể nhẫn tâm đến mức thật sự động thủ với thân phụ!
Dù sao, nếu nhi tử ɢɨết lão tử thì nhất định sẽ bị trời phạt!
Gương mặt nam nhân vẫn lãnh khốc, giọng nói trầm thấp: “Người thân của ta chỉ có một người.”
Người kia chính là Vân Lạc Phong!
“Tiêu nhi, trước kia là vi phụ không tốt, hiện tại vi phụ đã biết sai rồi,” Nụ cười của Tiêu Thần hơi cứng lại, hắn tận lực để giọng mình nghe càng dịu dàng thêm, “Nếu con trở về Tiêu gia, vi phụ sẽ dùng hết cả đời để đền bù cho con thật tốt.”
Đền bù?
Nghe được Tiêu Thần nói, Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “Lúc bảy tuổi Vân Tiêu đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn bị ném vào trong Vô Hồi chi sâm, ngươi có thể tưởng tượng được mấy năm nay hắn trải qua bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh? Ngươi cho rằng ngươi có thể đền bù cho hắn nhiều năm như vậy sao?”
“Chính là……” Tiêu Thần nhìn về phía thiếu nữ đi tới chỗ mình, bước chân không tự chủ lui về phía sau vài bước, hắn cắn chặt răng, vì chính mình biện giải, “Trục xuất hắn ra khỏi gia tộc là chủ ý của phụ thân ta, ném hắn vào Vô Hồi chi sâm lại là việc làm của Lâm Duyệt, tất cả đều không liên quan ta, ta là vô tội.”
Khi nói lời này Tiêu Thần không có một chút áy náy, hắn chỉ biết cưỡng từ đoạt lí, đổ tất cả trách nhiệm cho những người khác.
“Ngươi……” Tiêu Lâm tức giận nhìn Tiêu Thần, ngón tay chỉ vào hắn run nhè nhẹ, “Ngươi dám nói năm đó ngươi không có ghét bỏ hắn là phế vật sao? Nếu không phải ngươi đón mẫu tử Lâm Duyệt trở về, ta cũng sẽ không trục xuất hắn ra khỏi gia tộc!”
“Phụ thân, chuyện này vốn dĩ chính là người sai, con chỉ là nghe theo mệnh lệnh của người mà hành sự thôi, hơn nữa, ngay từ đầu con cũng không tính toán cho mẫu tử Lâm Duyệt danh phận, là người thấy thiên phú của Tiêu Ngọc Thanh trác tuyệt, con mới có thể đón mẫu tử Lâm Duyệt về nhà.”
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, đáp trả.
Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Lâm từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, trong đôi mắt mang theo ánh lửa phẫn nộ, càng nhiều hơn vẫn là sự thất vọng và vô cùng đau đớn.
Đây là nhi tử ngoan hắn nuôi nhiều năm như vậy.
Vì mạng sống không tiếc trốn tránh trách nhiệm!
“Phụ thân, linh thú còn biết bảo vệ con nó, nếu người thật sự xem con là nhi tử của người, người liền chủ động tự vận, tạ tội ở trước mặt Tiêu nhi đi! Như vậy còn có người sẽ vì người mặc áo tang, bằng không, người cũng chỉ có thể táng thân ở bãi tha ma!”
Đáy mắt Tiêu Thần xẹt qua một tia tàn nhẫn, người không vì mình, trời tru đất diệt! Chẳng sợ trước mắt là người thân của chính mình cũng không quan trọng bằng mạng sống của bản thân.
Chỉ cần có thể làm Vân Tiêu nguôi giận, hy sinh bao nhiêu người đều đáng giá!
“Ha ha ha!” Tiêu Lâm giận quá hóa cười, tiếng cười của hắn truyền khắp toàn bộ hậu sơn Vân gia, “Đây là nhi tử tốt ta dạy nhiều năm như vậy! Ngươi muốn ta nhận tội, nằm mơ đi! Sở dĩ Tiêu nhi bị trục xuất khỏi Tiêu gia, ngươi cũng không thể xóa bỏ trách nhiệm!
Huống chi ngươi quên năm đó ngươi đối xử với mẫu thân hắn như thế nào sao? Nếu không phải theo như lời Lâm Duyệt có người mang nương hắn đi, nói không chừng nữ nhân kia sẽ bị ngươi chà đạp đến ૮ɦếƭ!”
Sắc mặt Tiêu Thần chợt đại biến: “Người nói bậy gì đó? Con căn bản không có ngược đãi nàng, người đừng hòng vu hãm con.”
Nói xong lời này, ánh mắt hắn nháy mắt chuyển về phía Vân Tiêu, vội vội vàng vàng giải thích ra tiếng: “Tiêu nhi, con đừng nghe lão già này nói bậy! Ta đối với mẫu thân con là một mảnh thiệt tình, nhật nguyệt chứng giám! Nếu không phải lão già này nhìn trúng Tiêu Ngọc Thanh, một hai muốn mẫu tử Lâm Duyệt tiến vào Tiêu gia, ta cũng sẽ không bị buộc bất đắc dĩ để mẫu thân con xuống làm tђเếק, tất cả đều là lỗi của hắn, ta là vô tội!”
Từ đầu đến cuối, Vân Tiêu đều không có nhìn về phía hai người đang tự cắn xé nhau này, dường như liếc mắt nhiều một cái cũng là vũ nhục đối với hắn.
“Vân cô nương.”
Tiêu Thần nhìn thấy Vân Tiêu không có phản ứng lại hắn, lập tức quay sang Vân Lạc Phong, khẩn cầu nói: “Ta thật sự chỉ là bị lão già này liên lụy, ngươi giúp ta cầu tình đi, ta chỉ muốn Tiêu nhi tha thứ cho ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực đền bù hắn.”
Nhìn thấy Tiêu Thần bỏ hết mặt mũi xuống, Ngụy Liên Thành lắc lắc đầu, bên môi gợi lên một độ cong châm chọc.
Đây là tính cách của hai phụ tử Tiêu gia.
Thật sự là chó cắn chó, một miệng thúi!
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Tiêu Thần, trong đôi mắt đen nhánh bắt đầu khởi động tia sáng khí phách: “Nếu ta nhốt ngươi lại mười năm, để trong mười năm này ngươi gặp vô số tra tấn và thống khổ, chờ sau mười năm ta lại nói sẽ đền bù cho ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Khuôn mặt Tiêu Thần xoát một chút tái nhợt, hắn khống chế không được lại rống giận ra tiếng: “Nhưng ta là phụ thân Vân Tiêu, hắn làm như vậy nhất định sẽ bị trời phạt!”
“Phải không?” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, cười như không cười nói, “Vậy hành động vừa rồi của ngươi chẳng phải càng bị trời phạt nặng sao? Ngươi chỉ cho Vân Tiêu sinh mệnh, còn Tiêu Lâm lại nuôi nấng ngươi trưởng thành, cho ngươi vật chất phong phú vật và vinh quang vô hạn, ngươi lại luôn mồm gọi hắn là lão già, còn bảo hắn tự vận tạ tội? Không biết hành vi của ngươi có phải sẽ bị trời phạt hay không?”
Oanh!
Trong đầu Tiêu Thần tựa như có một tiếng sấm ầm ầm nổ vang làm bước chân hắn cũng lảo đảo lui về phía sau vài bước, hắn gắt gao siết nắm tay, nhưng làm sao cũng ngăn không được trái tim run rẩy.
Vân Lạc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, một cái liếc mắt này tựa như có thái độ bễ nghễ thiên hạ, tùy tiện và khí phách.
“Ta không tin trời phạt gì đó, ta chỉ tin có oán báo oán! Năm đó ngươi đối xử với Vân Tiêu như thế nào, hiện tại…… Hắn chỉ là hồi báo cho ngươi thôi!”
“Không!”
Tiêu Thần bén nhọn kêu một tiếng: “Ta không muốn ૮ɦếƭ, ta không muốn ૮ɦếƭ ở chỗ này.”
Dứt lời, hắn đột nhiên nhằm về phía Lâm Duyệt sớm đã mất đi sinh mệnh, lấy ra một thanh trường đao, hung hăng đâm vào thi thể của nàng.
“Đều do ngươi, nếu không phải tại ngươi, ta cũng không có khả năng sẽ bỏ qua tuyệt thế thiên tài như Tiêu nhi! Ngươi và Tiêu Ngọc Thanh đều đáng ૮ɦếƭ! Nếu các ngươi không xuất hiện, Tiêu thần ta sẽ đường đường là phị thân của Quỷ Đế, ha ha ha!”
Hắn hoàn toàn điên rồi!
Một đầu tóc rối loạn rủ trên vai, khuôn mặt dữ tợn, dường như hắn còn chưa hả giận, lại dùng trường đao trong tay đâm vào thi thể trước mặt.
“Tiểu Bạch.”
Có lẽ là Lâm Kinh Phong sợ Lâm Nhược Bạch sẽ bị một màn máu me trước mắt kích thích, vội vàng muốn che lại hai mắt nàng, ai ngờ Lâm Nhược Bạch giơ tay kéo bàn tay to của hắn xuống, mắt to sáng ngời nhìn cảnh tượng máu me phía trước, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng hưng phấn.
Lâm Kinh Phong lặp tức ngây ngẩn cả người.
Hắn giống như lần đầu tiên nhận thức nữ nhi của mình, tinh tế đánh giá nàng.
Trong xương cốt tiểu nha đầu này lại chôn dấu chỉ số bạo lực huyết tinh như vậy, trông thấy có người bị phanh thây lại hưng phấn như thế?
Bộ dáng mong chờ kia làm khóe miệng Lâm Kinh Phong hơi run rẩy.
Hắn trịnh trọng dặn dò: “Tiểu Bạch, về sau con cũng không thể làm ra loại chuyện máu me này được, đối xử với địch nhân, một chiêu đánh ૮ɦếƭ thì đủ rồi! Hiểu chưa?”
Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Đã biết, phụ thân, con chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, cũng sẽ không tự mình động thủ……”
“Con hiểu được thì tốt.”
Lâm Kinh Phong sờ sờ đầu Lâm Nhược Bạch, ánh mắt ôn hòa, hắn thật sự không hy vọng nữ nhi của mình sau này biến thành một kẻ biến thái lấy chà đạp thi thể làm vui!
“Ha ha ha!”
Sau núi vang vọng tiếng cười điên cuồng của Tiêu Thần, tiếng cười của hắn dữ tợn khủng bố, làm người không rét mà run.
“Đã ૮ɦếƭ, ngươi rốt cuộc cũng ૮ɦếƭ, còn có Tiêu Ngọc Thanh, nếu không phải tại hai người các ngươi, ta cũng sẽ không lưu lạc tới ngày hôm nay! Các ngươi đều đáng ૮ɦếƭ!”
Cho tới bây giờ, Tiêu Thần vẫn không có nghĩ tới kết cục hôm nay của hắn là do đâu, vẫn đẩy trách nhiệm lên đầu những người khác…
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong quay đầu, đưa lưng về phía Tiêu Thần, đôi mắt đen nhánh giống như ánh sao giữa bầu trời đêm, lộ ra sự thâm trầm.
“Ta mệt mỏi.”
Ý nói, nàng hy vọng Vân Tiêu nhanh chóng giải quyết những người trước mắt này để nàng có thể trở về nghỉ ngơi.
“Được.”
Vân Tiêu hơi gật đầu: “Chờ ta một phút.”
Sau khi giọng nói lãnh khốc của nam nhân vang lên, trong mắt phụ tử Tiêu gia toát ra sự hoảng sợ, rồi sau đó hai luồng ánh sáng thoáng qua, cắt ngang yết hầu của bọn họ.
Đoán chừng Tiêu Thần cũng sẽ không nghĩ đến, Vân Tiêu thật sự sẽ động thủ với chính phụ thân của mình.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không sợ bị trời phạt?
Đến tận khi nhắm mắt, trong đầu Tiêu Thần còn đang suy nghĩ vấn đề này…
Từ khi Vân Tiêu nói câu kia xong đến lúc phụ tử Tiêu gia ngã xuống, tổng cộng cũng chỉ mất hai mươi giây, khoảng cách đến một phút còn rất xa!
Sau khi giải quyết xong hai người Tiêu gia, ánh mắt lãnh khốc của nam nhân lại nhìn về phía những người Lăng gia…
Lăng Phong vốn định thừa dịp mọi người không chú ý lén lút rời đi, ai ngờ hắn mới đi không được bao xa đã tiếp xúc với ánh mắt lãnh khốc của nam nhân, lưng đột nhiên cứng đờ, mồ hôi chảy ra mãnh liệt.
“Tiêu công tử.” Lăng Phong cười khan: “Trước đây ngươi và Lăng Dao cũng coi như có hôn ước, hơn nữa Lăng gia chúng ta chưa từng thương tổn ngươi, ngươi có thể thả ta đi hay không? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể để Dao Nhi làm tђเếק của ngươi.”
Thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, nghe gia gia của mình nói những lời này, trên mặt hiện ra sự phẫn nộ.
Nàng vốn là vị hôn thê của Vân Tiêu, bây giờ lại chỉ có thể trở thành tђเếק thị? Nói ra chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.
Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ rằng, thân phận của Vân Lạc Phong có thể so được với mình!
“Tiêu ca ca.” Lăng Dao nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chú Vân Tiêu: “Muội biết sai rồi, nếu huynh đồng ý cho muội một cơ hội, muội nguyện ý thực hiện hôn ước, gả cho huynh làm thê.”
Giờ phút này, mỗi lần Lăng Dao nói một chữ, thân thể đều sẽ truyền đến cơn đau thấu tim, có thể thấy được nàng bị thương không nhẹ.
Vì Vân Tiêu, nàng cố gắng nhịn xuống đau đớn, nói ra những lời này.
Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất, vừa rồi Vân Tiêu không chút nương tay phế nàng đi, làm sao lại có một chút thương tiếc đối với nàng?
“Dao Nhi!” Sắc mặt Lăng Phong thay đổi.
Phải biết rằng, hiện tại Lăng Dao đã là phế vật, Vân Tiêu có thể tạm tha đã phải thắp nhang cảm tạ rồi, nếu không phải lúc trước hai người có hôn ước, hắn cũng sẽ không tính toán dùng Lăng Dao đổi an bình cho Lăng gia.
Nhưng hôm nay xem ra, đứa cháu gái Lăng Dao này trừ bỏ lúc trước thiên phú không tồi, các phương diện khác hoàn toàn tồi tệ, càng là người không có một chút đầu óc nào.
“Vân Tiêu công tử, nếu ngươi không thích Lăng Dao, Lăng gia chúng ta còn có các nữ tử khác, ta có thể tặng toàn bộ cho ngươi làm tђเếק.” Lăng Phong nịnh nọt nhìn Vân Tiêu: “Chỉ xin ngươi buông tha cho Lăng gia chúng ta.”
Bởi vì Lâm Kinh Phong tới tương đối trễ, không biết lúc trước đã phát sinh chuyện gì, tất nhiên cũng không biết Vân Tiêu không chút nương tình phế đi Lăng Dao.
Cho nên, hiện giờ nghe thấy lời Lăng Phong nói, trong mắt mắt hiện ra sự tức giận, càng nhiều hơn chính là lo lắng.
Trên thế gian này, ít có nam tử có thể ngăn cản được sự dụ hoặc của sắc đẹp, nếu nam nhân này chống đỡ không được điều kiện của Lăng Phong, vậy sư phụ của Tiểu Bạch nên làm như thế nào?
Trong lúc Lâm Kinh Phong vô cùng lo lắng, giọng nói lãnh khốc của nam nhân chậm rãi vang lên phía sau.
“Lăng gia… Sỉ nhục nàng.”
“Cái gì?” Lăng Phong hơi sửng sốt, không rõ lời nam nhân này nói có ý tứ gì.
Nam nhân dừng một chút, tiếp tục nói: “Người sỉ nhục nàng, ૮ɦếƭ!”
Ầm!
Không đợi Lăng Phong kịp phản ứng, một hơi thở cường đại từ phía trước đột kích tới, giống như một bàn tay to vô hình xuyên qua иgự¢ hắn, hung hăng Ϧóþ nát trái tim hắn.
Toàn bộ thân thể của Lăng Phong đều cứng đờ, hắn không dám tin trừng lớn hai mắt, thân hình già nua dần dần ngã về phía mặt đất.
૮ɦếƭ không nhắm mắt!
Mà giờ phút này, Lăng Dao nhìn thấy gia gia của mình ૮ɦếƭ thảm, rõ ràng bị hù dọa, nàng há miệng to, trong mắt toát ra sự sợ hãi.
Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được ánh mắt của nam nhân dừng trên người mình…
Đây là lần đầu tiên Vân Tiêu nhìn nàng, nhưng bên trong ánh mắt của hắn lại ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
“Không… Không cần…”
Giọng nói Lăng Dao khàn khàn mang theo nức nở, đến tận lúc này nàng mới thể nghiệm được sự hối hận!
Rồi sau đó, nàng trông thấy nam nhân nâng tay lên…
Oanh!
Một cổ lực lượng kђเếק người va chạm vào thân thể Lăng Dao, thân mình của nàng không chống đỡ được, bay ra ngoài, ngã mạnh trên mặt đất, máu đỏ tươi cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng nàng chảy ra, nhiễm hồng vạt áo.
Nhưng mà thế này vẫn chưa kết thúc…
Đôi mắt của nàng hoảng sợ, vài vệt sáng xuất hiện, dần dần phóng đại trước mắt nàng, ngay sau đó, nàng cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ đau đớn, ý thức bắt đầu tan rã…
Nàng hơi hơi mở miệng, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Nhưng mà ánh mắt cuối cùng Lăng Dao nhìn Vân Lạc Phong chứa đầy ghen ghét và hâm mộ…
Một người nam nhân chẳng những diện mạo cực phẩm, thực lực cường đại lại trung thành với nàng như thế! Hơn nữa, còn ở ba ngàn con sông chỉ lấy duy nhất một gáo nước!
Tình cảm trung trinh như vậy, bao nhiêu người hâm mộ cũng không đạt được.
Nhưng cố tình nữ nhân này lại có được…
Nếu cho nàng một lần cơ hội, nàng sẽ không ở thời điểm Vân Tiêu xuống dốc châm chọc mỉa mai hắn, như thế người nam nhân này lựa chọn cuối cùng có thể sẽ là nàng hay không?
Lăng Dao ở trong sự tuyệt vọng chậm rãi nhắm đôi mắt lại, sắc mặt nàng dần dần mất đi huyết sắc trở nên tái nhợt…
Vân Tiêu chậm rãi xoay người, khuôn mặt hắn trước sau như một luôn lãnh khốc, không hề có sự thương hại.
“Chuyện ta đáp ứng nàng đã làm được.”
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú Vân Lạc Phong chất chứa sự ôn hòa, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, nghiêm túc hỏi: “Vậy có phải nàng cũng nên thực hiện lời hứa của mình hay không?”
Vốn dĩ đôi với hắn mà nói, Tiêu gia tồn hay vong cũng không có quan hệ với hắn.
Hắn đến Linh Vực bất quá chỉ vì một câu nói của nàng mà thôi.
“Ngươi không định đi đến bí cảnh của Tiêu gia xem một chút sao?” Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, mỉm cười hỏi.
Vẻ mặt Vân Tiêu chuyên chú: “So với bí cảnh, đối với ta mà nói nàng càng quan trọng.”
Ý nói, bí cảnh Tiêu gia so sánh với nàng, vẫn là chuyện Vân Lạc Phong thoát hết y phục tương đối quan trọng hơn…
“Được, vậy ta ở trong phòng… Chờ ngươi tới cởi y phục của ta.” Ngón tay của Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng cằm Vân Tiêu, đôi môi kề sát bên tai hắn, khẽ nhón mũi chân, dùng giọng nói ái muội đến cực điểm nói bên tai hắn.
Giọng nói của nàng hình như có sự dụ hoặc vô cùng mạnh mẽ, “oanh” một tiếng đánh trúng trái tim Vân Tiêu, làm thân thể hắn xuất hiện một loại dụς ∀ọηg nguyên thủy nhất.
“Chuyện này…” Ngụy Liên Thành thấy được động tác mờ ám của hai người, xoa xoa đầu, nghi hoặc hỏi: “Hiện tại người trẻ tuổi đều cởi mở như vậy sao? Hoàn toàn không giống thời đại của chúng ta.”
Khóe miệng Lâm Kinh Phong hơi run rẩy, hắn không nghĩ tới sư phụ Tiểu Bạch sẽ trêu chọc nam nhân như thế, có lẽ không có nhiều nam nhân có thể ngăn cản sự dụ hoặc của nàng…