Bóng đêm tĩnh lặng.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng, dừng phía trên dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Thiếu nữ cảm nhận được động tĩnh ở ngoài cửa, hơi mở mắt ra, trên mặt nở nụ cười tà mị động lòng người.
Đôi mắt của nàng giống như trời bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, sáng ngời lại tràn ngập dụ hoặc làm người khác không tự chủ được hãm sâu vào, không cách nào tự kềm chế được…
“Vân Tiêu.”
Nhìn nam lãnh khốc đang tử ngoài cửa đi vào, trên mặt Vân Lạc Phong tràn ngập ý cười: “Chuyện Tiêu Ngọc Thanh, ngươi tính xử lý như thế nào?”
Vân Tiêu trầm mặc một lúc: “Lâm Quỳnh đã trở lại, hơn nữa, Tiêu Ngọc Thanh thật sự bị truyền tống tới Vô Hồi chi sâm, nơi đó quá mức nguy hiểm, ta đã truyền lệnh cho Lâm Quỳnh không cần truy tìm nữa.”
Mọi người đều truyền Quỷ Đế lãnh khốc vô tình, đối đãi thuộc hạ cũng tàn nhẫn vô cùng, nhưng mà hắn vĩnh viễn sẽ không để thuộc hạ của mình di hy sinh vô ích!
Nếu Lâm Quỳnh đi vào Vô Hồi chi sâm tìm kiếm Tiêu Ngọc Thanh, chắc chắn sẽ làm hắn phảisuy nghĩ!
Loại chuyện này đâu nhất thiết phải làm?
“Vân Tiêu, ngươi nói Tiêu Ngọc Thanh có thật là nhi tử của Lâm Duyệt hay không?” Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại.
Nàng càng nghĩ càng nghi ngờ, nếu không phải có tật giật mình, Lâm Duyệt tại sao lại lựa chọn tự sát?
Nhưng mà…
Nàng hình như nghĩ tới chuyện gì, tiếp tục nói: “Ta nghe nói bí cảnh của Tiêu gia các ngươi chỉ có huyết mạch Tiêu gia mới có thể tiến vào, nếu Tiêu Ngọc Thanh không phải huyết mạch Tiêu gia, vì sao Lâm Duyệt sẽ yên tâm để cho hắn tiến vào bí cảnh.”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau, hắn mới hạ quyết tâm, nói: “Có một loại bí thuật, có thể đổi toàn bộ máu trong cơ thể con người! Bởi vậy có thể lừa gạt mọi ngời! Nếu Lâm Duyệt ɢɨết chính hài tử của mình rồi dùng máu tươi của hài tử đổi cho Tiêu Ngọc Thanh, cho dù là bí cảnh Tiêu gia cũng không thể phân rõ thật giả.”
Tiêu Ngọc Thanh làm người thừa kế Tiêu gia, nếu thân phận là giả đồng nghĩa với việc chắp tay đưa Tiêu gia cho người khác? Cho nên, lúc Lâm Duyệt tiến vào cửa Tiêu gia, nhất định Tiêu Lâm sẽ dùng máu nhận thân, chứng minh thân phận của hắn!
Nếu muốn giấu diếm chỉ có sử dụng bí thuật đổi máu của hai người, như thế mới có thể đủ bảo đảm Tiêu Ngọc Thanh trở thành con chính thê của Tiêu gia.
Bàn tay nắm chặt chén trà của Vân Lạc Phong khẽ run: “Ngươi nói, Lâm Duyệt ɢɨết ૮ɦếƭ hài tử thân sinh của chính mình? Rồi lấy máu của hài tử kia đổi cho Tiêu Ngọc Thanh?”
Mặc dù Lâm Duyệt tàn nhẫn độc ác nhưng ả thật sự tàn nhẫn đến nỗi tự tay ɢɨết ૮ɦếƭ hài tử thân sinh?
“Vừa rồi ta đã sai người đi điều tra.” Vân Tiêu nhìm Vân Lạc Phong chăm chú: “Năm đó người đỡ đẻ cho Lâm Duyệt ngoài ý muốn tử vong, mà sau thời gian đó không lâu, có người đã từng đào được một thi thể nữ hài ૮ɦếƭ khô ở trong ruộng cách đó không xa, thi thể nữ hài này vì không người nhận nên bị chôn dấu qua loa!”
Nói cách khác, năm đó Lâm Duyệt ɢɨết ૮ɦếƭ nữ nhi thân sinh của mình, đổi máu cho hai người, cuối cùng để hủy diệt chứng cứ nên lấy hết máu của nữ hài tử, lấy chuyện này chứng minh Tiêu Ngọc Thanh là hài tử Tiêu gia!
Vân Lạc Phong cười lạnh: “Chúng ta để Lâm Duyệt ૮ɦếƭ quá tiện nghi!”
Hổ dữ còn không ăn thịt con!
Ả vì muốn nổi bật thế nhưng ngay cả hài tử thân sinh của mình cũng có thể ɢɨết hại! Loại tội nghiệt này đủ vĩnh viễn xuống địa ngục!
Sắc mặt Vân Tiêu lãnh khốc, hắn đối với người râu ria luôn không có tình cảm dư thừa, cho nên chẳng sợ Lâm Duyệt làm ra loại chuyện này, khuôn mặt của hắn vẫn không chút biểu tình nào.
“Trước năm ta bảy tuổi, Lâm Duyệt vẫn luôn ở bên ngoài, ả ta có đủ tự do đi làm chuyện này mà không bị người phát giác.
Nếu ở Tiêu gia, nói không chừng hành động của Lâm Duyệt sẽ bị người khác phát hiện.
Chỉ là mấy năm này, bà vẫn luôn được nuôi dưỡng bên ngoài, bất luận làm cái gì cũng sẽ không bị ai phát hiện!
Mà Lâm Duyệt cho rằng mình làm không chê vào đâu được, chẳng nghĩ tới đã rất nhiều chuyện bán đứng nàng ……
“Vân Tiêu, chúng ta mặc kệ những người này,” Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, nụ cười tà khí treo ở khóe môi, nàng cất bước đi đến bên người Vân Tiêu, thở ra hơi thở mang theo ái muội, “Tiêu Ngọc Thanh không dậy nổi sóng gió gì, hiện giờ, chúng ta vẫn nên thực hiện hứa hẹn trước kia, như thế nào?”
Nàng tươi cười như hoa, môi mỏng phả ra hơi thở mang theo hương vị mê người.
Ánh mắt Vân Tiêu không tự chủ được dừng ở trên người nàng, dường như tầm mắt có thể xuyên thấu qua lớp lụa mỏng trên người thiếu nữ, trông thấy da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện ……
“Được.”
Vân Tiêu rất thành thật, mục đích hắn tới Tiêu gia chính là vì cởi y phục của thiếu nữ này.
Hiện tại tới thời điểm mấu chốt rồi, sao hắn có thể lâm trận lùi bước?
“Đến đây đi.”
Vân Lạc Phong cong môi, hơi nheo mắt, miệng cười tuyệt mỹ giống như bông hoa xinh đẹp màu tím tà mị mê hoặc mà nguy hiểm, nhưng lại khiến người ta không nhịn được muốn đi tới tiếp cận nàng.
“Hay là, ngươi có nghĩ để ta giúp ngươi cởi ra trước không?”
Đang nói lời này, tay thiếu nữ đã đặt phía trên vạt áo nam nhân, ngón tay thon dài xuyên qua vạt áo rộng mở rồi luồn vào, nhẹ vỗ về khuôn иgự¢ rắn chắc của nam nhân.
Xoạt!
Bỗng nhiên, tay nàng vén lên, áo trên của nam nhân bị nàng quăng ra ngoài, ngay tức khắc, tám khối cơ bụng dưới khuôn иgự¢ mạnh mẽ kia nhanh chóng xuất hiện trong mắt thiếu nữ……
Nam nhân này chẳng những diện mạo anh khí tuấn mỹ, dáng người cũng cực kỳ hoàn mỹ! Cơ bụng xinh đẹp như thế khiến bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ không khống chế được mà xúc động.
Lúc tay Vân Lạc Phong từ trên иgự¢ nam nhân chậm rãi vuốt ve xuống, nam nhân giơ tay nắm chặt lấy tay nàng, đè cơ thể nàng ở trên vách tường.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười sâu: “Vân Tiêu, lúc ban đầu ngươi chính là một tờ giấy trắng, mà ta, hứng thú lớn nhất chính là vẽ một vết bẩn lên trên tờ giấy ấy, để chứng minh ngươi là của ta, trên đời này người có thể dạy dỗ ngươi cũng chỉ có ta.”
Môi mỏng của Vân Tiêu mấp máy, mắt đen từ xương quai xanh của Vân Lạc Phong dần dần dời xuống phía dưới, tay hắn nhẹ nhàng chậm chạp rút tấm lụa mỏng trên người thiếu nữ……
Nam nhân nhìn thân thể thiếu nữ ở trước mặt không sót gì, nàng lại không hề ngượng ngùng giơ tay ôm lấy cổ nam nhân, đôi môi cười tà chuyển tới bên tai hắn, thấp giọng cười nói: “Muốn nhìn thì bây giờ ta để ngươi nhìn.”
Hô hấp nóng bỏng truyền vào trong tai nam nhân, mang theo hơi thở ái muội làm đầu óc nam nhân mất đi lý trí trong nháy mắt, đùng một tiếng tràn ngập nhiệt huyết, bàn tay to gắt gao đè thiếu nữ lại, cúi người hôn lên đội môi xinh đẹp kia ……
Nụ hôn này mang theo hơi thở bá đạo của nam nhân, khắc trên môi thiếu nữ thật lâu không tiêu tan.
“Phong nhi……”
Hắn thấp giọng gọi, giọng nói trầm ổn giống như một viên đá ma sát, làm lòng người khó nhịn.
“Hả?”
Thiếu nữ khẽ lên tiếng, nhướng nhướng mày, mắt đen mang ý cười vẫn nhìn nam nhân lãnh khốc trước mặt.
“Ta muốn nàng.”
Lúc này, Vân Tiêu không chỉ có thành thật trong miệng mà ngay cả thân thể cũng rất thành thật, biểu hiện phản ứng trong lòng ra toàn bộ.
“Vân Tiêu, kỹ thuật hôn của ngươi tiến bộ rồi.”
Thiếu nữ hỏi một đằng trả lời một nẻo, cười tủm tỉm nhìn Vân Tiêu.
“Xem ra, đúng là phải luyện tập nhiều hơn, sau này có rảnh, chúng ta có thể thường xuyên thực hành một chút, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Được.”
Đối với yêu cầu của Vân Lạc Phong, trước nay hắn đều không từ chối, đặc biệt là, loại đề nghị ái muội này!
“Vân Tiêu, chờ lúc ngươi lại đột phá Thiên linh công quyết lần nữa, ta giao bản thân ta cho ngươi, được chứ?”
Ngay từ đầu Vân Lạc Phong chỉ là có chút hảo cảm với Vân Tiêu, nhưng lúc nàng nguyện ý thực hiện song tu để trị liệu di chứng điên khùng khi đột phá cho Vân Tiêu thì cũng đã chứng minh, nàng hoàn toàn tiếp nhận hắn rồi.
Có một nam nhân ưu tú trung thành, lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy ở bên người, sợ là hiếm có người nào có thể không dao động.
Nàng cũng giống như thế!
Nam nhân này giúp nàng biết cảm giác động tâm là thế nào.
“Vì nàng, ta sẽ nhanh chóng đột phá.”
Ánh mắt Vân Tiêu chuyên chú mà nghiêm túc, sau khi nói xong lời này, hắn yên lặng nhặt y phục trên mặt đất, khoác trên thân thể thiếu nữ.
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhướng mày: “Không nhìn tiếp?”
“Trời lạnh.”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong chằm chằm: “Ta sợ nàng cảm lạnh……”
“……”
Vân Lạc Phong giật mình, nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân kia, không tự chủ được cong khóe môi.
“Vân Tiêu, rốt cuộc ta biết vì sao lại thích ngươi,” nàng cười cười, “Bởi vì ngươi ngốc và đơn giản, có lẽ ở thế giới phức tạp lớn ăn bé này, ngươi có thể duy trì tính cách như vậy, thật sự là quá khó.”
“Nàng đã nói, trên giấy của ta bị nàng nhuộm một điểm đen, kỳ thật, cũng không đúng như thế, tờ giấy kia của ta bị nàng nhiễm đen hết rồi.”
Ánh mắt Vân Tiêu vẫn luôn nghiêm túc, thế nhưng lại chân thành tha thiết: “Nhưng, ta chỉ cho phép một mình nàng nhuộm các màu sắc khác lên tờ giấy đó mà thôi.”
Cả đời này, nữ nhân hắn muốn cũng chỉ có mình nàng!
“A tTêu.”
Vân Lạc Phong vươn ngón tay nâng cằm nam nhân, nhón mũi chân nhẹ nhàng in lên trên môi hắn một nụ hôn: “Ta chờ ngươi đột phá Thiên linh công quyết, lúc đó, ta sẽ hoàn toàn giao ta cho ngươi.”
Lúc nói xong lời ày, tay Vân Lạc Phong chậm rãi dừng trên иgự¢ nam nhân, muốn nhẹ nhàng đẩy thân mình hắn ra, nhưng mà, lúc tay nàng ᴆụng tới cơ иgự¢ của nam nhân thì đột nhiên hắn dùng một tay kéo nàng vào trong lòng иgự¢, môi lại rơi xuống lần nữa.
Bên tai còn có giọng nói khàn khàn của nam nhâns.
“Nàng nói muốn luyện tập hôn môi cùng ta, hiện tại chúng ta tiếp tục luyện tập đi.”
……
Ở ngoài cửa phòng, vốn dĩ Lâm Nhược Bạch muốn đến tìm Vân Lạc Phong, lại không cẩn thận nghe được động tĩnh phòng trong, nàng vừa vươn tay đẩy cửa thì lập tức thu lại, vội vàng che hai mắt của mình.
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn……”
“Tiểu Bạch, con đang làm gì?”
Bỗng nhiên, phía sau nàng truyền đến giọng nói êm tai của nam nhân khiến nàng hoảng sợ, vội vàng quay đầu, ngón tay đặt lên môi làm động tác im lặng.
“Phụ thân, sư phụ cùng sư công đang tạo em bé, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ.”
Nàng nhìn xuyên qua màn sa hơi mỏng như ẩn như hiện thấy được hai người đang hôn trong phòng, mà căn cứ theo Xuân Cung Đồ miêu tả thì bước tiếp theo sẽ là tạo em bé!
Tưởng tượng đến những tư thế xấu hổ kia, sắc mặt Lâm Nhược Bạch trở nên đỏ bừng.
May mắn nàng thu tay đúng lúc, không đẩy cửa đi vào, bằng không, với tính cách khủng bố của sư công thì nhất định sẽ băm mình ra thành tám mảnh.
“Tạo trẻ con? Làm sao con biết được?" Lâm Kinh Phong nhìn nữ nhi nhà mình với vẻ nghi ngờ và hỏi.
Lâm Nhược Bạch chớp mắt thật dễ thương: "Trong Xuân Cung Đồ viết vậy đó ạ, chẳng lẽ không đúng sao?"
“Xuân Cung Đồ?”
Vừa nghe thấy ba chữ ấy, Lâm Kinh Phong lập tức bùng nổ, tóc tai dựng ngược cả lên, hắn trợn to mắt nhìn Lâm Nhược Bạch: "Con vừa nói gì? Con dám xem mấy thứ Xuân Cung Đồ đó ư?"
Chẳng lẽ nữ nhi nhà mình đã bắt đầu hoài xuân?
Tưởng tượng đến đây, Lâm Kinh Phong bắt đầu cảm thấy cả người mình không ổn, đau lòng muốn ૮ɦếƭ, vẻ mặt tuyệt vọng giống như tức phụ nhà hắn bỏ trốn theo người ta.
Những năm gần đây, trước giờ hắn chưa từng suy xét đến việc nữ nhi nhà mình sớm muộn cũng phải xuất giá, trong mắt hắn, nữ nhi còn nhỏ, hẳn là sẽ dựa dẫm vào phụ thân chứ không làm tức phụ của đám nam nhân thối kia.
Cho dù nữ nhi thành thân cũng là chuyện mấy năm sau đó...
Không ngờ nàng đã bắt đầu hoài xuân nhanh như vậy ư?
Chuyện này vẫn được sao?
Chắc chắn giống như dùng một cây đao đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào lòng hắn vậy.
“Tiểu Bạch." Lâm Kinh Phong vội vàng ổn định lại tâm trạng luống cuống của mình, bàn tay ghì chặt bả vai Lâm Nhược Bạch, nhìn nàng một cách nghiêm túc chuyên chú: "Bây giờ con mới mười ba tuổi, còn nhỏ lắm! Đợi sau khi con trưởng thành rồi mới có thể xem mấy thứ Xuân Cung Đồ gì đó!"
“Nhưng mà…”
Lâm Nhược Bạch bĩu môi: “Sư phụ chỉ lớn hơn con hai tuổi thôi mà người đã cùng sư công tạo trẻ con rồi, tại sao con không thể xem Xuân Cung Đồ?"
“Chuyện này…” Lâm Kinh Phong bị hỏi như thế liền im bặt, ánh mắt hắn chuyển động qua lại mấy lần, nói: "Con cũng biết sư phụ lớn hơn con hai tuổi, vì thế, tuổi của con vẫn còn quá nhỏ, đợi hai năm sau con mới được biết rõ mấy thứ đó, bây giờ ta vẫn chưa cho phép."
“Được rồi.”
Lâm Nhược Bạch uất ức chu cái miệng nhỏ: "Sau này con không xem là được."
Cùng lắm thì sau này nàng nhờ sư phụ dẫn mình đi dạo thanh - lâu, nghe nói ở mấy chỗ đó có thể nhìn thấy Xuân Cung Đồ thật sự, thú vị hơn việc xem trên tranh nhiều...
Về phần vì sao nàng không dám xem Xuân Cung Đồ của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu...
Đó là vì nàng không có gan mạo phạm sư công, nếu không, chẳng biết sẽ bị sư công ném đến chỗ nào nữa, nếu sau này không được gặp lại sư phụ, nàng biết tìm ai để khóc đây?
“Nữ nhi ngoan, nói cho phụ thân biết, ai đưa Xuân Cung Đồ cho con vậy?"
Giọng điệu của Lâm Kinh Phong trở nên hiền hòa hơn, hắn hỏi.
“Là Tiểu Nhạc lén lút xem trộm, bị con phát hiện, con lập tức giật lấy, sau khi xem thấy thú vị quá nên con tịch thu luôn."
Tiểu Nhạc?
Cơn thịnh nộ bắt đầu trào ra trong cơ thể Lâm Kinh Phong, hắn đưa lưng về phía bầu trời hắc ám, lạnh giọng nói: "Người đâu, ném tiểu tử kia vào Động Ma chịu phạt! Dám cho tiểu thư xem mấy thứ như thế này!"
Trong bóng tối, một bóng người chắp tay, trong chớp mắt đã biến mất dưới bầu trời đêm vô hạn vô biên...
Động Ma là nơi nguy hiểm nhất ở núi Linh Thần! Nghe nói, người bị ném vào Động Ma chắc chắn phải lột da mới thoát ra được! Có thể tưởng tượng ra cơn giận hiện giờ trong người Lâm Kinh Phong.
Trông thấy dáng vẻ hùng hổ của phụ thân nhà mình, Lâm Nhược Bạch không dám nhiều lời thêm nữa, trong lòng cực kỳ ảo não.
Sớm biết như thế đã không nói ra chuyện về Xuân Cung Đồ rồi!
“Phụ thân, thời gian còn sớm, con về trước nghỉ ngơi đây." Lâm Nhược Bạch vội lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, phụ thân ngàn vạn lần đừng quấy rầy sư phụ và sư công, sư công rất đáng sợ, chẳng những sức mạnh cường đại mà tính tình cũng không tốt lắm, cũng chỉ có sư phụ mới khiến người khuất phục được thôi."
Ngoại trừ trước mặt Vân Lạc Phong, Vân Tiêu chẳng hòa nhã với ai cả, lúc nào cũng giữ bộ mặt than... (mặt đơ, mặt liệt, mặt co quắp, mặt lạnh... -_-)
Trong gian phòng trang nhã, có lẽ nam nhân đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mày kiếm (chân mày hình lưỡi mác) của hắn khẽ nhăn lại, cái nhìn lãnh khốc xẹt qua trong đôi mắt đen.
Đúng lúc này, giọng nói tà khí của thiếu nữ truyền vào tai đã khiến mặt mày hắn dần dần bình thản trở lại.
“Không cần phải xen vào việc của bọn họ, chúng ta tiếp tục..."
“Được.”
Thân thể hai người dán sát, ôm lấy nhau rất chặt, bọn họ hôn từ mặt tường đến trên giường, cả gian phòng lập tức tràn đầy hơi thở ái muội...
Hôm sau.
Nắng sớm vừa lên.
Sau núi Tiêu gia có không ít người vây quanh, Ngụy Liên Thành liếc mắt một cái đã trông thấy tuấn nam mỹ nữ bước tới từ phía trước, trong mắt hắn hàm chứa ánh nhìn thưởng thức.
“Các ngươi tới rồi à?”
Vân Lạc Phong gật đầu nhẹ nhàng: "Những người mang huyết mạch thuần khiết của Tiêu gia đã đến đông đủ chưa?"
“Vân nha đầu, ngươi định để hắn tiến vào bí cảnh sao?" Ánh mắt Ngụy Liên Thành mang theo sự kinh ngạc: "Ta nghe nói chỉ những người dưới cấp Thiên Linh Giả mới có thể tiến vào bí cảnh này của Tiêu gia, theo ta thấy, thực lực của tiểu tử Vân Tiêu này đã sớm đạt đến Thiên Linh Giả hoặc cao hơn, đúng không?"
Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngụy Liên Thành, nói rất lãnh khốc: "Ta có thể khống chế khiến hơi thở của mình dưới mức Thiên Linh Giả."
Ngụ ý, điều cấm kỵ của bí cảnh Tiêu gia hoàn toàn không làm khó hắn.
“Ha ha.” Ngụy Liên Thành xấu hổ cười thành tiếng: "Vậy thì tốt, chỉ là sau khi tiến vào bí cảnh, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào ra ngoài được."
Vân Tiêu trở nên im lặng, một hồi sau, hắn quay đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Nàng về Vân gia chờ ta."
Chỉ khi nàng về đến Vân gia, hắn mới có thể yên tâm tiến vào trong bí cảnh...
“Được, ta sẽ ở Vân gia chờ chàng."
Nàng tới nơi này với mục đích tìm kiếm Vân Tiêu, nếu bây giờ đã tìm được hắn thì cũng đã đến lúc nàng trở về rồi! Chẳng qua, ban đầu nàng cho rằng mình tới Linh Vực, ít nhất cũng phải tới nửa năm, không ngờ mới có mấy tháng mà đã hoàn thành tất cả mọi việc.
Lúc này đây đi ra ngoài, thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng!
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong một lần sau cùng, ánh mắt lãnh khốc quét qua những người Tiêu gia được hắn cố ý giữ lại, lạnh giọng nói: "Bay giờ các ngươi lập tức mở bí cảnh của Tiêu gia ra cho ta!"
Bí cảnh Tiêu gia, chỉ có người thuộc Tiêu gia mới vào được! Hơn nữa, thực lực không thể vượt hơn Thiên Linh Giả! May mà Vân Tiêu có thể khống chế hơi thở của mình, thành công lừa gạt bí cảnh...
Bây giờ, chỉ khi hắn đủ thực lực mới có thể bảo vệ nàng!
“Vân cô nương.” Lâm Kinh Phong cười khẽ: "Ta giao nữ nhi của mình cho cô nương, mong cô nương quản giáo nó kỹ một chút, nó quá nghịch ngợm cứng đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện, phiền cô nương dẫn nó đi cho."
Nói nhiều như vậy, nhưng trong cảm nhận của Lâm Kinh Phong, nữ nhi vĩnh viễn là tâm can bảo bối của hắn! Quan trọng hơn cả sinh mệnh hắn!
“Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát."
Vân Lạc Phong hơi ngừng lại rồi nói.
“Dạ, sư phụ.”
Lâm Nhược Bạch cười hì hì đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, chớp chớp mắt để lộ hào quang chói sáng: "Sư phụ, chúng ta sẽ về quê nhà của người ạ? Ở đó có chơi được không?"
“Con đi sẽ biết.”
Vân Lạc Phong không hề nói gì thêm, thu lại ánh mắt lưu luyến đang nhìn Vân Tiêu, khóe môi nàng khẽ nhếch lên tạo thành đường cong lười biếng: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."
Nói xong, nàng không nhìn Vân Tiêu thêm một lần nào nữa, đi thẳng xuống dưới chân núi.
Lúc này đây, Vân Lạc Phong cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt trước sau cứ đuổi theo nàng, mãi đến khi nàng rời khỏi nơi này...