Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 85: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Long Nguyên Quốc.
Bên ngoài đại môn của phủ Tướng quân, một đám người mặc trường bào màu trắng chặn ở cửa, vây chật như nêm cối, thế cho nên người đi đường trên phố cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ đối với đám người áo bào trắng kia, ánh mắt tràn ngập tò mò.
“Vân Thanh Nhã, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Lão giả áo bào trắng dẫn đầu hét lớn một tiếng, giọng nói kia giống như tiếng sấm, vang vọng khắp bầu trời của toàn bộ Vân gia.
Không bao lâu sau, từ trong Vân gia đi ra một đám người.



Trong đám người kia, dẫn đầu là lão gia tử Vân Lạc của Vân gia, mặt già của ông ngưng trọng, chau mày, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua một tia sáng lạnh lẽo.
Còn Vân Thanh Nhã một thân thanh lạnh nhạt nhiên thì đi theo bên cạnh lão gia tử, dung nhan tuấn mỹ, thanh nhã như cúc, ánh mắt hắn thanh triệt giống như một ao thanh tuyền, vào giờ phút này, lại dần dần xuất hiện một tia lạnh lẽo.
“Lục Dẫn, người Y Thành các ngươi lại không tuân thủ chữ tín như vậy, rõ ràng đã đáp ứng ước hẹn ba năm rồi, lại tìm tới cửa vào lúc này! Chẳng lẽ các ngươi không sợ thân bại danh liệt?”
Ⱡồ₦g иgự¢ lão gia tử một mảnh tức giận, hung hăng trừng lão giả trước mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ha hả!” Lục Dẫn khinh thường cười lạnh hai tiếng, “Vân Lạc, chỉ cần ngươi giao Vân Thanh Nhã bên cạnh ngươi ra đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống! Bằng không hôm nay sẽ là ngày Vân gia các ngươi bị huỷ diệt!”


Lão gia tử giận run cả người, hiện giờ Lục Dẫn này là bởi vì Ninh lão và Vinh lão đồng thời rời khỏi Long Nguyên Quốc, lúc này mới ngóc đầu trở lại! Mà lúc trước, khi Lục Dẫn rời khỏi Long Nguyên Quốc này, ông nghĩ như thế nào đều không có nghĩ đến lão già này lại không tuân thủ lời hứa như vậy!
“Muốn ta giao ra con của ta, trừ phi ta ૮ɦếƭ ở chỗ này!”
Thân hình già nua của lão gia tử tiến lên hai bước, giống như một tòa Thái Sơn, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Vân Lạc, ngươi cho rằng có Ninh gia và Y Các vì ngươi chống lưng, ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta nói cho ngươi, địa vị của Y Các ở Hiệp hội Y Sư ta cũng không phải rất cao! Nếu không phải nể mặt đều là cùng một phái, ngày đó ta cũng không có khả năng buông tha các ngươi!” Con ngươi Lục Dẫn hơi hơi nheo lại, bên môi dương một tia cười lạnh, “Hiện tại, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, giao Vân Thanh Nhã ra, tha cho ngươi tội ૮ɦếƭ!”“Phi!”
Lão gia tử thực không có tố chất phun một ngụm đàm ở trên người Lục Dẫn: “Lão tử không phải loại người tham sống sợ ૮ɦếƭ đó, ngươi muốn làm lão tử lùi bước, nằm mơ đi!”
Lục Dẫn giận run cả người.
Hắn căn bản không nghĩ tới lão gia tử sẽ nhổ nước miếng lên người hắn cho nên vừa rồi cũng không có bất luận phòng bị nào, cho đến khi một ngụm đàm dừng ở trên người hắn, hắn mới phản ứng lại, dung nhan già nua một mảnh xanh mét, phẫn nộ quát: “Vân Lạc, ngươi tìm ૮ɦếƭ!”
Oanh!
Nắm tay hắn mang theo cuồng phong mãnh liệt đánh về phía lão gia tử.
Người của quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm đều rút νũ кнí ra, làm tốt chuẩn bị ứng chiến……


Ầm!
Bỗng nhiên, một bóng dáng màu xám bay từ đầu tường qua đây, nhanh chóng che ở trước mặt lão gia tử, bàn tay nghênh đón công kích của Lục Dẫn, sau một tiếng vang lớn, bóng dáng màu xám kia lùi về phía sau mấy bước.
Tần Nguyên lắc lắc cánh tay tê dại, trên mặt một mảnh cười khổ.
Vân gia này xác thật biết trêu chọc địch nhân, địch nhân bình thường cũng liền thôi, hiện giờ tiến đến còn có cả Thiên Linh Giả! Mà chính mình cũng chỉ vừa mới đột phá đến Thiên Linh Giả mà thôi, đối mặt những người này sợ là có lòng nhưng không đủ lực.
Cũng mặc kệ như thế nào, hắn đáp ứng Vân Lạc Phong rồi thì nhất định phải giữ được an toàn cho mọi người của Vân gia!
“Thiên Linh Giả?”
Lục Dẫn cũng có chút kinh ngạc, hắn nhìn Tần Nguyên, ánh mắt trầm xuống: “Vân Lạc, khó trách ngươi dám đấu với ta, hóa ra Vân gia các ngươi lại có Thiên Linh Giả bảo vệ, nhưng gia hỏa này đột phá Thiên Linh Giả cũng chưa lâu! Căn bản không phải là đối thủ của ta.”
Giờ phút này lão gia tử cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, ông xoa xoa đầu, nghi hoặc nhìn Tần Nguyên.
Nam nhân này không phải thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Vân Tiêu sao? Hình như là thuộc hạ của Vân Tiêu! Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hắn cực kì chiếu cố Vân gia, làm người cũng thực khiêm tốn, thường xuyên vì Vân gia bận rộn trong ngoài.
Nhưng nghe Lục Dẫn nói, Tần Nguyên cũng là Thiên Linh Giả?

Lão gia tử chấn kinh rồi, nếu Tần Nguyên là cường giả Thiên Linh Giả, vậy thực lực của Vân Tiêu lại cường đại đến nhường nào?
“Mọi người rời khỏi nơi này trước đi!”
Sắc mặt của Tần Nguyên càng thêm ngưng trọng: “Rời khỏi nơi này, đi tìm chủ tử ta và Vân tiểu thư, chỉ có bọn họ có thể bảo hộ các ngươi.”
“Nhưng ngươi……”
Vân lão gia tử ngẩn người, bảo ông bỏ rơi Tần Nguyên một mình chạy trốn, làm sao ông có thể làm được loại chuyện này.
“Ta đã hứa với Vân tiểu thư phải bảo vệ Vân gia, cho nên ta thà rằng ૮ɦếƭ ở chỗ này cũng sẽ không để người khác động vào các ngươi một chút! Nhưng ta không chặn được lâu, các ngươi chạy nhanh đi, càng xa càng tốt, đừng quay trở lại!”
Một thân áo xám ở trong gió nhẹ có vẻ cực kỳ kiên định.
Ánh mắt nam nhân mang theo quyết định thấy ૮ɦếƭ không sờn, lạnh lùng nhìn đám người Y Thành trước mặt.
“Không được!” Khí phách trên người Vân lão gia tử xuất hiện, lạnh lùng nói, “Trên chiến trường không có đào binh (*)!”
(*): Binh lính chạy trốn.


“Đây không phải chiến trường!” Tần Nguyên có chút sốt ruột.
“Với ta mà nói, bất luận một trận đấu nào cũng đều là chiến trường! Mà ở trên chiến trường tuyệt đối không có đạo lí chủ tướng bỏ binh chạy trốn, nếu bản tướng quân thật sự chạy, uy nghiêm của ta sẽ mất hết! Mất sạch thanh danh!”Vân lão gia tử thân là tướng quân, thà rằng ૮ɦếƭ trận cũng tuyệt đối không đầu hàng địch nhân.
Theo ông, nếu chính mình vứt bỏ Tần Nguyên chạy trốn, vậy thì có khác gì đào binh chứ?
Chỉ cần ông còn sống, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bước vào Vân gia một bước.
“Phụ thân." Trong mắt Vân Thanh Nhã hàm chứa một tia sáng thanh lãnh, bên môi lại dấy lên một nụ cười khổ, “Xin lỗi, là con liên luỵ người……”
Giọng nói áy náy của nam nhân làm lòng Vân lão gia tử bỗng nhiên run rẩy một chút, ông quay đầu nhìn về phía dung nhan tuấn mỹ kia, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Vân gia ta không có bất luận kẻ hèn nhát nào! Cha mẹ Phong nhi ૮ɦếƭ trận sa trường, gặp phải nguy hiểm không hề sợ hãi! Phong nhi cũng kế thừa tính cách của cha mẹ nó, thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục! Cho nên ta cũng không cho rằng con làm sai! Chẳng lẽ muốn nhi tử của ta tham sống sợ ૮ɦếƭ, đối mặt với uy ђเếק của địch nhân mà thần phục?”
Lão gia tử nói tới đây, lại dừng một chút, tiếp tục nói: “Không! Nếu năm đó con ở trên lôi đài bởi vì thân phận của đối phương mà chịu thua, còn không hoàn thủ tùy ý để người khác đánh mình, vậy con không phải là nhi tử của Vân Lạc ta, nhi tử của ta không hèn nhát!”
Người Vân gia ông đều là anh hùng hào kiệt!
Tuyệt đối không chịu thua, cũng không lùi bước!


Càng sẽ không vì mạng sống mà thần phục địch nhân của mình!
“Thanh Nhã, con là nhi tử tốt của phụ thân, cuộc đời này phụ thân có thể có được hai nhi tử là con và Vân Dương, còn có cháu gái như Phong nhi đã thực thỏa mãn, không còn gì tiếc nuối, hơn nữa ta tin tưởng, dựa vào thực lực của chất nữ con, nhất định sẽ báo thù rửa hận cho chúng ta.”
૮ɦếƭ có gì đáng sợ?
Đối với Vân Lạc mà nói, tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là lòng đối mặt với tử vong mà trở nên mềm yếu!
“Ha ha ha!”
Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Lục Dẫn, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười châm chọc: “Lục Dẫn, ngươi muốn ɢɨết cứ ɢɨết, bảo ta vì mạng sống mà giao con ta ra, ta đây nói cho ngươi biết, kiếp sau cũng không có khả năng! Vân Lạc ta sao có thể là cái loại hèn nhát tham sống sợ ૮ɦếƭ này? Thân là nam nhi, quyết không có khả năng bỏ người nhà không màng!”
Tần Nguyên phức tạp nhìn Vân Lạc, đối với lão tướng quân chinh chiến nhiều năm trên sa trường này, trong lòng ngoại trừ khâm phục cũng chỉ có khâm phục.
Hào khí ngất trời như thế, lão già hữu dũng hữu mưu, khó trách có thể ở trên sa trường nhiều năm như vậy.
Đáng tiếc, Hoàng đế đương nhiệm Long Nguyên quốc có mắt không tròng, nếu không cũng sẽ không luân lạc đến loại kết quả thê thảm thế này...
"Phụ thân."
Vân Thanh Nhã nhợt nhạt nở nụ cười, nụ cười của hắn ưu nhã động lòng người, phảng phất như một bàn tay nhẹ nhàng chia rẽ tâm đối phương.
"Ta hiểu, vô luận như thế nào, con cũng sẽ không vì chuyện xảy ra năm đó mà hối hận."
Giống như phụ thân nói, Vân gia không có người hèn nhát!
Hắn chẳng sợ bởi vì chuyện năm đó mà sống cuộc sống mười năm tối tăm không có mặt trời, hắn cũng sẽ không hối hận!
"Hừ!"
Lục Dẫn hừ lạnh một tiếng, trên mặt nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Vân Thanh Nhã, cho đến bây giờ, ngươi vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ như thế, có một số thứ căn bản là ngươi không thể thay đổi, thực lực Y thành chúng ta quá mạnh mẽ, cường đại đến không cách nào tưởng tượng! Mà công tử nhà ta, Phương Hoa lại càng tôn quý, người và ngươi mà tỷ thí, ngươi nên mặc cho người đánh! Không nên đánh trả!"
Nói tới đây, hắn ngừng hồi lâu, lại nói tiếp: "Đáng tiếc, mười mấy năm qua, ngươi cũng không giác ngộ được đạo lý này, ở trên đại lục này, xương cốt cứng không dùng được, nắm đấm phải cứng mới có thể đứng vững gót chân."
Ấm!
Sau khi Lục Dẫn nói lời này xong, bõng nhiên, thân thể hắn khẽ động, nhanh chóng phóng đến chỗ Vân Thanh Nhã.
"Cẩn thận!"
Sắc mặt Tần Nguyên đại biến, vội vàng lắc mình đến trước mặt Vân Thanh Nhã, thi triển ra một tấm lá chắn bảo vệ.
Nhưng mà dù sao hắn cũng mới đột phá đến Thiên Linh Giả không được bao lâu, làm sao có thể so sánh với Lục Dẫn? Ầm một tiếng, một quyền hạ xuống trên lá chắn bảo vệ, lập tức lá chắn vô hình bảo vệ vỡ ra, hóa thành những chấm nhỏ phiêu tán trong không khí.
Phụt!
Cùng lúc đó, thân thể Tần Nguyên cũng bay ra ngoài, nặng nề đập vào mặt tường, máu tươi từ trong miệng cuồn cuộn không ngừng nôn ra.
"Vân Thanh Nhã, ngươi đi tìm ૮ɦếƭ đi!"
Tốc độ của Lúc Dẫn quá nhanh, nhanh đến nỗi ngoại trừ Tần Nguyên ra, những người khác hoàn toàn không kịp phản ứng gì...
"Thanh Nhã!"
Vân Lạc trừng mắt, muốn vọt đến trước mặt Vân Thanh Nhã, thế nhưng công kích của đối phương ra hạ xuống, hắn không còn kịp ngăn cản công kích này cho nhi tử yêu dấu, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nắm đấm của lão ta hướng về Vân Thanh Nhã.
Đối mặt với một kích bất thình lình này, thần sắc Vân Thanh Nhã vẫn như cũ không thay đổi, vân đạm phong khinh, dưới áp bách cường đại ở đây, thậm chí đến cả sắc mặt cũng không thay đổi một cái, hắn kiên cường đứng trong uy áp của lão ta, dáng người thẳng tắp.
Phụ thân nói rất đúng, nhi tử của Vân gia không thể có thứ hèn nhát!
Cho dù ૮ɦếƭ, hắn cũng muốn ૮ɦếƭ đứng, tuyệt không khuất phục địch nhân!
Phụt!
Chợt, một bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ không biết từ đâu đến nhẹ nhàng đến đây, ổn định vững vàng đứng trước mặt Vân Thanh Nhã.
Thiếu nữ mở miệng nôn ra một ngụm máu đỏ, dung nhan xinh đẹp ngay lập tức trở nên tái nhợt, một đầu mái tóc đẹp chậm rãi bay lả tả, chậm rãi phiêu đãng trước mặt Vân Thanh Nhã...
Bỗng chốc đồng tử Vân Thanh Nhã co chặt, kinh ngạc nhìn thiếu nữ ngăn cảm trước mặt mình, trong ánh mắt đều là kinh ngạc.
Cho đến khi thân thể thiếu nữ nghiêng xuống mặt đất, hắn mới phản ứng được, bước nhanh về phía trước hai bước, tiếp nhận thân thể mềm mại như không có xương.
"Tại sao ngươi... Phải cứu ta?"
Kể từ đoạn thời gian sau khi Ninh lão rời đi, thiếu nữ này liền ở lại Vân gia, mỹ danh nói là để chờ đợi Vân Lạc Phong trở về, nhưng mà, nàng trước sau cứ chuyển động qua lại trước mặt hắn.
Thế nhưng, đối với thiếu nữ nhỏ hơn mình đến mười tuổi, Vân Thanh Nhã cũng không có bao nhiêu cảm giác, chỉ xem nàng giống như muội muội mà đối đãi! Hắn lại không nghĩ đến, vào thời điểm này nàng lại lao ra, vì mình cản một chiêu này của Lục Dẫn...
Ninh Hân hơi nhắm hai mắt lại, đôi lông mi như quạt hương bồ nhẹ nhàng rung động, hô hấp của nàng rất suy yếu, suy yếu đến dường như là tùy thời sẽ biến mất.
"Bởi vì, ta rất sùng bái huynh."
Hồi lâu sau, thiếu nữ mở hai mắt ra, cặp mắt dường như biết nói lẳng lặng ngắm nhìn nam tử trước mặt, trên gò má xinh đẹp giương lên một nụ cười suy yếu.
Trái tim Vân Thanh Nhã run lên, cánh tay không tự chủ được ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ.
"Vân đại ca, ta sùng bái huynh không phải bởi vì thiên phú của huynh! Cả đời này, ta đã thấy không ít thiên tài, ở Ninh gia có rất nhiều! Nhưng sau khi nghe nói về chuyện của huynh, ta lại mê muội huynh sâu sắc," Giọng nói của thiếu nữ suy yếu, trong giọng nói lại mang theo sự kiên định chân thật đáng tin, "Ta sùng bái khí phách của huynh, mê luyến cái tính không sợ cường quyền của huynh, khí phách dẫu có ૮ɦếƭ cũng không chịu cúi đầu! Huynh biết rõ thân phận của đối phương, đang ở trên lôi đài, vẫn như cũ không muốn để xuống tôn nghiêm và cao ngạo của huynh."
"Cho nên..." Thiếu nữ dừng một chút, tiếp tục nói, "Vì huynh, ta cam tâm tình nguyện..."
Lời nói của thiếu nữ làm cho tim Vân Thanh Nhã run rẩy càng thêm mãnh liệt, lực cánh tay hắn ôm lấy nàng càng mạnh hơn, bên trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng là sự kiên nghị: "Ngươi yên tâm, tiểu Phong nhi rất nhanh sẽ trở lại, sau khi chờ nàng trở về, ngươi sẽ không có bất cứ chuyện gì hết."
Ninh Hân cười khổ lắc đầu một cái: "Vân đại ca, sợ rằng ta không chờ được đến lúc đó, sau khi Phong nhi trở về, huynh thay ta cáo biệt với nàng ấy, cả đời này, bằng hữu ta có thể kết giao không nhiều, nàng ấy coi như là duy nhất."
Bên trong thế lực Ninh gia, có rất nhiều thiên kim quý tộc muốn giao hảo với nàng, nhưng những người đó đều nhìn đến mặt mũi của Ninh gia!
Chỉ có Vân Lạc Phong, ở trong mắt cô nương ấy, không có tôn quý và ti tiện, chỉ có đáng gia kết giao với nàng hay không!
Cho nên, chỉ có duy nhất ở trước mặt Vân Lạc Phong, nàng mới có thể mở rộng cánh của lòng mình, không cất giữ chút nào.
Nghe giọng nói thiếu nữ càng lúc càng suy yếu, trong lòng Vân Thanh Nhã tuôn ra hận ý ngút trời, đôi con ngươi thanh lãnh lạnh lùng nhìn phía mấy ngươi Y thành: "Nếu như Ninh Hân có mệnh hệ gì, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ tiêu diệt cả Y thành các ngươi!
Giọng nói của hắn, chứa lửa giận hủy thiên diệt địa, một thân trường bào màu trăng non ở trong gió nhẹ lất phất.
Lục Dẫn trưởng lão, chúng ta làm gì bây giờ?" Nha đầu Ninh Hân này bị trọng thương, nếu là truyền về Ninh gia, lão đầu Ninh gia nhất định sẽ nổi điên!"
Sau lưng, một gã mặc áo bào trắng run run ra ngoài, trong giọng nói ẩn chứa lo lắng.
Bọn họ chỉ đi đối phó với phủ Tướng quân, ai biết nha đầu Ninh Hân này cũng ở Vân gia, lại còn vì Vân Thanh Nhã đến cả mệnh cũng không cần! Mà lão đầu Ninh gia có tính tình bao che, nếu như biết được Y thành ngộ thương đến Ninh Hân, nhất định rất giận dữ!
Nhất là, nha đầu Ninh Hân này dường như không sống được nữa...
"Mau!"
Vân lão gia tử phản ứng kịp đầu tiên, vội vội vàng vàng nói: "Thanh Nhã, mau đưa nàng đến Y các, y sư ở Y các tương đối nhiều, nói không chừng có thể có biện pháp khống chế thương thế của nàng, chỉ chờ đến lúc Phong nhi trở lại cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì."
Vân Thanh Nhã chợt hoàn hồn, hắn không nói nhiều lời, ôm chặt Ninh Hân phóng đến đường phố bên kia, có lẽ là quá mức nóng nảy, tốc độ của hắn nhanh giống như một cơn gió.
"Lục Dẫn trưởng lão..."
Người mặc áo bào trắng nhìn theo phương hướng Vân Thanh Nhã rời đi, há miệng, muốn nói gì đó, lại bị giọng nói Lục Dẫn cắt ngang.
"Chúng ta về Y thành trước thương lượng với thành chủ xem ứng đối với lửa giận của lão đầu Ninh gia như thế nào."
“Nhưng Vân Thanh Nhã này……” Người áo bào trắng nhíu nhíu mày.
Chẳng lẽ lần này bọn họ tới mà phải bất lực trở về sao?
“Hắn tới Y Các cũng không thay đổi được gì, vừa rồi ta dùng lực bao nhiêu thì chỉ có ta biết rõ, cho dù là các chủ của Y Các ra tay cũng chưa chắc có thể cứu được nàng,” Lục Dẫn lạnh lùng nói, “Hiện tại, chúng ta chạy về Y Thành để thương lượng cùng thành chủ trước, về phần Vân gia, chỉ có thể tạm thời để bọn họ sống lâu mấy ngày thôi!”
Hiện giờ tiểu nha đầu Ninh gia đã bị trọng thương, nhưng dù sao cũng là do mình ra tay trong lúc vô tình mà thôi, hy vọng người Ninh gia có thể thông tình đạt lý một chút, giải hòa cùng Y Thành.
Chỉ là, nếu như hiện tại mình ngăn cản Vân Thanh Nhã mang Ninh Hân đi tới Y Các, thì tính chất của sự việc sẽ trở nên không giống nhau! Lúc đó, chỉ sợ mình có giải thích là vô tình gây thương tích thì Ninh gia cũng sẽ không nghe hắn nói……
“Sớm biết tiểu nha đầu Ninh gia ở chỗ này, còn liều ૮ɦếƭ che chở Vân Thanh Nhã thì không nên tìm tới Vân gia vào lúc nào.”
Trong lòng Lục Dẫn rất ảo não, hắn hung hăng cắn chặt răng: “Chúng ta rút lui!”
……
Ninh gia.
Sau khi nghe thấy Ninh Hân ở bên ngoài bị người ta đả thương, toàn bộ Ninh gia đều chấn động, tất cả mọi người tề tụ trong phòng, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Người Y Thành thật to gan, lại dám đả thương Ninh Hân nha đầu của chúng ta, gia chủ, chúng ta không thể cứ để mặc chuyện này như vậy, cần phải đến Y Thành tìm bọn họ tính sổ!”
Nói lời này người là đại trưởng lão của Ninh gia, sắc mặt của hắn xanh mét, căm giận nói.
“Gia chủ, vì cái gì mà người bên Y Thành đả thương nha đầu Ninh Hân? Nhất định có nội tình.”
“Ta là nghe nói lão gia chủ để một mình Ninh Hân nha đầu ở Long Nguyên Quốc, còn không biết ông ấy chạy đến nơi nào, lần này nha đầu Ninh Hân là vì bảo vệ nhi tử của một tướng quân mà bị thương, thật không biết lão gia chủ nghĩ như thế nào, lại để Ninh Hân nha đầu lui tới cùng những kẻ tầm thường kia.”
“Không được, chúng ta phải mang nha đầu Ninh Hân về tới, hiện giờ nha đầu Ninh Hân bị trọng thương, nếu không nhanh chóng trị liệu, có lẽ không cứu được mất!”
Mọi người ngươi một lời ta một câu thảo luận, bên trong lời nói đều mang theo phẫn nộ Y Thành cùng khinh thường Vân gia.
“Đủ rồi!”
Nam tử trung niên ngồi ở vị trí cao nhất đánh xuống một chưởng, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt: “Lão gia tử để Hân nhi ở Long Nguyên Quốc, nhất định có dụng ý! Huống chi, cháu gái của phủ Tướng quân ở Long Nguyên Quốc kia là ân nhân cứu mạng lão gia tử, thân thiết với Hân nhi, nếu các ngươi nghị luận phủ Tướng quân như vậy, để lão gia tử nghe được, chắc chắn sẽ rất giận giữ.”
“Ta cũng không tin một tiểu thư phủ Tướng quân có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia chủ, nói không chừng là lão gia chủ không muốn làm chúng ta lo lắng, thuận miệng tìm lấy cớ thôi,” Một lão giả nhíu chặt mày, “Gia chủ, chúng ta thật sự là không yên lòng khi nha đầu Ninh Hân ở nơi đó, thỉnh gia chủ chấp thuận ta dẫn người đưa nha đầu Ninh Hân về Ninh gia để trị liệu! Với thực lực của Ninh gia ta, mời y sư khắp nơi trong thiên hạ không thành vấn đề!”
Nam nhân trung niên thống khổ nhắm mắt lại, lúc biết được nữ nhi bị thương, sợ là không có người nào lo lắng hơn hắn, hắn hận không thể lập tức bay đến Long Nguyên Quốc, chỉ là lão gia tử không có ở nhà, cần phải có người chủ trì đại cục.
“Được,” nam nhân trung niên mở mắt, “Ta chấp thuận, ngươi nhanh chóng dẫn người đưa Hân nhi về Ninh gia, chỉ là phải khách khí đối với phủ Tướng quân một chút, không được quá mức vô lễ, bằng không, nếu lão gia tử tức giận, không ai ngăn cản được ông ấy đâu.”
“Vâng, gia chủ.”
Lão giả chắp tay, giọng nói mang theo tôn kính, khuôn mặt lại hiện lên vẻ không cho là đúng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!