“Được.”
Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu, dường như hắn cũng không nghĩ tới, trong tay Vân Lạc Phong lại có ngọc bài của Ninh lão, khó trách nàng có lòng tin khi tới Ninh gia như vậy.
Mắt thấy hai người sắp bước vào Ninh gia, sắc mặt tứ trưởng lão thay đổi, bước nhanh tiến lên, ngăn bọn họ lại.
“Gia chủ, nếu Vân Lạc Phong này tới Ninh gia chúng ta thì chính là khách, chúng ta có thể có đạo đãi khách, nhưng mà, ta không cho rằng với năng lực của nàng ta có thể cứu nha đầu Ninh Hân, nói không chừng còn biến khéo thành vụng, khiến nha đầu ૮ɦếƭ nhanh hơn!” Tứ trưởng lão cắn chặt răng, “Cho nên, ta cảm thấy, chúng ta không thể để nàng ta đi gặp nha đầu Ninh Hân.”
Vân Lạc Phong dừng chân, con ngươi đen nhánh dần dần dừng trên khuôn mặt già nua của tứ trưởng lão, ánh mắt nàng sáng ngời thấu triệt, dường như xuyên qua mắt tứ trưởng lão mà thấy nội tâm của hắn.
Kiểu ánh mắt nhìn thấu hết thảy này, làm tứ trưởng lão càng thêm sợ hãi trong lòng, bước chân không tự chủ mà lui về phía sau vài bước.
“Vì sao ta cảm thấy, ngươi không muốn ta cứu Ninh Hân?” Vân Lạc Phong hướng tới gần tứ trưởng lão hai bước, trên người nàng mang theo hơi thở nguy hiểm, “Chẳng lẽ là bởi vì nhi tử thích Ninh Hân, Ninh Hân lại không thích con của ngươi, ngươi thẹn quá thành giận, kế tiếp sinh ra loại cảm giác ta không có được thì ngươi cũng đừng nghĩ đến việc có sao?”
Sắc mặt tứ trưởng lão bỗng nhiên thay đổi, có lẽ là hắn đã cảm nhận được ánh mắt của nam tử trung niên đang trầm xuống, vội vàng giải thích cho bản thân: “Ngươi nói bậy gì đó? Từ lúc trước ta đã đối xử với nha đầu Ninh Hân như nữ nhi của ta, ta hy vọng nó có thể sống sót hơn bất kỳ người nào! Ngươi đừng châm ngòi ly gián ở chỗ này, gia chủ, người đừng tin nữ nhân này nói chuyện bậy bạ, rõ ràng nàng ta cố ý nói như vậy!”
Khi nói lời này, hắn nôn nóng nhìn phía nam tử trung niên, sau khi cảm nhận được khí thế sắc bén trên người đối phương thì lòng chùn xuống.
Vân Lạc Phong!
Nha đầu thúi đáng ૮ɦếƭ này! Dám nói mấy lời này trước mặt gia chủ, nếu không phải trong tay nàng ta giữ ngọc bội của lão gia chủ, hắn đã sớm đối ra tay với nha đầu thúi này!
“Tứ trưởng lão,” giọng nói của nam tử trung niên trầm xuống, “Ngươi nói ngươi hy vọng Hân nhi sống sót hơn bất kỳ kẻ nào sao?”
Tứ trưởng lão nhanh chóng gật đầu, nói lời thề son sắt: “Không sai, ta hy vọng Ninh Hân nha đầu bình phục hơn bất luận kẻ nào.”
Giờ phút này tứ trưởng lão chỉ lo xóa bỏ hiềm nghi cho mình, một chút cũng không phát hiện, lời nói này của hắn hoàn toàn chọc giận nam tử trung niên.
Không phải người hy vọng nữ nhi sống sót nhất chính là cha mẹ sao? Nhưng tứ trưởng lão lại nói như thế! Dám nói hắn là người hy vọng Ninh Hân bình yên vô sự nhất!
Vậy mình là cái gì? Lại không hy vọng nữ nhi sống sót bằng một người ngoài à?
Nhìn sắc mặt nam nhân trung niên càng ngày càng khó coi, trong lòng tứ trưởng lão có chút chột dạ, hắn không biết rốt cuộc mình nói sai cái gì mà khiến gia chủ lại giận dữ đến như vậy.
Nam nhân trung niên lạnh lùng quét mắt nhìn tứ trưởng lão, sau đó chuyển ánh mắt sang hướng Vân Lạc Phong ở bên cạnh, hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Ngươi thật sự có thể trị liệu cho Hân nhi?”
Nói thật, hắn cũng giống tứ trưởng lão, không cho rằng Vân Lạc Phong có thực lực này! Chỉ là, nếu như không trị liệu thì tất nhiên Hân nhi sẽ ૮ɦếƭ mất!
Như thế, hắn chỉ có thể mạo hiểm tin tưởng nàng một lần!
Nhưng chuyện này không thể hiện hắn có thể tiếp nhận Vân Thanh Nhã Vân gia trở thành con rể của hắn!
“Nhị thúc, Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong không trả lời nam nhân trung niên, đi thẳng vào đại môn của Ninh gia.
Tại Ninh gia, ngoại trừ Ninh lão cùng Ninh Hân, nàng không có bất kỳ hảo cảm gì đối với những người khác…
Bên trong khuê phòng, mùi hương hợp lòng người, màn lụa trắng như tuyết phất phơ theo gió, lúc ẩn lúc hiện, có thể xuyên thấu qua màn lụa nhìn thấy trên giường một thân thể xinh đẹp, mềm mại.
Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, không một tiếng động nằm ở trên giường, hô hấp của nàng cực kỳ mỏng manh, mỏng manh đến nỗi tùy lúc đều có thể biến mất.
Nhìn dung nhan thiếu nữ không có một chút huyết sắc, bỗng dưng trong lòng Vân Thanh Nhã giống như bị nắm chặt, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy áy náy.
Nếu không phải vì hắn, Ninh Hân cũng sẽ không bị thương…
“Tình huống của nàng không thật sự nghiêm trọng.”
Có lẽ cảm nhận được sự áy náy và lo lắng trong lòng nhị thúc, Vân Lạc Phong liếc hắn một cái, lên tiếng an ủi.
Nghe được lời Vân Lạc Phong nói, gánh nặng trong lòng Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng bị gỡ bỏ, trong suy nghĩ của hắn, Vân Lạc Phong nói không có việc gì, vậy chứng minh thương thế của Ninh Hân còn có thể chưa trị.
“Hừ!”
Theo sát vào phòng, Tứ trưởng lão chế nhạo hừ lạnh một tiếng, đôi mắt châm chọc liếc Vân Lạc Phong, khuôn mặt già nua mỉm cười trào phúng.
“Thật không biết ngươi không hiểu hay là giả vờ không hiểu! Một chưởng kia của Lục Dẫn đánh trực tiếp vào trái tim của nha đầu Ninh Hân, nếu không phải Y Các có dược liệu tục mệnh có thể kéo dài sinh mệnh cho nàng mười ngày, nói không chừng nha đầu Ninh Hân… Ngày đó đã bỏ mình! Mà tất cả mọi chuyện đều do Vân gia các ngươi làm hại!”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Ninh Hân vì cứu Vân Thanh Nhã nên bị trọng thương, hắn sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái tiện nha đầu này, nhi tử nhà mình theo đuổi nàng nhiều năm như vậy, nàng không hề dao động, lại có thể vì Vân Thanh Nhã, một nam nhân vô dụng như vậy mất đi tính mạng!
Thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống!
Vân Thanh Nhã không nói gì, lúc này hắn ngầm thừa nhận những lời Tứ trưởng lão nói, thật sự nếu không phải vì cứu hắn, Ninh Hân sao có thể bị trọng thương?
Hắn thiếu nàng một cái mạng chỉ có thể dùng cả đời để đền đáp!
Vân Lạc Phong lạnh lùng nhìn Tứ trưởng lão: “Nếu ngươi nói thêm một câu nữa, ta không ngại… Làm ngươi từ nay về sau không thể thể mở miệng được!”
“Ngươi…” Tứ trưởng lão tức giận, cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải ngươi ỷ vào chuyện có ngọc bài của lão gia chủ trong tay mới dám làm càn như thế! Nếu như không có lão gia chủ chống lưng cho ngươi, ngươi tính là cái gì?”
“Ta tính cái gì, về sau ngươi sẽ biết, nhưng mà hiện tại ta phải chữa thương cho Ninh Hân, không có thời gian quan tâm đến ngươi.”
Nàng tới nơi này ngoại trừ việc chữa thương cho Ninh Hân còn để báo thù cho Vân Thanh Nhã! Nhưng bệnh tình của Ninh Hân đã không thể tiếp tục kéo dài, bởi vậy, nàng mới tạm thời không để ý đến Tứ trưởng lão.
“Sư phụ ta nói ngươi câm miệng, ngươi còn không nhanh chóng câm miệng!” Lâm Nhược Bạch trừng mắt nhìn Tứ trưởng lão đang định tiếp tục mở miệng, tức giận nói: “Ta chưa từng có gặp qua lão nhân ngu xuẩn như vậy! Ninh gia không có người nào quản giáo được hắn sao?”
Đối với Tiểu Bạch, bất cứ người nào làm sư phụ không thích, đều không phải là người tốt! Mà rõ ràng sư phụ rất chán ghét những người Ninh gia này, bao gồm của nhạc phụ tương lai của nhị thúc…
Cho nên, những người một người cũng không phải là người tốt lành gì!
Sắc mặt Tứ trưởng lão càng thêm khó coi, hắn hơi mở miệng lại bị giọng nói bên cạnh cắt đứt.
“Lão tứ, thôi bỏ đi, nhìn thấy nha đầu Ninh Hân như vậy có lẽ không còn bao lâu nữa, chúng ta cũng chỉ có thể chữa ngựa ૮ɦếƭ thành ngựa sống, tin tưởng tiểu nha đầu này đầu một lần.”
Đại trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài, ánh mắt thương tiếc nhìn về phía thiếu nữ nửa ૮ɦếƭ nửa sống trên giường, đáy mắt xuất hiện sự đau lòng.
Mặc dù nha đầu Ninh Hân này đại tiểu thư Ninh gia nhưng từ trước đến nay đều không cậy sủng mà kiêu, đối xử với mọi người ôn hòa, đoan trang bởi vậy bọn họ đều thật lòng thương yêu nàng.
Nhưng không nghĩ tới bây giờ Ninh Hân lại bị thương nghiêm trọng như vậy! Mà chuyện này đều là do những tên súc sinh Y Thành đó làm hại!
Sát ý trên người Đại trưởng lão chợt lóe rồi biến mất, mặc dù lần này Ninh Hân may mắn không ૮ɦếƭ, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người Y Thành đó!
Biết rõ Ninh Hân ở Vân gia, còn dám động thủ với Vân gia, chuện này rõ ràng chính là không để Ninh gia bọn họ vào mắt!
Nhưng mà Đại trưởng lão rõ ràng đã oan uổng Y Thành, nếu Y Thành biết Ninh Hân ở Vân gia, bất luận như thế nào cũng sẽ không chọn lúc ấy động thủ! Nguyên nhân chính là vì bọn họ cho rằng Ninh Hân đã theo Ninh lão rời đi, mới có thể tới cửa gây phiền toái.
“Coi như Ninh gia còn có người hiểu lý lẽ.” Lâm Nhược Bạch nâng cằm, khuôn mặt nhỏ đáng yêu cao ngạo hất lên, nàng vỗ bả vai của Đại trưởng lão, dùng lời lẽ giáo huấn nói: “Không giống như một số người, không tin năng lực của sư phụ nhà ta, nếu sư phụ ta không có thực lực, ngươi cảm thấy lão gia chủ của Ninh gia các ngươi sẽ đưa ngọc bội cho nàng?”
Sắc mặt nam tử trung niên từ từ đỏ lên, ngay từ đầu hắn cũng không tin tưởng năng lực của Vân Lạc Phong, sau đó vì hành động của nàng nên vô lễ! Nhưng mà nếu sớm biết ngọc bội của lão gia tử ở trong tay nàng, hắn chắc chắn sẽ không có khả năng vô lễ như vậy.
“Tiểu Bạch, đừng nói nữa.”
Vân Lạc Phong khiển trách: “Khi ta trị liệu cho Ninh Hân không thể bị bất cứ ai quấy rầy! Ngươi hiểu chưa?”
“Dạ.”
Lâm Nhược Bạch ngoan ngoãn lên tiếng, an tĩnh đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, nàng không biết từ chỗ nào lấy ra một cây đường hồ lô, đáng yêu ăn những viên hồ lô đỏ hồng.
Toàn bộ những người trong phòng đều an tĩnh theo, ngay cả Tứ trưởng lão cũng không dám nói một lời! Nhưng mà, ánh mắt hắn nhìn Vân Lạc Phong lại tràn ngập khinh thường.
Rõ ràng không tin thiếu nữ này có năng lực cứu người ૮ɦếƭ sống lại!
…
“Ngươi nói cái gì?”
Bên trong núi sâu, lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được thanh niên hồi báo, lập tức mở to hai mắt, khuôn mặt già nua xuất hiện sự tức giận.
“Y Thành lớn mật như thế, thừa dịp ta không ở đó, dám động thủ với Vân gia? Người Vân gia có đáng ngại không?”
“Ninh lão, Vân gia không có gì đáng ngại nhưng mà Ninh Hân cô nương vì bảo hộ Vân Thanh Nhã bị Lục Trầm đánh trọng thương, sinh tử chưa biết!”
Đứng trước mặt Ninh lão chính là người y sư trong Y Các một, hắn phụng mệnh Vinh lão ra ngoài tìm kiếm tung tích của Ninh lão, coi như vận khí của hắn không tồi có thể tìm thấy Ninh lão đang đả tọa tu luyện trong núi sâu.
Nghe vậy, trên người Ninh lão xuất hiện một cỗ bạo khí, nháy mắt phá hủy cây cối xung quanh gần như không còn, ông tức giận đứng lên, khuôn mặt già nua xanh mét nói: “Bây giờ Hân nhi đang ở đâu?”
Mấy ngày trước, ông cảm thấy chính mình sắp sửa đột phá, vì có thể thuận lợi thăng cấp nên mới để Ninh Hân ở lại Vân gia, định tìm một chỗ an tĩnh để bế quan tu luyện.
Ai biết chỉ trong mấy ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Y Thành! Lục Dẫn!
Tốt!
Thật sự rất tốt!
Dám can đảm động tới cháu gái của ông, ông sẽ làm bọn họ hối hận cả đời!
Thanh niên thật cẩn thận liếc nhìn Ninh lão: “Phương Nhã tiểu thư đã tạm thời bảo vệ tính mạng cho Ninh Hân cô nương nhưng mà nàng chỉ có thời gian mười ngày… Vinh lão cũng phái người đi tìm đại tiểu thư Vân gia, nghe nói chỉ có đại tiểu thư Vân gia mới có thể đủ sức cứu nàng.”
Mười ngày!
Trong lòng Ninh lão bỗng nhiên căng thẳng: “Hiện tại còn lại bao nhiêu?”
“Hôm nay đã là ngày cuối cùng…”
“Cái gì?” Sắc mặt Ninh lão nháy mắt trở nên tái nhợt: “Vân nha đầu đâu? Nó có trở về hay không?” Thanh niên gật đầu: “Mấy ngày trước Vân tiểu thư đã về tới Long Nguyên Quốc…”
“Đã trở lại? Vậy là tốt rồi.” Ninh lão nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng không khó coi như trước: “Với năng lực của Vân nha đầu chỉ cần nó trở lại, Hân nhi sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Nghe được âm thanh thở dài nhẹ nhõm rõ ràng của Ninh lão, thanh niên sợ hãi trả lời: “Nhưng mà trước khi Vân tiểu thư trở về, Tứ trưởng lão của Ninh gia dẫn người đến Long Nguyên Quốc, hắn chẳng những mang Ninh Hân cô nương đi mà còn đả thương tiểu thư Phương Nhã và Vân Thanh Nhã Vân gia!”
Oanh!
Ninh lão vốn đã bình ổn lại, khí thế lập tức trở nên cuồng nộ không ngừng, ông nện một quyền lên mặt đất tạo thành một cái lỗ to bằng bàn tay.
“Cái tên ngu xuẩn này! Có phải hắn muốn hại ૮ɦếƭ Hân nhi hay không?”
Chỉ cần có Vân Lạc Phong tới, thương thế của Ninh Hân sẽ không có bất cứ vấn đề gì nhưng mà cái tên ngu xuẩn này lại mạnh mẽ mang Ninh Hân đi, còn đả thương Vân Thanh Nhã! Rõ ràng chính là cố ý mưu hại Ninh Hân!
Thanh niên sợ tới mức rụt cổ lại, Ninh lão luôn lạnh nhạt cũng sẽ có một mặt cuồng bạo như vậy, có thể tưởng tượng được trong lòng ông phẫn nộ đến mức nào.
“Không được, ta phải lập tức trở về một chuyến! Hân nhi nhất định đang đợi ta về! Hơn nữa, ta còn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cái tên ngu xuẩn kia!”
Nói xong câu cuối cùng, Ninh lão trở nên bi thương, trong sự bi thương kia còn kèm theo lửa giận ngập trời.
Nếu Hân nhi đã ૮ɦếƭ, cho dù là Y Thành hay là Tứ trưởng lão, một người ông cũng sẽ không bỏ qua!
Ông sẽ để những người này chôn cùng Hân nhi!
“Chuyện này…” Thanh niên liếc nhìn Ninh lão, lại vội vàng thu hồi ánh mắt: “Ta còn có một việc chưa nói, sau khi Vân Lạc Phong biết được tin Ninh gia mang Ninh Hân cô nương đi, đã cùng Vân Thanh Nhã chạy tới Ninh gia, hơn nữa, thế lực Y Các chúng ta ở phụ cận Ninh gia cũng nói, đã nhìn thấy Vân Lạc Phong đi vào Ninh gia…”
Trong cùng một ngày, tâm trạng Ninh lão đã trải qua rất nhiều thay đổi đột ngột.
Đầu tiên là bạo nộ sau khi biết được hành vi của Y Thành, sau lại bi thương vì thương thế của cháu gái nhà mình! Mà khi ông nghe nói Vân Lạc Phong đã trở lại Long Nguyên Quốc không tự chủ được nới lỏng tâm tình.
Nhưng kế tiếp, nghe thấy trước khi Vân Lạc Phong trở về Ninh gia đã mạnh mẽ mang Ninh Hân đi, tâm trạng vốn được thả lỏng của ông lại lập tức trở nên tuyệt vọng…
Cuối cùng, tiểu tử này lại nói cho ông biết, Vân Lạc Phong đã chạy tới Ninh gia!
Nếu đổi thành bất cứ một người nào khác, đã trải qua nhiều tuyệt vọng và hy vọng như vậy, đoán rằng cũng hỏng mất! Mà ánh mắt Ninh lão chỉ hơi dại ra, sững sờ nhìn thanh niên trước mắt.
“Ninh lão…” Thanh niên vươn tay, quơ quơ ở trước mặt Ninh lão, chột dạ nói: “Người không sao chứ?”
Nếu hắn không cẩn thận làm hại lão nhân này tắc nghẽn cơ tim mà ૮ɦếƭ, Vinh lão nhất định sẽ không tha cho hắn!
“Không có việc gì.” Ninh lão phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, ánh mắt của ông nhìn về phía thanh niên trước mặt: “Vì sao ngươi không trực tiếp nói cho ta biết, cháu gái của ta đã bình yên vô sự?”
Hắn chỉ cần trực tiếp nói cho ông biết, cháu gái ông bị súc sinh Y Thành gây thương tích, Vân Lạc Phong đã chạy đến Ninh gia trị liệu cho nó là đủ rồi!
Vì sao còn muốn nói nhiều vô nghĩa như vậy?
Thanh niên xoa đầu: “Vinh lão lệnh cho ta nói tỉ mỉ toàn bộ sự tình cho người, ta mới nói kỹ càng tỉ mỉ như thế.”
“Vậy vì sao ngươi không nói xong một lúc?”
“Ninh lão…” Thanh niên vô cùng ủy khuất: “Là người không cho ta nói xong một lần, mỗi lần ta nói được một nửa, người đều cắt đứt lời ta nói, hoặc là dùng khí thế trên người làm ta sợ hãi.”
“Ta đã biết.” Ninh lão hít một hơi thật sâu, ngăn chặn sự tức giận điên cuồng trong lòng, lạnh giọng nói: “Năm đó lúc ta nhận Vân nha đầu làm cháu gái đã tặng nàng ngọc bội đại biểu cho quyền thế ở Ninh gia, có ngọc bội này trong tay, những người ở Ninh gia đó không dám tổn thương nàng! Hiện tại ta muốn đi một chuyến đến Y Thành, trút giận thay cháu gái ta!”
Nếu Vân Lạc Phong đến Ninh gia, cũng chứng minh cháu gái nhà mình sẽ không có vấn đề quá lớn, hắn cũng có thể yên tâm đi tìm người tính sổ
Y Thành, lúc này đúng là hỏng bét, Thành chủ Y Thành - Lâm Qua gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh.
Bất thình lình, một tên gia đinh vội vàng bước tới, cung kính chắp tay: "Khởi bẩm Thành chủ, Ninh lão của Ninh gia đến thăm hỏi."
Nghe thấy cái tên mà gia đinh bẩm báo, Lâm Qua cười khổ một tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự bất đắc dĩ: "Cuối cùng ông ấy vẫn đến đây."
Từ lúc hay tin Lục Dẫn đánh Ninh Hân trọng thương, hắn đã biết sớm muộn lão nhân Ninh gia cũng sẽ tìm hắn tính sổ! Hơn nữa, lão nhân ấy nói có sách mách có chứng, cho dù mình mời Hiệp hội Y sư tới cũng không có tác dụng gì.
“Ha ha.”
Bất thình lình, có tiếng cười lạnh truyền đến từ ngoài viện, ngay sau đó, một lão già mặc trường bào màu xanh cất bước từ ngoài cửa vào, trên khuôn mặt lạnh nhạt xuất trần là nụ cười mỉa mai.
“Việc làm của Thành chủ Y Thành ngươi quả là thâm thúy! Khiến lão phu đây còn phải cam bái hạ phong (bái phục)! Thế nhưng, Y Thành các ngươi không tuân thủ ước định ba năm, động thủ với Vân gia, chẳng biết truyền ra ngoài có làm các ngươi thanh bại danh liệt không nhỉ?"
Sắc mặt Lâm Qua thay đổi: "Ninh lão, đây là chuyện giữa ta và Vân gia..."
“Hừ!” Ninh lão hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không có cảm xúc: "Ta mặc kệ là chuyện giữa ngươi với ai, ta chỉ biết Vân Lạc Phong của Vân gia là cháu gái ta, mà cháu gái ruột của ta lại bị Y Thành các ngươi gây thương tích, món nợ này, dù thế nào chúng ta cũng nên thanh toán một chút chứ nhỉ!"
Nghe giọng nói lạnh nhạt của Ninh lão, trên mặt Lâm Qua hiện lên nét cười khổ: "Ninh lão, chuyện này đúng là Lục Dẫn của Y Thành chúng ta không đúng, nhưng ta cũng không cảm thấy việc ta ra tay với Vân gia có chỗ nào sai cả! Vốn dĩ chính Vân gia bọn họ không tuân thủ ước định trước, Vân Thanh Nhã vậy mà còn sống, nếu Vân gia đã không tuân thủ, tại sao lại muốn Y Thành chúng ta tuân theo đúng ước định ba năm?"
Nói đến đây, ánh nhìn tàn nhẫn xẹt qua trong mắt Lâm Qua. Trong cảm nhận của hắn, nhi tử bảo bối mới là người ưu tú nhất! Không ai có thể so sánh được, vậy mà tiểu tử thối Vân Thanh Nhã kia lại dám làm nhi tử bảo bối nhà hắn xấu mặt trước mọi người, làm sao hắn có thể chịu đựng được đây?
Sắc mặt Ninh lão hơi trầm xuống: "Trên võ đài, vốn dĩ chỉ tranh thắng bại, thực lực của nhi tử ngươi không bằng người chiến thắng, còn trách được ai? Chẳng lẽ ngươi muốn Vân Thanh Nhã đứng yên cho hắn ta đánh? Hành vi như vậy, cần gì phải bày ra võ đài?"
“Ha ha.” Lâm Qua cười một tiếng mỉa mai: "Ninh lão, lão không hiểu được cảm nhận của ta! Năm đó, hành vi của Vân Thanh Nhã chẳng những thương tổn đến lòng tự tôn của con ta mà còn khiến ta vô cùng phẫn nộ! Hắn là bóng ma trong lòng con ta, hắn không ૮ɦếƭ, con của ta không thể sống vui vẻ khỏe mạnh được nữa!"
“Nhưng ngươi đã phái người đuổi ɢɨết Vân Thanh Nhã, làm hại hắn mười năm không tài nào trông thấy ánh mặt trời, như thế còn chưa đủ sao?” Ánh mắt Ninh lão hạ xuống, lạnh giọng hỏi.
“Không, không đủ! Ta muốn hắn ૮ɦếƭ! Chỉ khi hắn ૮ɦếƭ, ta mới có thể buông bỏ thù hận trong lòng!" Ánh mắt Lâm Qua hàm chứa sự tàn nhẫn, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Ninh lão lắc đầu: “Ngươi điên rồi! Hoàn toàn điên rồi! Chẳng phải Vân Thanh Nhã chỉ đánh bại hắn ta trên võ đài thôi sao, không ɢɨết ૮ɦếƭ hắn ta, cũng không phế bỏ hắn ta, thật chẳng hiểu nổi thù hận trong ngươi từ đâu mà có! Đồ điên như ngươi hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với ta, hôm nay ta tới đây để bắt ngươi trả công đạo!"
“Công đạo?” Lâm Qua cong khóe môi, hắn đã không còn vẻ hoảng loạn như lúc đầu, cõi lòng cũng theo đó mà bình ổn trở lại, bình tĩnh nói: "Ta không biết lão nói công đạo là nói đến gì, Ninh Hân bị thương, vốn dĩ không phải Y Thành chúng ta làm sai, ai bảo nàng lao tới cản một chiêu thay Vân Thanh Nhã! Lão muốn tính sổ thì cứ tìm Vân gia mà tính chứ không phải tới tìm ta, nếu không tại Vân Thanh Nhã, cháu gái lão cũng đâu thể nào bị thương được."