Lâm Qua thật sự không rõ vì sao Ninh Hân lại coi trọng Vân Thanh Nhã, vì hắn, ngay cả tính mạng nàng cũng từ bỏ!
Nếu không yêu đến tột cùng, nàng cũng không thể nào làm ra hành động điên cuồng như thế.
Ninh lão ngừng lại một chút và nói: "Ta cũng không cho rằng Vân Thanh Nhã có chỗ nào không tốt, theo ý ta, tiểu tử đó rất nỗ lực, không hề vì cường quyền mà cúi đầu, ta tán thưởng khí khái cứng cỏi của hắn! Hơn nữa, người của Vân gia cũng không kém như ngươi nói đâu."
“Không sai, đúng là thực lực của họ không mạnh, chỉ là một tướng quân ở Long Nguyên quốc thôi, nhưng thông qua việc điều tra trong nửa năm vừa rồi, ta chợt phát hiện cả nhà họ đều xứng đáng được người ta ngưỡng mộ."
Ngay từ đầu, Ninh lão đã điều tra mọi chuyện về Vân gia, ông cũng vì muốn hiểu thêm về Vân Lạc Phong, nào ngờ trong lúc điều tra, ông lại bị thuyết phục bởi khí khái cứng cỏi của những con người bên ấy.
Nghe thấy mấy lời tán thưởng của Ninh lão, Lâm Qua cười lạnh một tiếng: “Khí khái cứng cỏi? Không có thực lực, uổng cho một thân thể đầy khí phách, thế thì có tác dụng gì nhỉ? Cho dù Vân Thanh Nhã có khí khái cứng cỏi đến đâu, chẳng phải cũng bị Y Thành ta uy ђเếק khiến cho không tài nào nhìn thấy ánh mặt trời trong vòng mười năm đó ư? Nếu ta là hắn, mười năm sống không bằng ૮ɦếƭ, thà rằng tự sát còn hơn, ta thấy hắn rõ là nhát gan, bằng không cũng chẳng tham sống sợ ૮ɦếƭ."
“Ngươi sai rồi.” Ninh lão thản nhiên liếc nhìn Lâm Qua: “Vân Thanh Nhã không tự sát vì không đành lòng để Vân Lạc đã mất đi Đại nhi tử lại còn mất luôn cả hắn! Nếu hắn thật sự vì thế mà tự sát, có lẽ ta cũng không tán thưởng hắn như vậy, từ việc hắn vì tình thân mà nhẫn nhịn mười năm, ta mới vô cùng ngưỡng mộ tiểu tử này."
Dường như trông thấy sắc mặt Lâm Qua ngày càng khó coi, Ninh lão tiếp tục nói: "Về phần những người khác ở Vân gia... Lão già Vân Lạc kia ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc) với Hoàng đế, nhưng hắn là một nam nhi đầy tâm huyết. Năm đó, quân vương của địch quốc coi trọng nhi tức (con dâu) nhà hắn - Bạch Linh, lại dùng chiến tranh để bức ép giao nhi tức nhà mình ra! Ở quốc gia nam quyền tối thượng này, hắn đã nghĩa vô phản cố* lệnh cho nhi tử xuất chiến chứ không dùng nhi tức để bảo vệ mình bình an."
*Làm việc nghĩa không được chùn bước
“Tiểu tử Vân Dương kia cũng không phải là người thật sự hiểu biết, nhưng hắn có thể thống lĩnh binh quyền trăm vạn người của Long Nguyên quốc, cùng nhiều tướng sĩ vào sinh ra tử, chắc chắn là một anh hùng hào kiệt, hào khí ngất trời!"
Đối với những người Vân gia, lời nói của Ninh lão tràn đầy sự thưởng thức, khuôn mặt ông nở nụ cười: "Chẳng qua trong số những người ấy cũng không có ai khiến ta bội phục như Vân Lạc Phong."
“Sự tồn tại của nha đầu ấy đúng là một truyền kỳ, trên người nàng có quá nhiều bí mật không thể cho ai biết! Dường như chỉ cần nàng tồn tại, bất cứ trở ngại nào cũng được lưỡi dao cắt bỏ! Ngươi không hiểu được cảm giác này đâu, giống như... nghe tin nàng tới Ninh gia, ta đã biết nhất định cháu gái ta sẽ bình an vô sự."
Khi nói đến Vân Lạc Phong, vẻ mặt Ninh lão trở nên ôn hòa, nhưng lúc ông liếc sang Lâm Qua, ánh mắt hắn vẫn lộ ra cái nhìn sắc bén.
“Ha ha!” Lâm Qua nhếch khóe môi mỉa mai, trong mắt chứa đầy sự khinh thường: "Chỉ là một phủ Tướng quân mà thôi, lão lại đi tôn sùng như thế, trên đại lục này, nắm đấm mới là thứ tối thượng, thế lực Vân gia không mạnh, nhất định sẽ bị ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân!"
Ninh lão không ngờ gia hỏa này vẫn khư khư cố chấp như vậy, sắc mặt ông không khỏi lạnh hẳn đi: "Lâm Qua, tin tưởng ta, nha đầu Vân Lạc Phong không phải vật trong ao, sẽ có một ngày nàng hóa thành rồng, sau này không chừng các ngươi còn phải dựa vào hơi thở của nàng để sống đấy."
Nha đầu này chẳng những có thiên phú trác tuyệt, ngay cả y thuật cũng vô cùng cao siêu, có lẽ không bao lâu nữa, nàng sẽ từ kim lân hóa rồng, bay lượn đến tận chân trời.
“Không." Ninh lão dường như nghĩ tới cái gì, lắc lắc đầu, “Ta quên mất, ngươi hẳn là không đợi được lúc ấy, đáng tiếc……”
Không phải người nào cũng có tư cách chứng kiến nàng trưởng thành! Đặc biệt là hành động của Lâm Qua này đã vượt qua giới hạn nàng có thể chịu đựng.
Chẳng sợ hiện tại ông không tới tìm hắn tính sổ, thiếu nữ kia cũng sẽ không bỏ qua hắn!
“Ninh lão, ngươi thật đúng là bị người ta tẩy não.” Trên khuôn mặt Lâm Qua trước sau như một mang theo trào phúng, nghiễm nhiên không có để lời nói của lão giả này ở trong lòng, “Một cháu gái của tướng quân mà thôi, có thể có thành tựu gì chứ? Ngươi cũng đừng nói ngoa, chỉ cần Vân Thanh Nhã còn sống, Vân gia nhất định phải diệt!”
Một tia dữ tợn chợt lóe qua đáy mắt Lâm Qua, hắn nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
“Được lắm!” Con ngươi Ninh lão trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Hôm nay ta không tính toán so đo chuyện của Vân gia với ngươi! Hiện tại, ngươi bảo lão gia hỏa Lục Dẫn kia lăn ra đây, ta muốn tính sổ với hắn!”
Ninh lão không phải không muốn diệt Y Thành, mà là để Y Thành này lại cho Vân gia đối phó! Bởi vì Vân gia và Y Thành mới có cừu hận sâu đậm! Hận ý như vậy chỉ có chính tay đâm kẻ thù mới có thể cảm thấy thống khoái!
Nếu đổi thành ông, ông cũng không muốn thông qua tay người khác để giải quyết kẻ thù, mà là muốn bằng vào nỗ lực của bản thân để chiến đấu với địch nhân!
Bởi vậy lần này ông tới đây không phải vì tìm Y Thành gây phiền toái, mà chỉ là vì tìm lão gia hỏa Lục Dẫn kia hung hăng xả một ngụm ác khí thôi.
“Ninh lão!”
Sắc mặt Lâm Qua đổi đổi: “Ngươi đừng quá quá phận, chuyện này xác thật Lục Dẫn có sai, nhưng hắn cũng là trong lúc vô tình mới làm cháu gái ngươi bị thương, nếu không phải cháu gái ngươi lao ra bảo vệ Vân Thanh Nhã, nàng sao có thể bị thương?”
“Hừ! Ta mặc kệ cháu gái ta là vì bảo vệ ai mà chịu thương tổn, ta chỉ biết kẻ đả thương nó là Lục Dẫn! Lập tức bảo hắn lăn ra đây gặp ta!”
Ninh lão không hề đạm nhiên xuất trần tựa như lúc ban đầu nữa, trên dung nhan già nua đầy lệ khí lạnh lẽo.
“Lâm Qua! Ngươi đừng quên nữ nhi của ta là đệ tử của trưởng lão Hiệp hội Y sư, ngươi làm như vậy không sợ bị Hiệp hội Y Sư công khai lên án sao?”
Con ngươi Lâm Qua càng thêm lãnh trầm, dù cho hắn biết hiện tại dọn Hiệp hội Y Sư ra không có tác dụng gì, nhưng nếu như thật sự giao Lục Dẫn ra, chỉ sợ từ đây về sau, mặt mũi của Y Thành hắn sẽ mất hết.
Đây là chuyện hắn không muốn xảy ra nhất!
“Nữ nhi của ngươi? Là nghĩa nữ của ngươi mới đúng chứ?” Khóe miệng Ninh lão chứa một ý cười trào phúng.
"Dù là nữ nhi ruột thịt của ta hay là nghĩa nữ thì cũng đều là ta nuôi nấng nó lớn lên, nó cũng một lòng hướng về Y Thành ta, nếu ngươi làm như vậy đồng nghĩa cũng là địch của Hiệp hội Y Sư!”
Lâm Qua trầm giọng uy ђเếק, ánh mắt nhìn về phía Ninh lão lại tràn ngập trịnh trọng.
Nếu Ninh lão đột nhiên bão nổi, hắn không biết chính mình có thể ngăn cản lực lượng của ông ta được hay không…… Mặc kệ như thế nào hắn cũng sẽ không thỏa hiệp!
“Ha hả, ngươi đừng nghĩ trông cậy vào Hiệp hội Y Sư, chuyện này là Y Thành ngươi có sai trước, ta vì cháu gái ta báo thù, ta rất muốn nhìn ai dám nói một chữ không đây!” Một thân thanh bào của Ninh lão tung bay, cả người khí phách cuồn cuộn, giữa mặt mày toàn là tự tin và hiên ngang.
Ông chỉ vì cháu gái báo thù thôi, dù là Hiệp hội Y Sư cũng không có tư cách ngăn cản ông!
“Thành chủ.”
Lúc sắc mặt Lâm Qua càng ngày càng trầm xuống, giọng nói lạnh nhạt của Lục Dẫn từ ngoài đại sảnh truyền tới.
Sau khi giọng nói này vừa dứt, lão giả một thân trường bào màu xám chậm rãi từ ngoài đại sảnh đi vào, con ngươi lạnh băng nhìn về phía Ninh lão đang đứng yên trong đại sảnh.
“Nếu Ninh lão tới nơi này là vì tìm ta, vậy chuyện này để ta tới giải quyết.”
Dù cho ánh mắt hắn nhìn Ninh lão nhưng lời nói lại là nói với Lâm Qua.
Lâm Qua nhíu nhíu mày: “Được! Lục Dẫn trưởng lão, vậy lão già này liền giao cho ngươi.”
“Dạ, gia chủ." Lục Dẫn củng củng nắm tay, ánh mắt cao ngạo chuyển về phía Ninh lão, khóe môi hắn gợi lên một độ cong châm chọc, “Ninh lão, ta biết thực lực của ngài mạnh hơn ta, bởi vậy mới dám tới Y Thành này! Nhưng ta lại không cho rằng chính mình làm sai cái gì, nếu muốn nói có sai cũng là do Ninh gia các ngươi dạy nữ không nghiêm, còn nhỏ tuổi đã chạy đến nhà một người nam nhân, còn ra thể thống gì?”
“Làm càn!”
Ầm!
Khí thế trên người Ninh lão tỏa ra cuồn cuộn, một đầu tóc bạc bay múa trong cuồng phong, trong ánh mắt ông hàm chứa ngọn lửa phẫn nộ, tựa như có thể phá hủy hết thảy lực lượng cường đại.
“Ngươi tìm ૮ɦếƭ!”
Tay ông dùng sức duỗi ra, nắm Lục Dẫn trong tay, gân xanh trên thái dương bạo nổi, nghiễm nhiên đã không còn thái độ đạm nhiên ưu nhã như trước.
Cháu gái là điểm mấu chốt của ông, ông không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục nó!
“Như thế nào? Thẹn quá thành giận sao? Chẳng lẽ ta nói không phải sự thật? Một đóa hoa cúc, một đại khuê nữ như cháu gái ngươi chạy đến Vân gia tằng tịu cùng dã nam nhân! Nếu không phải bọn họ sớm đã không còn trong sạch, Ninh Hân cũng sẽ không vì bảo vệ Vân Thanh Nhã mà bị thương!”
Ý cười bên môi Lục Dẫn càng sâu, hoàn toàn không kiêng kị lão gia hỏa trước mặt.
Ầm!
Ninh lão hung hăng nện thân mình Lục Dẫn lên mặt đất, nắm tay bao vây lấy một tầng khí thế sắc bén oanh một tiếng rơi xuống.
Bàn ghế chung quanh lập tức đều bị khí thế của ông nhấc lên, bay loạn ở trong không khí!
Còn Lục Dẫn nằm trên mặt đất thì nôn mửa ra một ngụm máu tươi, nụ cười châm chọc trên dung nhan tái nhợt kia không giảm mà lại tăng.
“Ninh lão, dù ngươi ɢɨết ta, ta vẫn nói câu đó, gây ra mọi thứ hôm nay đều là bởi vì Ninh gia các ngươi quản giáo không nghiêm, Y Thành chúng ta không hề sai!”
Ngụ ý, Ninh Hân bị Y Thành đả thương, người sai chính là nàng! Ngược lại hành động của Y Thành đều là chính xác! Ai bảo Ninh Hân tự mình tìm ૮ɦếƭ xông lên vì Vân Thanh Nhã chắn một chưởng đó.
“Ầm!”
Một quyền của Ninh lão lại rơi xuống lần nữa, oanh ở trên mặt Lục Dẫn, trong nháy mắt này, mặt Lục Dẫn sưng phù giống như đầu heo, máu trong miệng cuồn cuộn không ngừng chảy xuôi xuống.
“Ta nói cho ngươi Vân Thanh Nhã là con rể của Ninh gia ta, cháu gái ta ở nhà của vị hôn phu nó có cái gì không đúng?”
Nhân phẩm của tiểu tử Vân Thanh Nhã kia không tồi, lại có một thân ngạo cốt, tin tưởng cháu gái nhà mình đi theo hắn, tuyệt đối sẽ không chịu bất luận ủy khuất nào.
Huống chi Vân gia còn có yêu nghiệt Vân Lạc Phong tồn tại!
Tin tưởng không bao lâu nữa, người khác muốn nịnh bợ Vân gia cũng không kịp!
“Ha hả.”
Lục Dẫn nở nụ cười, tươi cười của hắn có một loại ý vị âm mưu thực hiện được, trong đôi mắt gian trá xẹt qua một tia sáng, không hề sợ hãi đối mặt lão nhân điên cuồng trước mắt này.
“Hóa ra Ninh gia đắm mình trụy lạc tới loại trình độ này rồi, dám để đại tiểu thư Ninh gia gả thấp cho Vân Thanh Nhã!”
Vốn dĩ Ninh lão đã động sát khí, sau khi nghe lời nói này của Lục Dẫn, sát khí trong cơ thể lại dần dần thu lại, nắm tay đánh về phía Lục Dẫn cũng dừng lại ở giữa không trung.
“Ta đổi ý." Sắc mặt Ninh lão dần dần khôi phục bình tĩnh, con ngươi đạm nhiên lẳng lặng ngóng nhìn lão giả nằm trên mặt đất, “Ban đầu ta muốn đến nơi này ɢɨết ngươi! Nhưng hiện tại ta đổi ý.”
Lục Dẫn cười lạnh, sau khi quay đầu cũng không nhìn Ninh lão một cái.
“Bởi vì…” Ninh lão hơi ngước mắt, chậm rãi từ trên người Lục Dẫn dời đi, không mặn không nhạt nói: “Bây giờ để cho ngươi ૮ɦếƭ, quá tiện nghi cho ngươi! Ngươi khinh thường Vân gia như thế, ta để ngươi mở to mắt chó của ngươi nhìn bọn họ làm thế nào bò lên trên đầu Y Thành các ngươi!”
Ngay từ đầu, Ninh lão thật sự ôm suy nghĩ muốn đánh ૮ɦếƭ Lục Dẫn mới đến, nhưng bây giờ ông lại dừng tay lại.
Mục đích chính là để những người khinh thường Vân gia này, cuối cùng sẽ lâm vào vực sâu tuyệt vọng.
“Ha ha ha!”
Lục Dẫn cuồng tiếu hai tiếng, trên khuôn mặt già nua của hắn đầy máu tươi, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
“Bò lên trên đầu Y Thành chúng ta? Ninh lão, có phải ngươi quá để mắt đế những người đó hay không? Ta nói cho ngươi biết cho dù dùng cả đời, Vân gia bọn họ cũng quyết không có khả năng vượt qua Y Thành!”
Cho dù Vân gia có một Vân Lạc Phong thiên tài như vậy thì như thế nào? Thiên tài cũng chỉ là thiên tài mà thôi, dù gì trên đại lục này thiên tài ૮ɦếƭ non nhiều đếm không xuể.
Ninh lão hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt già nua xẹt qua ánh sáng lạnh: “Lục Trầm, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì những lời ngươi nói hôm nay mà hối hận.”
Nói xong, ông nhìn Lâm Qua đang đứng bên cạnh, lạnh giọng nói: “Tuy nói hiện tại ta không định ɢɨết Lục Dẫn, nhưng mà Y Thành các ngươi vẫn phải trả giá vì hành động của chính mình! Ta nghe nói trong Y Thành dược liệu trân quý nhiều đếm không xuể, đặc biệt trong đó một cây huyết tham (nhân sâm máu), đã sống ngàn năm…”
Đôi mắt Lâm Qua trầm xuống: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Ha hả, ý ta rất đơn giản, ta muốn cây huyết tham kia của Y Thành các ngươi!” Ninh lão khôi phục biểu tình vân đạm phong kinh, lạnh nhạt nói.
“Không được, huyết tham này ta định lấy ra trưng bày ở đại hội y sư ba năm sau, không thể cho ngươi được!”
“Nếu ngươi không giao huyết tham ra, hôm nay, lão phu sẽ không rời khỏi nơi này!”
Ninh lão tự mình ngồi xuống, tự mình rót một ly trà, khóe môi mỉm cười lạnh nhạt.
Vân nha đầu vì cháu gái của ông chạy ngược chạy xuôi, từ Long Nguyên Quốc chạy tới Ninh gia, gia gia nuôi như ông không chuẩn bị lễ vật cho nàng thật sự không thể nào nói nổi.
Nếu nha đầu này là y sư, chắc sẽ cảm thấy tương đối hứng thú dược liệu, sao ông có thể không thừa dịp này hung hăng vơ vét một phen?
“Ninh lão, ngươi không phải y sư, ngươi muốn dược liệu làm gì?” Lâm Qua hung tợn cắn răng, hắn biết lão nhân này không có chủ ý tốt, không nghĩ tới hắn sẽ đánh chủ ý lên huyết tham.
Huyết tham kia là cái gì? Nghe nói chỉ cần còn một hơi thở chỉ cần ngậm một mảnh huyết tham sẽ có thể kéo dài mạng thêm mấy ngày…
“Loại đồ vật như huyết tham này, không phải chỉ có y sư mới có thể có được, Lâm Qua, chính ngươi nhìn mà làm đi, để ta ở nơi này hay là giao huyết tham ra đây? Mấy ngày hôm nay tính tình của ta có hơi không tốt lắm, lúc nhàm chán thích ɢɨết vài người giải trí…”
Ninh lão vân đạm phong kinh mở miệng, ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà trong tay, mặt không biểu tình nói.
Ý tứ của ông vô cùng rõ ràng, nếu Lâm Qua không giao huyết tham ngàn năm ra, tất nhiên ông sẽ ngủ lại ở Ninh gia! Hơn nữa mỗi ngày ɢɨết mấy người Ninh gia để tiêu khiển.
Cho dù Ninh gia người nhiều, cũng chịu không nổi hành vi tàn bạo của lão già này khi ngứa tay.
“Ninh lão, ngươi tức giận với Lục Trầm, hắn cũng đã bị ngươi đánh, ngươi còn muốn làm gì?” Lâm Qua cắn răng răng, phẫn nộ hỏi.
Ninh lão liếc nhìn hắn: “Ta muốn huyết tham, không cho ta, ta sẽ không đi!”
Suy nghĩ của lão nhân này thật kiên định, những thứ khác đều không cần chỉ nhìn trúng gốc cây huyết tham ngàn năm kia…
“Tốt, rất tốt!”
Lâm Qua giận quá hóa cười, cắn hàm răng đến kêu kèn kẹt: “Ninh lão, ngươi đừng hối hận hành động của ngươi hôm nay! Người đâu, lấy huyết tham tới đây cho ta!”
Hối hận?
Ninh lão lạnh nhạt cười, sau này người hối hận chắc chắn sẽ là Y Thành!
Chỉ một lát sau một nha hoàn bưng khay để huyết tham đi vào bên trong đại sảnh, sau khi mảnh vải đỏ đậy cái khay được vén lên, một gốc nhân sâm đỏ như máu xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Huyết tham màu đỏ tỏa sáng, hơi thở huyết tinh trực diện đánh tới nhưng lại không làm người ta cảm thấy buồn nôn ngược lại làm khí huyết trong cơ thể mọi người dâng lên cuồn cuộn.
“Không sai, đây là huyết tham.”
Đôi mắt Ninh lão tràn đầy ý cười: “Cũng may tiểu tử ngươi vô dụng nhưng không lấy vật khác tới có lệ với ta, huyết tham này ta cũng không khách khí nhận lấy, ha ha ha.”
Nói xong lời này, Ninh lão giơ bàn tay to lên, thu huyết tham vào.
“Tiễn khách!”
Sắc mặt Lâm Qua xanh mét, lạnh lùng phân phó.
Hắn không bao giờ muốn nhìn lão nhân này nhiều thêm một giây, nếu không, hắn sợ chính mình sẽ khống chế không được xé rách mặt với lão nhân này ngay tại chỗ!
Đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng không khác gì đã trở mặt với nhau.
“Đúng rồi.” Ninh lão mới đi được vài bước giống như nhớ tới chuyện gì, bước chân hơi dừng lại: “Tài nguyên của Y Thành các ngươi rất phong phú, chắc là còn không ít dược liệu, thật ra ta rất có hứng thú đến kho dược của Y Thành đi dạo một vòng.”
“Lão già kia, ngươi đừng quá phận!”
Lâm Qua gắt gao nắm chặt tay, hắn đối với lão nhân này nhẫn rồi lại nhẫn, nhưng không nghĩ đến hắn sẽ vô sỉ đến trình độ này!
Đối mặt với khuôn mặt âm trầm của Lâm Qua, Ninh lão lạnh nhạt cười: “Nếu trước đó ngươi chủ động muốn dẫn ta đi kho dược, nói không chừng ta sẽ dừng tay, nhưng ngươi lại dùng thái độ như vậy với ta, không được, lần này ta nhất định phải đi kho dược một chuyến!”
Lâm Qua bị chọc tức đến nỗi cả người run rẩy, muốn nói nhưng không nói nổi một câu, nếu ánh mắt có thể ɢɨết người chắc chắn Ninh lão đã bị hắn ɢɨết mấy trăm lần…
“Gia chủ, chúng ta đừng tức giận với loại người này.” Trên người Lục Dẫn đầy vết thương đi tới bên cạnh Lâm Qua, đáy mắt lộ ra sự âm trầm: “Vừa rồi lão già này đã trúng bẫy của ta.”
Lúc này Ninh lão vì muốn tìm kiếm kho dược nên đã đi xa nên Lục Dẫn mới dám nói ra những lời này, nếu như Ninh lão còn ở đây, bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không nói thêm một câu nào nữa.
Lâm Qua nhíu chặt mày: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Ha ha…” Lục Dẫn âm trầm trầm cười: “Ninh lão thẹn quá thành giận, nói ra Vân Thanh Nhã là tôn nữ tế của hắn, như thế, cho dù sau này hắn bình tĩnh lại, cũng sẽ vì mặt mũi gả Ninh Hân cho Vân Thanh Nhã, như vậy, quyền thế của Ninh gia chắc chắn sẽ kết thúc trong tay Ninh Hân…”
Ninh Hân là nữ nhi duy nhất của Ninh gia, dù cho thiên phú xuất chúng, nhưng lại tìm Vân Thanh Nhã là loại nam nhân không quyền không thế! Nếu không, vạn nhất sau này Ninh Hân gả cho một nam nhân ưu tú, Y Thành bọn họ muốn báo thù sẽ càng khó!
“Nhưng mà Ninh gia có lão già Ninh lão ở đó, chúng ta vẫn không thể làm gì như cũ!” Chân mày Lâm Qua càng nhăn chặt, trên mặt là sự bất đắc dĩ rõ ràng.
“Gia chủ, ngươi cho rằng bệnh của Ninh lão có khả năng chữa khỏi sao?” Lục Dẫn liếc nhìn Lâm Qua: “Năm đó, vô số danh y chữa bệnh cho Ninh lão, đều nói hắn tuyệt đối không có khả năng bình phục, nhưng hiện tại, hắn lại công bố bệnh của mình đã được Vân Lạc Phong chữa khỏi, người tin tưởng chuyện này không? Ta cảm thấy, Ninh lão cho rằng chính mình đại nạn sắp ૮ɦếƭ, vì không muốn những người khác đánh chủ ý vào Ninh gia, cố ý nói ra những lời này.”