Vân Lạc Phong liếc nhìn Ninh Viễn, khóe môi hơi nhếch lên.
“Người Thiên gia? Xem ra mặc kệ ta đi đến chỗ nào cũng đều sẽ gặp được người Thiên gia! Trà Sữa, ngươi canh chừng hắn, trước khi Ninh Hân tỉnh, đừng để cho hắn chạy thoát.”
“Chi chi.”
Trà Sữa liều mạng gật đầu, chủ nhân phân phó nhiệm vụ cho nó, nó đều sẽ hoàn thành không chút cẩu thả.
“Tiểu Bạch, ngươi đi với ta, ta muốn gặp gia chủ Ninh gia, thương lượng chuyện của Ninh Hân một chút.” Vân Lạc Phong hơi nheo đôi mắt lại.
Lúc này cách thời điểm Ninh Hân tỉnh dậy không xa, nàng cũng muốn nhân lúc này giải quyết xong chuyện Ninh gia.
…
“Gia chủ, gia chủ!”
Trong thư phòng tràn ngập không khí thư hương, gia chủ Ninh gia đang lật xem quyển sách trên tay, bỗng nhiên một giọng nói vội vã từ ngoài cửa truyền vào, không đợi hắn lên tiếng, người nọ trực tiếp phá cửa đi vào.
“Phát sinh chuyện gì? Sao lại hoảng loạn như thế? Chẳng lẽ gia tộc lại xảy ra chuyện gì?” Gia chủ Ninh gia nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi.
“Gia chủ, chuyện là thế này, người Thiên gia đến bái phỏng, nói là muốn gặp gia chủ.”
Gia đinh lau chùi mồ hôi lạnh trên trán, run run rẩy rẩy bẩm báo.
“Thiên gia? Ngươi là nói Thiên gia có Thiên Nhai kia?” Gia chủ Ninh gia hơi sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên sự vui sướng: “Bọn họ có nói đến đây vì chuyện gì hay không?”
Gia đinh cẩn thận liếc nhìn gia chủ Ninh gia: “Là thiếu gia Thiên Lâm của Thiên gia… Đến cầu thân.”
Cầu thân?
Gia chủ Ninh gia hơi sửng sốt, chân nhíu chặt: “Đối tượng cầu hôn là…”
“Tiểu thư Ninh Hân!”
“Cái gì?”
Gia đinh vừa nói xong, gia chủ Ninh gia hoàn toàn chấn kinh rồi, hắn thật sự không thể tưởng tượng được Ninh Hân từng có liên hệ với người Thiên gia từ khi nào?
Nếu là trước kia, đoán chừng gia chủ Ninh gia sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Hiện giờ, bởi vì Vân Lạc Phong đang ở đây, hắn không thể không suy nghĩ kỹ lưỡng.
Nói thật, gia chủ Ninh gia không có ý định để Ninh Hân gả cho Vân Thanh Nhã, nhưng mà dù sao bệnh tình của Ninh Hân cũng do Vân Lạc Phong chữa khỏi, nếu lúc này gả Ninh Hân ra ngoài, hắn sợ về sau không có cách nào đối mặt với Vân Lạc Phong…
“Chuyện này cũng không tốt lắm.” Gia chủ Ninh gia đau đầu xoa huyệt thái dương: “Nếu là Vân Lạc Phong không ở nơi này còn dễ nói, hiện tại nàng vẫn còn ở Ninh gia, ta không biết bắt đầu nói chuyện này như thế nào?”
“Gia chủ.” Gia đinh sợ hãi nhìn gia chủ Ninh gia: “Thuộc hạ có câu này không biết có nên nói hay không?”
“Cứ nói đi đừng ngại.”
“Chuyện là thế này, gia chủ, người gả đại tiểu thư ra ngoài, không cần phải cảm thấy ngại ngùng, cũng không cần phải cảm thấy không có mặt mũi nào đối mặt với người Vân gia, chuyện này vốn dĩ Ninh gia không sai, cho dù Vân Lạc Phong trị khỏi cho đại tiểu thư thì có thể như thế nào? Không vì Vân gia, đại tiểu thư cũng không có khả năng bị thương!”
Tên gia đinh này nói làm trong lòng gia chủ Ninh gia dễ chịu một chút, hắn đồng ý gật đầu: “Không sai, ngươi phân tích thật sự không sai, ngươi tên là gì? Đến chỗ quản gia lĩnh thưởng.”
“Tạ gia chủ.”
Trong lòng gia đinh vui vẻ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, sắc mặt càng thêm cung kính.
“Đi, ta đi gặp người Thiên gia một chút.”
Gia chủ Ninh gia mỉm cười.
Hắn nói không sai, Ninh Hân vì cứu Vân Thanh Nhã mới bị thương, hiện giờ Vân Lạc Phong cứu nàng không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Hắn không cần thiết cảm thấy có bất cứ áy náy gì với Vân gia!
Ai bảo Vân gia ngay cả một Thiên Linh Giả cũng không có?
Lúc này, bên trong đại sảnh, vài tên hộ vệ nâng rương sính lễ, đứng vô cùng cung kính, ở chỗ ngồi bên cạnh có hai người nam nữ đang an tĩnh phẩm trà.
Nếu Vân Lạc Phong ở đây, liếc mắt một cái có thể nhận ra, nữ tử đang kia chính là Thiên Kha, người ngày đó đi đến hoàng cung Long Nguyên Quốc, vọng tưởng muốn dẫn Mộ Vô Song đi.
Người nam nhân ngồi bên cạnh nàng không phải là Thiên Ngọc thâm trầm ổn trọng, mà là một người khác! Chỉ là người này có vài phần tương tự với nàng.
Đúng lúc này, bọn họ đều trông thấy một nam tử trung niên từ bên ngoài đang chạy chậm tới, chậm rãi từ ghế trên đứng dậy.
“Ninh gia gia chủ.”
Khóe môi Thiên Kha mỉm cười: “Hôm nay, ta tới đây là vì đệ đệ của ta Thiên Lâm! Nghe nói đại tiểu thư Ninh Hân của Ninh gia thiên phú trác tuyệt, tú lệ đoan trang, tính tình ôn thiện (ôn nhu thiện lương), là một tiểu thư khuê các khó có được, cho nên, sau khi đệ đệ của ta nghe được thanh danh Ninh Hân thì luôn để trong lòng! Lần này đến đây là muốn kết thân với Ninh gia, từ nay về sau, hai nhà Thiên Ninh chúng ta là một nhà.”
“Ha ha.”
Gia chủ Ninh gia sang sảng cười to, ánh mắt hiền lành nhìn về phía Thiên Lâm: “Ta cũng từng nghe nói về công tử Thiên Lâm, là thế hệ thứ hai của Thiên gia! Hân nhi có thể tìm được vị hôn phu như vậy, là vinh hạn của nó, ta chấp thuận mối hôn sự này.”
“Con không đồng ý!”
Ngay sau khi gia chủ Ninh gia vừa nói xong, một giọng nói phẫn nộ từ ngoài cửa truyền vào, sau khi nghe thấy giọng nói này, sắc mặt gia chủ Ninh gia chấn động, trên mặt xuất hiện sự kinh hỉ.
Ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa, ngay lập tức trong đôi mắt hắn xuất hiện một bóng dang đang đứng thẳng tắp ở trước cửa.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Thiên Lâm cũng nhìn về phía thiếu nữ đang đứng trước cửa, trong mắt hắn xuất hiện sự si mê.
Cho dù sắc mặt thiếu nữ vẫn còn tái nhợt nhưng cũng không che dấu được dung nhan tú lệ kia của nàng, cho dù là bộ dáng nhíu mày cũng giống như ngón tay đang gảy lên dây đàn trong lòng hắn.
Từ lần đầu Ninh Viễn nhắc đến Ninh Hân, hắn đã không tự chủ được để ý đến nàng, mà Ninh Viễn vì muốn khoe khoang nên đưa bức họa của Ninh Hân ra, từ đó về sau, hắn một lòng muốn dây dưa với thiếu nữ đó.
Cho nên, nghe nói Ninh Viễn phải về Ninh gia, hắn để Ninh Viễn đi trước một bước, còn mình lại trở về Thiên gia chuẩn bị sính lễ…
“Hân nhi!” Gia chủ Ninh gia nhanh chóng đi tới, vội vàng đỡ thiếu nữ, trên gương mặt tràn đầy vui sướng: “Con đã tỉnh? Thật tốt quá, rốt cuộc con cũng không có việc gì, trong khoảng thời gian này con hù ૮ɦếƭ phụ thân rồi.”
“Buông con ra!”
Ninh Hân dùng sức đẩy mạnh, đẩy nam nhân trước mặt sang bên cạnh, trong đôi mắt trong veo như nước của nàng chất chứa sự thất vọng.
“Phụ thân, người đối xử với con như vậy, gia gia có biết không?”
Sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có một bóng người, sau đó nàng gọi nha hoàn tới, mới biết là Vân Lạc Phong cứu mạng của nàng! Vân Thanh Nhã không ngủ không nghỉ làm bạn với nàng nhiều ngày.
Chỉ là Vân Thanh Nhã vừa vặn ra ngoài đi vệ sinh, nàng đã tỉnh lại, vì vậy không nhìn thấy bóng dáng của người nam nhân đó.
Nhưng khi nàng định chờ Vân Thanh Nhã trở về lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng tiểu nha hoàn nghị luận, nói rằng người Thiên gia đến đón dâu!
Vì thế, nàng mới vội vàng một mình đến đây để cự tuyệt mối hôn sự này!
“Hân nhi, ta làm như vậy đều là vì tốt cho con.” Gia chủ Ninh gia nhíu mày: “Thiên gia có Thiên Nhai, nếu con gả cho người Thiên gia như vậy sẽ có huyết mạch chí thân với Thiên Nhai, nếu gia gia của con biết cũng sẽ không ngăn cản mối hôn sự này!”
“Cái gì gọi là tốt cho con, người đều là vì Ninh gia mà thôi!” Ninh Hân gắt gao nắm chặt tay, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng là sự quật cường: “Nếu là gia gia, người sẽ để con tự lựa chọn hạnh phúc cho mình, tuyệt đối sẽ không ép buộc con gả cho người mà con không yêu! Nếu không phải năm đó người luôn do dự không quyết đoán như vậy, tại sao mẫu thân lại bị người ta hại ૮ɦếƭ?”
“Bốp!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên ở trong đại sảnh, toàn bộ mọi người ở đại sảnh vì một cái bạt tay này mà an tĩnh đến quỷ dị.
An tĩnh đến mức làm người khác muốn nghẹt thở.
“Hân nhi…” Gia chủ Ninh gia nhìn bàn tay của mình rồi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ninh Hân, trong mắt hắn là sự ảo não và đau lòng: “Vừa rồi ta…”
“Chẳng lẽ con nói không đúng sao?” Khóe môi Ninh Hân mỉm cười trào phúng, mái tóc đẹp bị tán loạn, sợi tóc rơi rụng ở trên gương mặt, che khuất dấu tay đỏ ửng kia đi: “Chính là vì năm đó người do dự không quyết đoán, cho nên mẫu thân mới bị nữ nhân khác hại ૮ɦếƭ! Cho dù cuối cùng người giải tán hậu viện thì như thế nào? Mẫu thân cũng đã không về được! Người luôn miệng nói muốn tốt cho con, đáng tiếc người cũng không biết con muốn cái gì! Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, người còn chưa tỉnh ngộ hay sao?”
Gia chủ Ninh gia há mồm, muốn giải thích nhưng yết hầu của hắn giống như bị một bàn tay nắm chặt, không phát ra một chút thanh âm nào.
Rồi sau đó, hắn ôm chặt đầu, thống khổ nói: “Không sai, năm đó thật sự ta quá mức do dự không quyết đoán, hại ૮ɦếƭ nương của con, nhưng ta cũng đau lòng nhiều năm như vậy, còn chưa đủ sao? Những năm gần đây, ta vẫn luôn không lập thêm chính thất, còn không phải là vì con với nương con hay sao? Ta làm nhiều chuyện như vậy, con vẫn không muốn tha thứ hành động của ta năm đó hay sao?”
Nghĩ đến chuyện năm đó, hắn luôn có cảm giác đau lòng khắc khoải! Nhưng cho dù hắn có đau lòng thì nữ nhân hắn yêu thương cũng không có cách nào trở lại bên cạnh hắn…
“Người vĩnh viễn chỉ suy nghĩ vì gia tộc, trước nay chưa từng suy nghĩ cho con và nương! Từ trước đến nay điều chúng con muốn đều không phải là quyền lợi tuyệt đối, cũng không phải là địa vị chí cao vô thượng, con chỉ muốn sinh sống giống như một người bình thường.”
Ninh Hân thất vọng nhắm đôi mắt lại, cười khổ, nói: “Đáng tiếc, người chỉ biết lấy danh nghĩa muốn tốt cho con, làm ra những chuyện con không có cách nào chịu đựng được! Những năm gần đây, con và gia gia hối hả ngược xuôi, cũng là vì không muốn nhìn thấy người mà thôi! Mặc dù ẩn cư núi rừng, cũng tốt hơn phải đối mặt với những người như các người.”
Nói đến câu cuối cùng, nàng mở to đôi mắt, trong ánh mắt sáng người kia lộ ra sự quyết tuyệt làm trong lòng gia chủ Ninh gia bỗng nhiên cảm thấy run rẩy.
“Không sai, thật sự ta suy xét vì gia tộc, chuyện này có sai sao?” Gia chủ Ninh gia cười khổ: “Ai bảo ta là gia chủ của gia tộc? Ta phải tranh thủ vì Ninh gia! Hơn nữa, gia gia của con vẫn luôn sùng bái thần y Thiên Nhai, nếu như biết con sẽ gả cho Thiên gia, gia gia con cũng sẽ không cự tuyệt.”
Ninh Hân cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thiên Lâm trước sau luôn si ngốc nhìn nàng.
“Con đã nói rồi, con sẽ không gả cho những người khác! Cho dù là ૮ɦếƭ, con cũng sẽ không cho người Thiên gia lấy được thi thể của con!”
“Con…” Gia chủ Ninh gia tức giận giơ ngón tay, chỉ vào Ninh Hân: “Hân nhi, con thật sự quá không hiểu chuyện! Ta nói cho con biết, hôm nay con phải gả cho Thiên gia!”
Hắn thân là gia chủ Ninh gia, mặc dù không bỏ được nữ nhi nhưng cũng muốn tranh thủ càng nhiều ích lợi hơn vì gia tộc!
Đây là sự bi ai của một người thân là gia chủ!
Giống như lúc trước hắn hại ૮ɦếƭ nữ nhân mình yêu thương…
Khóe môi Ninh Hân nở nụ cười, trên khuôn mặt chứa đầy sự trào phúng, nàng nhìn gia chủ Ninh gia lần cuối cùng rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
Giờ phút này, trong lòng nàng tràn ngập thất vọng.
“Đừng đi!”
Mắt thấy Ninh Hân sắp sửa rời khỏi nơi này, sắc mặt Thiên Lâm đại biến, vội vàng nói: “Các ngươi mau ngăn nàng lại cho ta!”
“Vâng, thiếu gia!”
Mọi người trong Thiên gia sôi nổi lên tiếng, nhanh chóng xông về phía Ninh Hân, muốn ngăn cản nàng rời đi.
“Cút ngay!”
Ninh Hân hét lớn một tiếng, ngay lập tức, trên người nàng bộc phát ra một dòng linh lực, đẩy mấy cái bàn tay của thị vệ đang đi về phía nàng lui vài bước……
“Ninh Hân!”
Nhìn Ninh Hân động thủ với người của Thiên gia, Ninh gia chủ cực kỳ hoảng sợ, vừa định muốn trách móc nàng nặng nề, lại thấy thân thể thiếu nữ rơi xuống mặt đất.
“Hân nhi!”
Ninh gia chủ cuối cùng cũng bất chấp chỉ trích, vội vàng tiến lên liền muốn giữ chặt Ninh Hân, nhưng mà, chỉ khi hắn vừa mới tiến lên phía trước thì trong phúc chốc một bàn tay nhanh hơn hắn một bước tiếp được thân thể thiếu nữ, hơn nữa ôm chặt thiếu nữ vào trong lòng иgự¢.
Nam nhân một đầu tóc đen sáng bóng, trường bào màu trắng ngà hơi hơi hơi di động, dung nhan tuấn mỹ lạnh lẽo trầm xuống, ánh mắt trong veo lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh gia chủ phía trước.
“Vân đại ca……” Ninh Hân giật mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm nam tử thanh nhã bên cạnh, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Đối mặt phụ thân nhà mình hùng hổ doạ người, nàng không có ủy khuất, nhưng hôm nay gặp được Vân Thanh Nhã, tất cả ủy khuất đều lập tức nảy lên trong lòng, đôi tay nhịn không được nắm lấy góc áo hắn chặt chẽ.
Ánh mắt Vân Thanh Nhã dừng ở trên gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đầu tóc đẹp của nàng, dùng giọng nói hơi bất đắc dĩ nói: “Vì sao nàng không đợi ta, một mình chạy ra cửa phòng?”
Tuy rằng lời nói hắn mang theo chất vấn, nhưng nam nhân này vẫn như cũ không che dấu được sủng nịch.
Lập tức, Ninh Hân không thể nhịn được rơi nước mắt xuống, để cho nước mắt theo hốc mắt chảy xuôi xuống dưới.
“Thực xin lỗi, Vân đại ca……”
“Nàng không cần xin lỗi ta, nếu không phải nàng, chỉ sợ người trọng thương nằm trên giường là ta.” Vân Thanh Nhã nhợt nhạt cười, hắn tươi cười giống như một đóa thanh liên nở rộ, làm cho lòng người sung sướng.
Ầm!
Thiên Kha sau khi nhìn thấy người đi chung với Vân Thanh Nhã, đột nhiên đứng lên, ghế dựa phía sau lưng đều bị nàng không cẩn thận lật đổ trên mặt đất, trong ánh mắt đều là mười phần lửa giận.
“Là ngươi!”
Thiên Kha oán hận cắn răng: “Vân Lạc Phong, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới lại có thể gặp ngươi ở chỗ này! Lúc trước ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, còn dám đưa lên cửa tới!”
Nghe được Thiên Kha nói, Ninh gia chủ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Vân Lạc Phong có ân oán với Thiên gia?
Như vậy, sợ là càng thêm xử lý không tốt……
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt Thiên Kha: “Tới trước Ninh gia chính là ta, nếu dựa theo cách nói của ngươi, cũng là ngươi tự động đưa lên tới cửa bị ta đánh!”
“Vân Lạc Phong! Lần trước, nếu không phải Thiên Ngọc có việc gấp muốn rời đi, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được chúng ta?”
Trên thực tế, lần trước, Thiên Ngọc là cảm nhận được uy ђเếק của Vân Tiêu, mới có thể lôi kéo Thiên Kha vội vàng rời đi. Nhưng mà, dưới trường hợp này, Thiên Kha là làm sao cũng không thể nói ra lời nói này, bởi vậy, mới có thể tìm được một cái cớ như vậy.
“Nếu ta có thể làm ngươi chạy trối ૮ɦếƭ một lần, cũng sẽ có lần thứ hai! Ninh Hân là nhị thẩm tương lai ta, ngược lại ta xem xem ai có thể mang nàng đi!”
Đang nói lời này, trên người thiếu nữ lộ ra khí phách, vẻ mặt mang theo liều lĩnh kêu ngạo.
Ban đầu, trong lòng Ninh Hân khẩn trương, lúc sau nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện với Vân Thanh Nhã, như có kỳ tích khôi phục bình tĩnh……
Hai người kia, một người là bằng hữu mà nàng tin tưởng, còn một người là nam nhân mà nàng yêu thích! Nàng tin tưởng, chỉ cần có bọn họ ở đây, cho dù là khó khăn gì đều sẽ dễ dàng giải quyết.
“Vân cô nương.” Ninh gia chủ nhíu mày, vẻ mặt hiện lên một nỗi lo lắng: “Thiên gia có Thiên Nhai ở sau chống lưng, ngươi vẫn là đừng tranh cãi với bọn họ, nói lời xin lỗi đi, ta sẽ vì ngươi mà cầu tình, làm người của Thiên gia buông tha cho ngươi.”
Cho dù Ninh gia chủ sẽ không để Ninh Hân gả cho Vân Thanh Nhã, nhưng mà, rốt cuộc thì Vân Lạc Phong đã cứu mạng Ninh Hân, hắn cũng không muốn cho Vân gia xảy ra chuyện.
Thiên gia không giống như Y Thành, năng lực của Thiên Nhai quá mức lớn mạnh, nếu như đắc tội với lão nhân kia, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể bảo vệ được nàng……
“Dựa vào cái gì muốn sư phụ ta xin lỗi?”
Mới vừa tới rồi Tiểu Bạch bỗng nhiên nghe thấy được những lời nói này của Ninh gia chủ, phẫn nộ đôi tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng.
“Các ngươi là những người ngu muội, cho dù Thiên Nhai tới đây, cũng phải gọi sư phụ ta một tiếng sư phụ, các ngươi lại dám có thể kêu sư phụ ta xin lỗi?”
Xì!
Thiên kha không nhịn được, cười ra tiếng, vẻ mặt trào phúng: “Tiểu nha đầu, phụ mẫu ngươi không có nói với ngươi, nói mạnh miệng là phải bị cắt đầu lưỡi! Nếu ngươi nói Vân Lạc Phong nhận Thiên Nhai làm sư phụ, nói không chừng ta còn có thể tin tưởng! Nhưng ngươi dám tuyên bố Thiên Nhai cũng muốn gọi nàng một tiếng sư phụ? Ngươi cho là chúng ta ngốc sao? Sẽ tin tưởng loại chuyện ma quỷ này?”
Nghe vậy, mọi người đều cười nhạo lên, nhìn phía Lâm Nhược Bạch, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường.
Vân Lạc Phong cũng là kinh ngạc nhìn mắt Lâm Nhược Bạch, trong đôi mắt đen nhánh đều là trầm tư.
Tiểu Bạch không phải là người nói mạnh miệng, nếu nàng nói ra lời nàyi khẳng định là có nguyên nhân! Nhưng nàng cũng không biết Thiên Nhai, làm sao thu nhận đồ đệ?
Nói đến thu nhận đồ đệ, nhưng thật ra đã từng có một vị lão nhân tuyên bố muốn bái nàng làm sư phụ.
Chẳng lẽ……
“Ta nói chính là thật sự! Hiện tại Thiên Nhai đang trên đường đến đây, rất nhanh liền sẽ đuổi tới Ninh gia!” Lâm Nhược Bạch hung hăng dậm chân, căm giận nói.
Sư phụ sợ đi Linh Vực trước thì viện binh sẽ đến không kịp, mà nàng lại lo lắng sư phụ sẽ bị người Ninh gia khi dễ, cho nên mới lén lút truyền tin tức cho Thiên Nhai, hiện giờ đã đi lâu như vậy, lấy tốc độ của Thiên Nhai, không kém lắm đã sắp sửa đuổi tới Ninh gia……
“Tiểu nha đầu, Thiên Nhai vì nghiên cứu y thuật, sớm đã tìm dược chỗ không có người qua lại để ở sinh sống, không cho bất kì kẻ nào tới quấy rầy, dù cho Thiên gia ta cũng không biết cụ thể hắn ở nơi nào, ngươi lại có thể tìm được hắn?” Thiên Kha cười lạnh một tiếng, “Loại nói dối này, ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin?”
Lâm Nhược Bạch bĩu môi: “Ngươi tìm không thấy Thiên Nhai, đó là bởi vì hắn không muốn bị các ngươi tìm được thôi, không có nghĩa là ta cũng tìm không thấy hắn.”
Lời nói này của nàng làm cho sắc mặt Thiên Kha đại biến, đáy mắt ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt.
“Tiểu nha đầu, ngươi lại nói bậy, cẩn thận ta xé nát miệng ngươi! Thiên Nhai là người của Thiên gia ta, làm sao có thể không hy vọng chúng ta tìm được hắn? Ta nói cho ngươi, ở hai tháng trước, Thiên Nhai còn trở về Thiên gia!”
“Hai tháng trước?” Lâm Nhược Bạch nhẹ nhàng nở nụ cười, “Xấu hổ, hai tháng trước, Thiên Nhai tới làm khách ở nhà ta, mà ngươi lại nói hắn trở về nhà?”
Thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, Thiên Kha thẹn quá thành giận, đương nhiên, nàng tuyệt đối không thừa nhận Thiên Nhai đi qua nhà của tiểu nha đầu này!
Nàng chỉ biết rằng tiểu nha đầu này cố ý đối nghịch với nàng!
“Nha đầu thúi, ngươi quá làm càn, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Trên người Thiên Kha nổi lên một trận gió mạnh mẽ, trong nháy mắt thân thể xông về phía Lâm Nhược Bạch, trong mắt hàm chứa nồng đậm sát khí.
Nhìn tới màn này, Ninh gia chủ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nếu như Vân Lạc Phong ngoan ngoãn nói lời xin lỗi, nói không chừng hắn còn có thể cầu tình, đáng tiếc, hai sư đồ này quá mức với kiêu ngạo, hắn cũng không có cách nào……
Rốt cuộc, nếu Thiên Nhai nhìn trúng thiên phú của Vân Lạc Phong, muốn thu nàng làm đồ đệ, thì thật ra có chút độ đáng tin, nhưng nói thần y Thiên Nhai muốn bái tiểu nha đầu kém mình hơn mười tuổi này làm sư phụ, chuyện này khả năng sao?