Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 93: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Ầm!
Ngay thời khắc Thiên Kha vọt tới trước mặt Lâm Nhược Bạch, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía bên cạnh và kéo thân thể Lâm Nhược Bạch vào lòng.
Sau đó, bàn tay như ngọc ấy hạ xuống иgự¢ Thiên Kha, chỉ một chiêu đã khiến thân thể nàng ta bị hất ra ngoài, ngã mạnh xuống bàn. Chiếc bàn vỡ thành hai mảnh ngay tức khắc.
Cả đại sảnh trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn không chớp mắt vào thiếu nữ tuyệt mỹ trong bộ váy trắng như tuyết, bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn tiểu nha đầu được nàng kéo vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình rồi hỏi: "Có bị thương không?"



Lâm Nhược Bạch nhìn hình dáng tuyệt sắc đầy khí phách trước mắt mình, cõi lòng không kìm được bình tĩnh, ánh mắt cũng hơi ngẩn ra.
Nếu sư phụ là nam nhân, chỉ sợ trong thiên hạ không có người nào không động lòng...
Đáng tiếc, nàng lại là nữ nhân!
Có điều, trong lòng Lâm Nhược Bạch đã tự mình quyết định, nếu sau này tìm nam nhân, nhất định phải lấy sư phụ làm tiêu chuẩn! Kiểu người khí phách như thế mà lại chẳng hề mất đi sự dịu dàng, ai có thể chống lại sức hấp dẫn của sư phụ chứ?
“Con không sao.”


Lâm Nhược Bạch lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, khuôn mặt nho nhỏ đáng yêu ngẩng lên, nở nụ cười rạng rỡ: "Hơn nữa, con biết có sư phụ ở đây, không ai dám làm con bị thương đâu."
“Con đứng sang một bên đợi ta, ta đi giải quyết chuyện bên này."
Sau khi nói xong câu ấy, đôi mắt đen láy của Vân Lạc Phong chuyển sang nhìn Thiên Kha đang bò dậy từ dưới mặt đất.
“Vân Lạc Phong!”
Thiên Kha oán hận cắn răng, nàng ta phun từ miệng ra một ngụm máu tươi, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt đẹp của người thiếu nữ.
Kể từ ngày đó, sau khi rời khỏi Long Nguyên quốc, nàng ta trở về Thiên gia mất ăn mất ngủ tu luyện, hiện giờ đã đột phá đến Địa Linh Giả trung cấp!
Ban đầu nàng ta cho rằng dựa vào thực lực của mình có thể đè ép nghiền nát Vân Lạc Phong! Nhưng ai mà ngờ được, thiếu nữ kia chỉ dùng một chưởng đã đánh cho nàng ta lùi lại, đây chẳng phải là khiến nàng ta mất hết mặt mũi đó ư?
Làm sao Thiên Kha có thể chịu đựng sự nhục nhã như vậy?
“Ngươi ૮ɦếƭ đi cho ta! Ha ha ha!”
Bất thình lình, một luồng sức mạnh cường hãn xuất hiện trên người Thiên Kha, luồng sức mạnh ấy không ngừng tăng lên, vọt thẳng đến đỉnh điểm của Địa Linh Giả trung cấp! Một lần nữa đã chọc thủng tầng Địa Linh Giả cao cấp!


“Tỷ!”
Thiên Lâm trông thấy hành động của Thiên Kha, bỗng nhiên biến hẳn sắc mặt: "Tỷ dùng bí kỹ* của Thiên gia để tăng thực lực lên sao? Đợi đến khi công hiệu của bí kỹ biến mất, cấp bậc của tỷ sẽ rớt thẳng xuống Địa Linh Giả cấp thấp đó!"
*Bí kỹ: Kỹ năng bí ẩn/bí hiểm/bí mật
Đấy là di chứng của bí kỹ Thiên gia!
Nếu sử dụng bí kỹ, tuy rằng có thể đột phá một cấp bậc trong nháy mắt, nhưng đợi thêm một khoảng thời gian, người sử dụng bí kỹ chẳng những trở lại như lúc đầu mà còn bị giảm xuống một cấp.
Vì thế, tình hình chung là chẳng có ai dùng đến nó cả.
“Vân Lạc Phong, ta không ngờ ngươi chỉ là cháu gái của một Tướng quân mà lại có thể vươn tới Địa Linh Giả cao cấp trong tình trạng không có bất kỳ cái gì như vậy! Ngươi mang tới sự uy ђเếק quá lớn với ta, hôm nay, ta phải chém ૮ɦếƭ ngươi ngay tại đây!"
Dù bây giờ cả hai đều là Địa Linh Giả cao cấp nhưng Thiên Kha lại rất có niềm tin.
Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc sau khi sử dụng bí kỹ này, chẳng những trong nháy mắt sẽ đột phá một cấp mà còn khiến tố chất thân thế của mình vươn cao tới đỉnh điểm!
Trừ khi Vân Lạc Phong là Thiên Linh Giả, bằng không, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của mình!

Phải biết rằng, bí kỹ Thiên gia không giúp người sử dụng tăng sức mạnh trong thời gian ngắn mà là thật sự đột phá! Trong thời gian ngắn, thực lực tăng lên chỉ là giả, hoàn toàn không đột phá đến mức cường đại hơn.
--> Chỉ đột phá cấp bậc, không tăng độ cường đại của thực lực. Kiểu như đứa cấp cao đánh được đứa cấp thấp ấy, nhưng không có nghĩa đứa cấp cao mạnh hơn đứa cấp thấp (nếu đứa cấp thấp ở cùng mức với đứa cấp cao).
Nhưng cả hai đều có điểm giống nhau là sự hạn chế! Sau một khoảng thời gian, người dùng sẽ bị quay về cấp ban đầu, đồng thời bị di chứng của sự cường đại...
Ầm ầm!
Thân thể Thiên Kha giống như con rồng cuộn mình, cố hết sức xoáy vòng về phía Vân Lạc Phong, khuôn mặt nàng ta nở nụ cười dữ tợn, ánh mắt lộ ra sát khí rét lạnh.
---> Thiên Kha như đang tạo gió lốc.
Dưới cơn cuồng phong, thiếu nữ trong bộ váy trắng phất phơ, tóc đen bềnh bồng, ánh mắt nàng lẳng lặng ngóng trông Thiên Kha đang tập kích đến gần, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt nàng.
“Phong Nhi, cẩn thận!”
Vân Thanh Nhã cực kỳ sợ hãi, vội vàng buông Ninh Hân trong lòng ra rồi lao về phía Vân Lạc Phong, ánh mắt thanh lãnh ẩn giấu sự nôn nóng, hắn định lao tới trước người Vân Lạc Phong để thay nàng chắn đòn công kích này.
Lại đúng vào lúc này --


Thiếu nữ vươn tay, đẩy Vân Thanh Nhã vốn lao tới trước mặt mình sang một bên, sắc mặt nàng bình tĩnh, nhìn sang Thiên Kha đang trong cơn thịnh nộ.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nhoẻn thành đường cong tà mị, giọng nói giống như đến từ địa ngục khiến lòng người phát run.
“Ta nói mình là Địa Linh Giả cao cấp hồi nào?"
Cái gì?
Thiên Kha sửng sốt. Không đợi nàng ta suy nghĩ cẩn thận về câu nói ấy, Vân Lạc Phong đã bay từ trên không xuống, tát vào mặt nàng ta một cái thật mạnh.
Rầm!
Một cái tát ấy chứa toàn bộ sức lực, Thiên Kha vốn đang kinh ngạc đã bị tát cho văng ra ngoài, thân mình đập mạnh vào mặt tường, miệng không ngừng nôn ra máu tươi.
“Không! Không có khả năng, sao ngươi có thể là Thiên Linh Giả chứ? Tuyệt không có khả năng này!”
Nàng ta cắn chặt môi, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, ánh mắt rõ ràng đã hàm chứa sự hoảng sợ.
Thiên Linh Giả?


*Tiếng hít gió giữa những kẽ răng*
Mọi người không tự chủ được mà hít một hơi khí lạnh, ngay cả ánh mắt đang nhìn Vân Lạc Phong cũng thay đổi...
“Hân Nhi, bằng hữu của con là Thiên Linh Giả ư?"
Ninh gia chủ sững sờ hết cả người, cổ họng khô khốc, hỏi.
Quả thật, đối với Ninh gia mà nói, Thiên Linh Giả chẳng tính là gì, dù sao thực lực của những trưởng lão trong tộc đều đã đạt tới cảnh giới ấy rồi! Hơn nữa lão gia chủ còn ở mức cao hơn cả Thiên Linh Giả!
Thế nhưng, Vân Lạc Phong mới có bao nhiêu tuổi? Một tiểu cô nương mười lăm tuổi đã trở thành Thiên Linh Giả sao? Nói ra ai mà tin chứ?
Ninh Hân ngây ngốc gật đầu, không ngờ rằng Vân Lạc Phong lại có thể đạt tới Thiên Linh Giả.
Nhớ tới nửa năm trước, nàng vẫn là một thiếu nữ bình thường, hơn nữa còn bị người hoàng tộc ức ђเếק, bây giờ chưa đến một năm mà nàng đã thay đổi trở nên cường đại như vậy...
Thế lực ở một phương, chỉ cần có một Thiên Linh Giả thôi là gót chân đứng vững được trên đại lục, cho dù là phụ thân mình, từ giờ cũng phải chấp nhận Vân gia!
Chẳng qua, hắn chấp nhận quá muộn rồi, bản thân đau thấu tận cõi lòng, làm sao có thể bình yên đối mặt với nàng?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Ninh Hân nở nụ cười chua xót.
“Tiểu Phong Nhi.” Vân Thanh Nhã từ kђเếק sợ dần dần lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ hỏi: "Nha đầu này, con không nói không rằng rồi đạt tới Thiên Linh Giả hồi nào vậy?"
Vân Lạc Phong nhún vai, cười nhẹ và đáp: "Trên đường tới đại sảnh Ninh gia."
Nàng đến đây vì chuyện của Ninh Hân, nếu không có thực lực nhất định, làm sao Ninh gia chịu thả Ninh Hân đi chứ? Vì thế, trong lúc đi tới đại sảnh, nàng đã tìm một chỗ không có ai rồi dùng nước thánh.
Sau khi có nước thánh, nàng đã thuận lợi đột phá tới Thiên Linh Giả! Đó cũng chính là lý do vì sao nàng đến muộn!
“Khụ khụ!” Thiên Kha ho khan mấy tiếng, bò dậy trên mặt đấy, ánh mắt dữ tợn chuyển sang nhìn Vân Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Lạc Phong, ngươi đúng là không sợ ૮ɦếƭ! Thiên gia ta có Thiên Nhai hậu thuẫn, ngươi làm ta bị thương, ngày ૮ɦếƭ của ngươi cũng không còn xa đâu!"
Thiên Nhai!
Hai chữ này đột nhiên làm Ninh gia chủ phục hồi tinh thần lại.
Không sai, dù cho bây giờ Vân Lạc Phong đột phá đến Thiên Linh Giả thì như thế nào?
Phía sau Thiên gia chính là Thiên Nhai! Dù thiên phú của Vân Lạc Phong có mạnh hơn nữa cũng không thể đối mặt với đối thủ cường đại như vậy.
“Ninh gia chủ, bảo người của Ninh gia ngươi bắt lấy nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này cho ta, ta muốn cho nàng nếm thử tư vị sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Thiên Kha lau chùi vết máu bên miệng, oán hận nói
“Này……”
Ninh gia chủ ngẩn người, khẽ cau mày: “Thiên Kha cô nương, vậy không tốt lắm đâu, Vân cô nương là ân nhân cứu mạng của nữ nhi ta, lại có quan hệ với lão gia tử nhà ta, ta chỉ sợ……”
“Hừ, ta mặc kệ nàng và Ninh gia các ngươi có quan hệ gì, ngươi cũng cần phải bắt lấy nàng, bằng không, ta liền trị Ninh gia các ngươi tội bao che!”
Thiên Kha cười lạnh nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Thiên phú của ngươi cường đại thì như thế nào? Dưới sự công kích của cao thủ Ninh gia thì hẳn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ! Đây là kết cục ngươi nhiều lần đối địch với ta!
Ninh gia chủ trầm mặc xuống, vẻ mặt của hắn mang theo chần chờ, tựa hồ còn đang tự suy xét lời của Thiên Kha.
Đúng lúc này, Ninh Hân kéo thân thể suy yếu của nàng đi tới trước mặt Vân Lạc Phong, dang hai tay ra che chở thiếu nữ phía sau, ánh mắt nàng nhìn về phía Ninh gia chủ mang theo quật cường và kiên quyết.
“Phụ thân, nếu người muốn động thủ với người của Vân gia, như vậy…… ɢɨết luôn cả con đi! Dù sao trong cảm nhận của người, nữ nhi như con vĩnh viễn không thể quan trọng bằng Ninh gia.”
Ninh gia chủ run sợ, hắn há mồm muốn nói cái gì đó, lại bị giọng nói lạnh nhạt của Ninh Hân đánh gãy.
“Người là một gia chủ tốt, nhưng người không phải một phụ thân tốt!”
Giọng nói của nàng tựa như một cái 乃úa tạ, đánh lên trái tim Ninh gia chủ làm lòng hắn buồn bực sắp hít thở không thông……
“Con nói không sai." Ninh gia chủ cười khổ một tiếng, “Ta không phải phụ thân tốt, cũng không phải trượng phu tốt! Vì Ninh gia, ta trả giá quá nhiều, cũng mất đi quá nhiều……”
Trên mặt hắn nở nụ cười khổ, ánh mắt ngơ ngẩn ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ kiên quyết của thiếu nữ.
“Ta vốn dĩ cho rằng, người thân của ta sẽ hiểu cho ta, nhưng ta nghĩ sai rồi, các ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu cảm thụ của ta.”
Nhìn thấy phụ tử Ninh gia nói chuyện, Thiên Kha bất mãn nhíu nhíu mày: “Ngươi còn thất thần làm gì? Mau ɢɨết bọn họ đi!”
“Tỷ!” Thiên Lâm biến sắc, nôn nóng bắt lấy cánh tay Thiên Kha, “Ta thích Ninh Hân, ta muốn cưới nàng làm vợ, cho nên……”
“Câm miệng!” Thiên Kha hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Lâm, “Chẳng lẽ đệ còn chưa tỉnh táo lại sao? Tiện nữ Ninh Hân này thà rằng ti tiện ở bên cạnh người của Vân gia cũng không muốn trở thành người của Thiên gia chúng ta! Nếu nàng làm ra lựa chọn này, vậy để cho bọn họ cùng nhau vào địa ngục!”
Thiên Lâm từ nhỏ đã không dám cãi lời tỷ tỷ mình, vừa nghe lời này của Thiên Kha, hắn lập tức ngậm miệng lại không hề nhiều lời một câu nào, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ninh Hân đó tràn ngập tiếc hận và không tha.
“Ha hả, ngươi muốn để ai vào địa ngục?”
Bỗng dưng một giọng nói đạm mạc cắt qua hư không, truyền vào trong tai mọi người.
Sau khi nghe giọng nói quen thuộc như thế, trong lòng Ninh Hân vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn về phía lão giả mặc trường bào màu xanh đang đạp lên hư không mà đến.
Cổ họng của nàng hơi nghẹn ngào, nước mắt nhịn không được chảy xuôi xuống.
“Gia gia, người đã trở lại……”
Ninh lão đi vài bước đã tới trước mặt Ninh Hân, con ngươi đạm nhiên nhìn chăm chú dấu tay rõ ràng trên mặt thiếu nữ, khẽ cau mày, dò hỏi ra tiếng: “Là ai đánh?”
Dù cho lời của lão giả đạm nhiên xuất trần nhưng vẫn có thể nghe ra lửa giận trong giọng không áp được của ông.
Thân mình của Ninh gia chủ run lên, sợ hãi rụt rè nói: “Phụ thân, là con……”
Bốp!
Lời hắn vừa dứt, bàn tay lão giả đột nhiên đánh về phía mặt hắn.
Lập tức âm thanh thanh thúy do bàn tay gây ra vang lên trong phòng khách an tĩnh.
Sức lực của Ninh lão rất lớn, sao Ninh gia chủ có thể so được? Một cái tát này rơi xuống làm mặt hắn sưng lên, khóe miệng tràn ra một vết máu đỏ tươi.
“Mấy ngày này ta không ở Ninh gia ngươi lại đối xử với Hân nhi như thế sao?” Ninh lão giận hai mắt phun hỏa, sắc mặt một mảnh xanh mét, “Những năm qua Hân nhi đã vất vả như vậy mà ngươi còn động thủ đánh nó! Ta còn không nỡ trách nó một phân một hào, ngươi lại đánh nó thành như vậy! Nếu không phải năm đó thân thể ta xảy ra vấn đề, thế cho nên không thể quản lý gia tộc, ta tuyệt đối sẽ không truyền vị trí gia chủ cho ngươi!”
Ninh gia chủ bụm mặt, rất là ủy khuất: “Phụ thân, con đây không phải đều là vì Ninh gia sao?”
“Vì Ninh gia?”
Bốp!
Ninh lão giận trực tiếp dùng chân đá tới, đá thân thể nhi tử nhà mình bay ra ngoài, mặt già của ông lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như kiếm, biểu tình đó giống như là hận không thể đá hắn thêm vài cú.
“Ngươi lại còn dám nói vì Ninh gia? Ta chỉ là ra cửa tìm thầy trị bệnh, rời khỏi nửa năm, Ninh gia liền xảy ra nhiều biến cố như vậy, mẫu thân của nha đầu Ninh Hân cũng vì sai lầm của ngươi mà ૮ɦếƭ! Kết quả ngươi lại nói ngươi đều là vì Ninh gia sao?”
Ninh gia chủ vì không muốn bị đánh nên không dám nói thêm câu nào nữa, sau khi hắn bò dậy khỏi mặt đất liền sợ hãi tránh qua một bên, sắc mặt càng thêm ủy khuất.
Tới hiện tại hắn vẫn không cho rằng chính mình sai ở chỗ nào, chỉ cảm thấy phụ thân và nữ nhi đều không hiểu hành vi của hắn.
Thân là người thân, bọn họ không phải hẳn nên ủng hộ hắn sao?
“Gia gia!” Ninh Hân đi lên trước, bàn tay nhẹ nhàng vuốt иgự¢ lão giả, giúp ông bình ổn lửa giận, “Người đừng nóng giận, chúng ta đừng nóng giận vì loại người này.”
Giọng nói thanh thuý của thiếu nữ tựa như có ma lực làm sắc mặt lão giả khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt ông ôn hoà nhìn cháu gái bảo bối nhà mình, ôn hoà nói: “Hân nhi, nói cho gia gia biết gần đây cháu chịu uất ức nào? Gia gia sẽ nhất nhất đòi lại cho cháu.”
Ninh Hân dừng một chút, nói: “Tứ trưởng lão đả thương Vân đại ca.”
Câu đầu tiên của nàng không phải cáo trạng cho bản thân mình mà là đặt chuyện của Vân Thanh Nhã ở vị trí đầu tiên!
“Chuyện này ta biết, chờ sau đó ta sẽ đi tìm tứ trưởng lão kia tính sổ!” Ninh lão cười lạnh một tiếng, “Ngay cả cháu rể ta tán thành cũng dám động thủ! Rõ ràng chính là dĩ hạ phạm thượng, không thể tha thứ!”
Ninh gia chủ ngây ngẩn cả người, hắn kinh ngạc trừng lớn mắt, run run rẩy rẩy hỏi: “Phụ thân, người…… Người vừa rồi nói cái gì? Người đồng ý gả Ninh Hân cho Vân Thanh Nhã sao?”
Vân Thanh Nhã này chỉ là một công tử phủ tướng quân mà thôi, Ninh lão lại tán thành hắn?
“Ta tán thành hắn, nhưng ta cũng không biết hắn có nguyện ý nghênh thú Hân nhi hay không, nếu hắn nguyện ý, Ninh Hân chính là thê tử của hắn.”
Ngụ ý, nếu Vân Thanh Nhã không muốn nghênh thú Ninh Hân, ông sẽ không miễn cưỡng, nếu hắn nguyện ý, vậy ai cũng không ngăn được bọn họ!
Nếu đổi thành nam nhân khác, chỉ cần Ninh Hân thích ông đều sẽ đoạt về cho nàng!
Nhưng Vân gia không giống như vậy! Dựa vào quan hệ giữa ông và Vân Lạc Phong ông cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.
Hơn nữa, theo tính cách của Ninh Hân cũng sẽ không gả cho một nam nhân không yêu nàng……
Do đó, hai người này có thể thành công hay không còn phải xem chính bản thân họ.
Ninh gia chủ hoàn toàn kђเếק sợ.
Lão gia tử đã tuyên bố rồi, nếu Vân Thanh Nhã muốn cưới Ninh Hân, ông sẽ lập tức gả nàng cho hắn ư? Còn nếu không muốn cũng không miễn cưỡng à?
Đây... đây có còn là lão gia tử Ninh gia bao che khuyết điểm từ trước tới nay hay không?
Đừng chỉ nhìn vào dáng vẻ mây nhạt gió nhẹ (bình thản) của ông, thật ra ông vẫn luôn yêu thương đứa cháu Ninh Hân này! Thế nhưng, ông thà để cháu mình thiệt thòi cũng không ép buộc Vân Thanh Nhã phải cưới nàng ư?
Ninh gia chủ thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc Vân gia này có chỗ nào đáng để lão gia tử đối đãi như thế chứ.
“Các ngươi ầm ĩ xong chưa?" Ánh mắt rét lạnh của Thiên Kha quét sang Ninh lão, lạnh giọng nói: "Ta mặc kệ phụ tử các ngươi có ân oán gì, hôm nay ta phải ɢɨết Vân Lạc Phong bằng được! Tốt nhất ngươi nên giúp ta hoàn thành mục đích này, nếu không, từ nay về sau ngươi sẽ phải hối hận!"
“Ha ha!” Ninh lão cười nhạt mấy tiếng, mặt mày vẫn bình thản như mây nhạt gió nhẹ: "Vân nha đầu cũng được xem như là cháu gái ta, nếu ngươi muốn động đến nàng, lão gia hỏa ta tuyệt đối không cho phép."
“Phụ thân!”
Ninh gia chủ thấy phụ thân nhà mình dùng giọng điệu cứng cỏi, hắn bỗng sốt ruột: "Thiên Kha cô nương là người thuộc Thiên gia, Thiên Nhai ở bên Thiên gia đó!"
“Thì tính sao?” Ninh lão bình thản liếc nhìn Ninh gia chủ: "Ngươi không bảo vệ được nữ nhi của mình, khiến lão già ta đây phải tự mình thúc ngựa tương trợ đấy."
Sắc mặt Ninh gia chủ càng thêm nôn nóng, hắn thật sự không biết lão gia tử đã ăn nhầm thứ gì, trước kia người ông sùng kính nhất là Thiên Nhai, bây giờ lại vì Vân Lạc Phong mà từ bỏ người mình kính trọng ngưỡng mộ nhiều năm hay sao?
Đương nhiên, Ninh gia chủ không biết ý nghĩ của Ninh lão.
Ông sùng bái Thiên Nhai vì đối phương có y thuật cao siêu, nhưng hôm nay, sau khi quen biết Vân Lạc Phong, ông tin chắc sau này trình độ của nàng tuyệt đối không thấp hơn Thiên Nhai.
Do đó, từ bỏ Thiên gia có gì đáng để tiếc chứ?
Ninh Hân nắm chặt cánh tay Ninh lão, an tâm đứng bên cạnh ông, khuôn mặt tú lệ không hề sợ hãi, đôi mắt trong sáng hiện lên vẻ quật cường.
“Phụ thân…”
Sắc mặt Ninh gia chủ càng thêm cấp bách, sợ lời nói của lão gia tử sẽ chọc tới người Thiên gia.
Nhất là khi trông thấy vẻ mặt Thiên Kha càng lúc càng khó coi, hắn vội vàng nói: "Người của Thiên gia không dễ chọc, phụ thân đừng vì một lúc vui sướng mà kéo Ninh gia xuống nước, con cho rằng chúng ta nên nhanh chóng nói lời xin lỗi Thiên gia rồi gả Ninh Hân cho Thiên Lâm công tử, khi ấy chúng ta và bên đó đã là thông gia rồi."
“Im miệng!”
Ánh mắt sắc bén của Ninh lão quét sang phía Ninh gia chủ: "Lão phu tuyệt đối không dùng hạnh phúc của cháu gái để đổi lấy quyền thế!"
Huống hồ, người khác không biết chứ ông thì nghe nói trước kia Thiên Nhai và Thiên gia từng trở mặt với nhau, tuy không rõ bây giờ Thiên Nhai có còn qua lại với Thiên gia hay không, nhưng đôi bên không có khả năng khôi phục quan hệ trước đó nữa rồi.
Cho dù Thiên Nhai che chở Thiên gia, ông cũng không vì vậy mà giao cháu gái nhà mình ra.
“Nếu ngươi đã khăng khăng như thế, vậy thì đừng hối hận!” Ánh mắt Thiên Kha hơi trầm xuống.
Nàng ta biết có Ninh lão ở đây thì mình đừng hòng nghĩ tới việc đánh ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong, do đó sau khi nói xong lời kia, Thiên Kha lập tức kéo Thiên Lâm rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Lúc đi ngang qua Vân Lạc Phong, ánh mắt cao ngạo của Thiên Kha từ từ liếc tới đối phương, khuôn mặt không có cảm xúc: "Vân Lạc Phong, chúng ta đã kết thù lớn, chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ khiến ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn! Thiên Lâm, chúng ta đi!”
Ánh mắt Thiên Lâm vẫn không buông tha mà liếc nhìn Ninh Hân, hắn vốn định ở lại, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của tỷ tỷ, đành phải thu hồi cái nhìn lưu luyến không nỡ rời kia.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!