“Ta có cho các ngươi đi à?”
Hai người còn chưa bước ra nửa thềm cửa, giọng nói tựa như được cất lên từ địa ngục đã truyền tới khiến cả người bọn họ lạnh băng, đôi chân giống như mọc rễ trên đất, không tài nào đi tiếp được nữa.
Sắc mặt Thiên Kha hệt như tuyết trắng, nét cao ngạo trên mặt vẫn không suy giảm một chút nào, nàng ta quay sang Vân Lạc Phong: “Ngươi muốn thế nào?"
“Ngươi muốn ɢɨết ta, đúng chứ?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nở nụ cười gian tà.
“Là muốn ɢɨết thế nào nhỉ?"
Thiên Kha hừ hừ, ngạo nghễ trả lời.
“Chẳng ra gì.” Nghe nàng ta đáp lại, Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái, thân thể dựa vào chỗ trông ra phía thềm cửa, ánh mắt hàm chứa ý cười dừng lại trên người Thiên Kha: "Nhưng ta có một nguyên tắc, kẻ nào muốn ɢɨết ta, nhất định phải để mạng lại đây trước đã."
Thiếu nữ cất lời kiêu ngạo cuồng vọng, nghiễm nhiên xem người Thiên gia như cá thịt nằm dưới dao, mặc cho người ta xâu xé!
Sắc mặt Thiên Kha lại thay đổi: "Vân Lạc Phong, ngươi đừng hòng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"
Xôn xao!
Lúc này đây, Vân Lạc Phong không nói thêm một câu nào nữa, y phục màu trắng vọt tới trước mặt Thiên Kha giống như một trận gió nhẹ nổi lên.
“Ngươi…”
Thiên Kha cực kỳ sợ hãi, vội vàng lùi bước lại phía sau, nhưng nàng ta còn chưa kịp tránh né, một bàn tay lạnh băng đã Ϧóþ lấy cổ nàng ta.
Cảm giác hít thở không thông truyền vào lòng ngay tức khắc, sắc mặt Thiên Kha vốn tái nhợt lại đỏ bừng vì bị ngộp, hai mắt trợn lên, ngay cả một câu cũng không cất nổi thành lời...
Thấy tỷ tỷ nhà mình rơi vào trong tay Vân Lạc Phong, đáy mắt Thiên Lâm lộ vẻ kђเếק sợ, không kìm được mà lùi cả người về phía sau, muốn thừa dịp Vân Lạc Phong không chú ý mà chạy khỏi nơi này.
Hắn hối hận! Hối hận mình lỗ mãng chạy tới cầu hôn, do đó mới gặp phải nữ nhân điên cuồng đến mức ngay cả Thiên gia cũng không để vào mắt!
Bây giờ, trước hết hắn phải chạy về Thiên gia, sau đó tìm người tới báo thù cho tỷ tỷ!
Đúng lúc Thiên Lâm xoay người rời đi, thân thể hắn bỗng ᴆụng phải một người, dường như thân hình người đó mang sức mạnh cực kỳ cường đại, khiến hắn phải lùi về phía sau mấy bước. “Ôi, người trẻ tuổi thời nay... đúng là không có một chút công đức, không thấy lão nhân gia ta xuất hiện sao? Lại còn dám ᴆụng vào mấy cây xương già của lão, nếu lão bị gãy xương, ngươi phải đền tiền nhá!"
Một giọng nói già nua truyền từ đỉnh đầu xuống, giọng điệu chỉ trích khiến Thiên Lâm giận tím mặt, hắn định phát hỏa nhưng khi trông thấy lão già thì ngây ngẩn cả người.
“Người... người là Thiên Nhai thúc thúc?"
Dựa vào tuổi của Thiên Lâm, vốn dĩ hắn không quen biết Thiên Nhai, nhưng trong Thien gia lại treo bức họa Thiên Nhai, vì vậy, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu lão đầu trước mặt mình.
“Tiểu tử, đừng có nhận thân thích bậy bạ, lão già ta làm gì có chất tử."
Tiểu lão đầu bĩu môi, theo bản năng cách xa Thiên Lâm một chút.
Thất sách, đúng là thất sách! (tính sai, hỏng kế hoạch)
Tại sao nha đầu Tiểu Bạch không nói cho lão biết là đám Thiên gia ngu xuẩn kia cũng ở đây chứ? Xem ra về sau lại bị những kẻ này quấn lấy rồi!
Chẳng qua...
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, Thiên Nhai liền ngơ ngẩn, lão ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Người của Thiên gia chọc vào Vân Lạc Phong à?
Bọn họ lại dám sao?
Cơn giận bốc lên hừng hực từ trên người tiểu lão đầu, đáy mắt lão dần hiện lên một chút sát khí.
Lão rất am hiểu tính cách Vân Lạc Phong, nếu không phải người của Thiên gia chọc vào nàng, nàng cũng không đời nào ra tay đả thương người!
Mà lão đã mặc kệ chuyện Thiên gia phóng túng nhiều năm rồi, phóng túng dẫn tới việc những kẻ này vô pháp vô thiên, bây giờ bọn chúng còn tới chỗ Vân Lạc Phong ức ђเếק nàng hay sao?
“Thiên Nhai thúc thúc, con là Thiên Lâm của Thiên gia, tỷ tỷ con đang bị nữ nhân điên kia ức ђเếק, xin Thiên Nhai thúc thúc ra tay giúp chúng con ɢɨết ૮ɦếƭ nữ nhân kia!"
Thiên Lâm cho rằng Thiên Nhai không biết hắn là người Thiên gia nên ban nãy mới vội vàng cất lời giải thích, sau đó hắn lập tức gào lên với đại sảnh một câu.
“Tỷ tỷ, Thiên Nhai thúc thúc tới, chúng ta được cứu rồi!”
Thiên Nhai?
Lòng Thiên Kha vốn dĩ đã tuyệt vọng, sau khi nghe thấy lời Thiên Lâm nói thì giống như tro tàn lại cháy, khóe môi nàng hơi hơi giơ lên, gợi lên một nụ cười đắc ý.
Bốp!
Vân Lạc Phong vung tay quăng thân mình Thiên Kha ra ngoài, rồi sau đó ánh mắt nàng dần dần chuyển về phía tiểu lão đầu ở cửa……
Tiểu lão đầu vốn định chào hỏi với Vân Lạc Phong một cái rồi mới tính sổ với những người của Thiên gia này nhưng mà ông mới vừa bước chân đi, một bóng dáng chật vật nhanh chóng từ trong đại sảnh xông ra ngoài, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt ông, ôm chặt lấy đùi ông.
“Thiên Nhai thúc, rốt cuộc thúc cũng tới! Nữ nhân này to gan lớn mật, không để Thiên gia vào mắt, cầu Thiên Nhai thúc báo thù cho chúng ta.”
Giờ này khắc này, Thiên Kha căn bản là không có tâm tư đi suy xét vì sao Thiên Nhai lại xuất hiện ở Ninh gia, nàng chỉ biết lúc này đây không ai có thể che chở được tiện nhân Vân Lạc Phong này nữa!
Nàng tất nhiên sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!
Tựa như đã có thể đoán trước được kết cục của Vân Lạc Phong, đáy mắt Thiên Kha lộ ra một tia tàn nhẫn, nụ cười trên mặt cũng dữ tợn lên.
Tiểu lão đầu cúi đầu nhìn xuống Thiên Kha đang quỳ gối trước mặt, từ trên cao nhìn xuống nói: “Lão phu là người cô đơn một mình, tiểu nha đầu, ngươi vẫn là đừng nhận thân bậy bạ mới tốt, nếu không để người ta hiểu lầm thì không tốt lắm.”
Ông không có che dấu lửa giận trên người, khí thế cường đại nghiền áp về phía nữ tử trước mặt.
Thiên Kha hoảng sợ ngẩng đầu, run run rẩy rẩy nói: “Thiên Nhai thúc, cháu là Thiên Kha của Thiên gia, chúng ta là người một nhà, làm sao thúc có thể nói cháu nhận bậy thân thích chứ.”
“Ha hả.”
Vào lúc này, một giọng nói trào phúng bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến: “Ngươi không thấy thần y nói không quen biết ngươi sao? Còn dám mặt dày mày dạn quấn lấy ông ấy! Bổn cô nương chưa từng gặp qua loại nữ nhân không biết xấu hổ giống như ngươi!”
Đôi tay Lâm Nhược Bạch chống nạnh, đứng ở bên cạnh Thiên Kha, gương mặt nho nhỏ nở nụ cười châm chọc, đôi mắt to đáng yêu sáng ngời không chớp mắt nhìn về phía Thiên Kha.
“Nha đầu thúi, ngươi câm miệng cho ta!” Thiên Kha thẹn quá thành giận, phẫn nộ trừng Lâm Nhược Bạch, “Ngươi một cái tiện dân thì tính là thứ gì? Lại dám nhục nhã ta như thế! Thiên gia chúng ta lại như thế nào cũng còn đỡ muối mặt hơn đôi thầy trò các ngươi, bởi vì chúng ta không xuất khẩu cuồng ngôn như các ngươi, lại còn tuyên bố Thiên Nhai cũng phải gọi Vân Lạc Phong một tiếng sư phụ!”
Nếu tiểu nha đầu này bái Vân Lạc Phong làm sư phụ, nói vậy cũng không phải người có thân phận gì! Hơn nữa, nàng cố ý mượn lời vừa rồi của Lâm Nhược Bạch mục đích chính là vì để Thiên Nhai biết có người dám can đảm giả mạo tên tuổi sư phụ ông!
“Ngu ngốc.”
Lâm Nhược Bạch hừ hừ, khinh thường nhìn lại nói ra hai chữ này.
Thiên Kha giận cả người run rẩy, nàng quay đầu liền muốn thỉnh cầu Thiên Nhai báo thù cho nàng, nhưng trong nháy mắt nhìn Thiên Nhai, không tự chủ được ngây ngẩn cả người……
Bởi vì lão giả trước mắt đang dùng một ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chăm chú vào nàng.
“Thiên Nhai thúc, thúc……”
Lời nói của nàng còn chưa có nói xong đã bị lực lượng cuồn cuộn trên người lão giả chặn lại, một sự kinh hoảng nảy lên trong lòng làm cổ họng nàng có chút khô khốc.
“Ngươi nói tiện dân đó……” Tiểu lão đầu dừng một chút, nói: “Là đại tiểu thư của núi Linh thần.”
Núi Linh thần?
Thiên Kha kђเếק sợ mở to hai mắt nhìn, giọng nói càng thêm run rẩy: “Thúc…… thúc nói núi Linh thần, có phải là núi Linh thần của Linh vực không?”
Mọi người có thể không biết tứ phương thành của Linh vực, cũng có thể không biết tam đại gia tộc của Linh vực, nhưng không ai không biết Linh thần của núi Linh vực!
Nghe nói núi Linh thần này là địa bàn năm đó Linh thần lưu lại! Cũng bởi vậy làm người ta hiểu người có thể ở trên núi Linh thần có thân phận phi phàm.
Cho dù như thế trên đại lục vẫn có người muốn đến núi Linh thần tìm tòi đến tột cùng, nhưng không thể nghi ngờ, bất luận ai tiến vào núi Linh thần đều chưa từng trở về!
Dần dà không còn người nào dám can đảm đánh chủ ý lên núi Linh thần.
Càng bởi vậy làm người của núi Linh thần biến thành thần linh trong mắt thế nhân!
Nhưng hôm nay Thiên Nhai lại nói cho nàng cái tiện dân này là đại tiểu thư của núi Linh thần?
“Không thể nào, đại tiểu thư núi Linh thần sao có thể nhận Vân Lạc Phong làm sư phụ? Vân Lạc Phong nàng chỉ là một con người thế tục mà thôi! Căn bản là không có khả năng có quan hệ với thế lực như núi Linh thần.”
Đừng nói là Thiên Kha, ngay cả những người khác cũng dùng ánh mắt kinh ngạc sôi nổi nhìn Thiên Nhai.
Đặc biệt là gia chủ Ninh gia, trong lòng hắn chợt xuất hiện một loại cảm giác không tốt, cái loại cảm giác này làm hắn hoảng hốt loạn cả lên.
Nếu lão nhân này thật sự là Thiên Nhai, vậy lời ông nói không có khả năng là giả! Nói cách khác, Vân Lạc Phong và chủ nhân của Linh vực tồn tại mối liên hệ không thể cắt đứt!
Nếu thật sự có chủ nhân của Linh vực làm hậu thuẫn, giá trị con người của Vân Lạc Phong tuyệt đối đề cao mấy trăm lần.
“Ngại quá!” Tiểu lão đầu cười lạnh một tiếng, lời nói kinh người, “Nha đầu tiểu Bạch này nói không sai, ngay cả ta gặp Vân nha đầu cũng phải gọi nàng một tiếng sư phụ.”
Lời lão nhân nói tựa như một đạo trọng lôi, ầm ầm nện xuống, làm đại sảnh vốn dĩ ầm ĩ này trở nên một mảnh an tĩnh!
Thân mình mọi người đều cứng đờ, nghiễm nhiên đều bị lời nói đó làm cho kђเếק sợ!
Vân Lạc Phong là sư phụ của Thiên Nhai?
Lời nói khi nãy của tiểu nha đầu này đều là thật sự? Buồn cười bọn họ thế nhưng coi nàng như nói ngoa!“Thiên Nhai thúc, nàng sao có thể là sư phụ thúc?” Biểu tình của Thiên Kha điên cuồng lên, phẫn nộ chỉ Vân Lạc Phong, “Thân phận nàng ta thấp kém, loại người này không thể so sánh với chúng ta, đặc biệt là thực lực của nàng cũng không có mạnh bằng thúc, vì sao nàng ta lại là sư phụ thúc chứ?”
Nàng tuyệt đối không tin tưởng Thiên Nhai làm cho Thiên gia bọn họ đều muốn nịnh bợ lại là đồ đệ Vân Lạc Phong!
“Y thuật của nàng cao minh hơn ta.”
Một câu đã đề cao thân phận của Vân Lạc Phong tới chỗ tối cao!
Đây cũng là lần đầu tiên Thiên Nhai thừa nhận y thuật của mình không bằng người trước sự chứng kiến của nhiều người.
Thiên Kha bò lên khỏi mặt đất, bước chân lảo đảo một cái, lại lần nữa đặt ௱ôЛƓ ngã trên mặt đất, giờ phút này trong lòng nàng lạnh băng và tuyệt vọng, ngay cả hàm răng cũng nhịn không được run lập cập.
Hoá ra…… Vân Lạc Phong đã sớm quen biết Thiên Nhai mới dám không đặt người của Thiên gia ở trong mắt như thế.
Buồn cười nàng thế nhưng còn dùng Thiên Nhai để uy ђเếק nàng ta!
Thiên Kha càng nghĩ càng sợ hãi, thân mình cũng càng thêm run rẩy, trong lòng càng không tự chủ được hận Thiên Lâm.
Nếu như không phải bởi vì chuyện của hắn, nàng cũng sẽ không lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy!
Cùng lúc đó, Ninh gia chủ cũng hối hận lo lắng, hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, tự cho là đúng leo lên Thiên gia nhưng chỉ là một khối vỏ rỗng, còn Vân Lạc Phong bị hắn từ bỏ lại có hậu trường cường đại như thế.
Sớm biết như thế, hắn nên quyết đoán để Ninh Hân gả cho Vân Thanh Nhã!
“Ta khi nào thừa nhận ông là đồ đệ ta?” Thân mình Vân Lạc Phong lười biếng nửa dựa lên mặt tường, mím môi nói, “Ở Linh vực ta cũng đã nói rất rõ ràng, tuổi ông quá lớn không thích hợp làm đồ nhi của ta.”
Mọi người vốn dĩ đã bị lời nói của Thiên Nhai dọa choáng váng, sau khi nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong thì hoàn toàn sợ ngây người……
Thần y Thiên Nhai bái nàng làm sư phụ, nàng từ chối?
Tiểu lão đầu u oán nhìn Vân Lạc Phong: “Nơi này tốt xấu gì cũng có nhiều người như vậy, ngươi cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi chứ.”
Vẻ mặt của ông rất là ủy khuất, nếu để người không biết thấy được còn tưởng rằng Vân Lạc Phong làm chuyện gì tội ác tày trời.
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Vân Lạc Phong buông tay: “Ông tới nơi này nếu là vì tìm ta ôn chuyện, chờ ta giải quyết xong chuyện này rồi cùng ông tâm sự.”
“Vậy ngươi cần phải nhanh lên!” Tiểu lão đầu bĩu môi, thái độ ông đối xử với Vân Lạc Phong hoàn toàn khác với khi đối mặt với Thiên Kha, “Còn hai người Thiên gia kia, tùy ngươi xử trí!”
Nguyên nhân chính là vì chuyện hôm nay, làm trong lòng tiểu lão đầu hạ quyết tâm, bất luận như thế nào ông cũng phải phủi sạch quan hệ với Thiên gia.
Để tránh Thiên gia không có mắt này lại lần nữa dựa vào danh tiếng của mình tác oai tác phúc.
“Không cần!”
Thiên Kha đại kinh thất sắc, rốt cuộc bất chấp tất cả, nháy mắt nhào về phía Thiên Nhai, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt ông.
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là cùng tộc, thúc không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu!”
“Cùng tộc?” Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, “Từ sau năm đó ta rời khỏi Thiên gia cũng đã không còn bất luận quan hệ gì với các ngươi! Các ngươi còn dám giả danh tên tuổi của ta nơi nơi lừa bịp? Ngươi thật cho rằng ta cái gì cũng không biết sao? Năm đó chính là bởi vì niệm tình cùng tộc ta mới không có đuổi tận ɢɨết tuyệt các ngươi! Hiện giờ các ngươi còn làm xằng làm bậy ta há có thể nhịn xuống?”
Lòng Thiên Kha rốt cuộc cảm nhận được như thế nào là sợ hãi, thân mình nàng mềm nhũn, nằm xoài trên mặt đất, khóe môi giơ lên một nụ cười chua xót.
“Vân Lạc Phong, ngươi thắng!”
Thiên phú của thiếu nữ này cường đại hơn nàng, hậu trường càng mạnh hơn nàng, vậy nàng còn có cái gì để so sánh với nàng ta?
Thiên Kha hơi hơi nhắm hai mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động: “Nhưng ta muốn lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng…”
Nhìn vẻ mặt tuyệt nhiên này của Thiên Kha, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Được, ta cho ngươi tôn nghiêm cuối cùng này.”
Tuy nói vừa rồi Thiên Kha muốn chém ɢɨết nàng, nhưng nàng ta không phải Mộ Vô Song, cũng không phải người Tiêu gia! Cho nên nàng nguyện ý cho nàng ta giữ lại tôn nghiêm.
Thiên Kha cười khổ một tiếng, nàng nhìn về phía Thiên Lâm đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt vô cùng bi thương.
“Thiên lâm, nếu tỷ ૮ɦếƭ, đệ ở Thiên gia sẽ trở nên không có bất luận địa vị nào, bởi vậy, chúng ta cùng làm bạn trên đường đến hoàng tuyền, được không?”
“Tỷ……”
Cơ thể Thiên Lâm lui về phía sau, bởi vì sợ hãi mà cả người run rẩy, hắn liều mạng lắc lắc đầu, nói: “Đệ không muốn ૮ɦếƭ, tỷ tỷ, đệ thật sự không muốn ૮ɦếƭ……”
Đáy mắt Thiên Kha xuất hiện một tia đau đớn kịch liệt.
Dù cho một khắc lúc nãy, trong lòng nàng hận cả Thiên Lâm, nếu không phải tiểu tử này thì chính mình cũng sẽ không bị liên lụy.
Nhưng dù cho như thế nào Thiên Lâm cũng là đệ đệ nàng, cũng là người thân của nàng ở Thiên gia! Hiện giờ phải tự tay ɢɨết hắn, làm sao có thể không đau lòng?
Ai bảo thiên phú của Thiên Lâm quá kém? Những năm qua đều là nàng che chở hắn trưởng thành, nếu chính mình ૮ɦếƭ đi thì những người ở Thiên gia đó nhất định sẽ khi dễ hắn.
Như thế còn không bằng cùng nhau đến hoàng tuyền, còn có thể có bạn.
“Không!!!”
Mắt thấy trong ống tay áo của Thiên Kha bắn ra một cây ngân châm, đồng tử Thiên Lâm trợn lên, khuôn mặt vì sợ hãi mà dữ tợn, tơ máu tràn ngập toàn bộ tròng mắt.
Phụt!
Ngân châm hoàn toàn đi vào yết hầu hắn để lại một điểm đỏ trên yết hầu, thân mình hắn nhẹ nhàng run lên, ngã về phía sau……
Thiên Kha có chút không đành lòng quay đầu đi, đặt kiếm lên cổ của mình, đôi mắt nàng khép hờ, tay đột nhiên dùng lực, máu tươi từ yết hầu bắn ra, nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất…
Lúc đầu khi biết được Vân Lạc Phong có hậu thuẫn cường đại, trong lòng Thiên Kha tràn đầy sợ hãi. Nhưng giây phút trước khi sắp ૮ɦếƭ nàng lại trở nên bình tĩnh lạ thường.
Nàng rất rõ ràng thủ đoạn của Vân Lạc Phong, nếu như rơi vào trong tay của thiếu nữ này, tất nhiên sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ, như thế còn không bằng tự kết thúc cũng tốt hơn phải nhận sự thống khổ đó.
“Chuyện này, Vân cô nương…”
Gia chủ Ninh gia liếc nhìn Thiên Kha đã ngã xuống đất không dậy nổi, chuyển ánh mắt về phía Vân Lạc Phong, sắc mặt của hắn có chút xấu hổ, muốn nói cái gì đó nhưng còn không chưa kịp nói ra đã bị một đạp từ phía sau đạp tới.
Bụp một tiếng, hắn lảo đảo, quỳ gối trước mặt Vân Lạc Phong.
Lúc này, trên mặt nam tử trung niên vô cùng khó chịu nhưng hắn không dám có bất cứ hành động gì, xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Nói xin lỗi.”
Ninh lão lạnh nhạt nhìn nam tử trung niên đang quỳ rạp dưới đất, lạnh lùng mở miệng nói.
“Vân cô nương, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với Vân cô nương, cầu xin Vân cô nương tha thứ.”
Vân Lạc Phong lạnh nhạt nhìn: “Nếu Tiểu Bạch không phải là đại tiểu thư của Linh Thần Sơn, Thiên Nhai cũng không có bất cứ quan hệ gì với ta, ngươi có nhận sai hay không?”
Thiếu nữ nói đến đây, sắc mặt của gia chủ Ninh gia càng thêm hổ thẹn.
Thật sự nếu không có hai tầng quan hệ này, hắn thà ૮ɦếƭ cũng không thể cúi đầu!
“Cho nên, ta sẽ không nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Lời nàng nói rất tuyệt tình, không lưu một con đường sống, trên khuôn mặt khí phách tràn ngập lạnh lẽo, dáng người luôn lười biếng cũng lộ ra khí thế nghiêm nghị.
“Vân cô nương, nếu ngươi không muốn tha thứ cho những lời ta nói, ngươi có thể tùy ý đánh ta cho đến khi ngươi hết giận mới thôi nhưng mà Ninh gia vô tội, ta hy vọng ngươi đừng liên lụy đến Ninh gia.”
Hắn có thể ૮ɦếƭ nhưng mà Ninh gia không thể vong!
Chuyện này là do hắn lựa chọn!
Vân Lạc Phong lắc đầu, nam nhân này thật là một người gia chủ tốt nhưng từ trước đến giờ đều không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân.
“Đến tận bây giờ ngươi vẫn còn chưa hiểu?” Nàng nhướng mày, cúi mặt nhìn nam nhân trung niên đang quỳ trước mặt: “Ta không tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi cũng không phải trong lòng ta tức giận, ta chỉ cảm thấy đáng tiếc cho Ninh Hân, cho tới tận bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ.”
Thân thể của gia chủ Ninh run lên, kinh ngạc ngẩng đầu, rõ ràng không rõ lời này của Vân Lạc Phong là có ý gì.
“Những năm gần đây, ngươi để Ninh Hân bị nhiều ủy khuất như vậy, hiện tại lại vì muốn ép buộc nàng gả cho Thiên gia mà đánh nàng một bạt tai, ta thật hoài nghi nàng có phải là nữ nhi của ngươi hay không?”
Lời thiếu nữ nói giống như một cây gai nhọn, hung hăng đâm vào trong lòng gia chủ Ninh gia làm tim hắn thủng nhiều chỗ, máu tươi đầm đìa.
Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ tú lệ đang đứng bên cạnh, giơ tay muốn vuốt ve má phải đỏ bừng của nàng nhưng lúc ngón tay của hắn sắp sửa chạm vào gương mặt của nàng, nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, tránh thoát khỏi tay hắn.
Trong lòng gia chủ Ninh gia chủ lại bị đâm thêm một nhát, đau đến mức hắn phải hít một hơi thật sâu.
“Hân nhi, là phụ thân không đúng, mấy năm nay thật sự ủy khuất cho con…”
Đây là lần đầu tiên gia chủ Ninh gia cúi đầu với Ninh Hân.
Trước đây, hắn đều đi trên con đường mình đã chọn, từ trước đến giờ đều không quay đầu lại nhìn nàng một lần.
Nhưng khi nghe được phụ thân của mình nói câu này, trong lòng Ninh Hân ngoại trừ chua xót cũng không còn cảm tình nào khác.
Có lẽ những năm gần đây, nàng thật sự quá đau lòng rồi.
“Lúc này người nhận sai có ích lợi gì? Ngươi cho rằng nhận sai thì có thể đền bù lỗi lầm mấy năm nay?” Trong lòng Ninh Hân trở nên bình thản, thản nhiên cười: “Nếu mấy năm nay không phải gia gia che chở cho con, nói không chừng người đã gả con cho Ninh Viễn từ lâu.”