quyến rũ ông chú đã lớn

Chương 1: VAI TRẦN VÀ CÁI CHẠM ĐẦU TIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ An vừa chuyển đến khu chung cư cao cấp này, căn hộ thuê của cô nằm ở tầng 15, có ban công đối diện trực tiếp với căn penthouse ở phía đối diện. Chiều hôm đó, cô cố gắng tạo nên một góc lãng mạn cho mình bằng cách treo một chậu hoa lan mới mua lên thành ban công. Cô là sinh viên mỹ thuật mới ra trường, luôn tin rằng vẻ đẹp có thể xoa dịu mọi áp lực cuộc sống.

Nhưng cuộc sống nhanh chóng dạy cho cô bài học đầu tiên về sự vụng về của mình.

Tay cô run nhẹ, giỏ hoa lan bạc màu tuột khỏi móc sắt, rơi xuống và mắc kẹt vào lan can ban công bên kia – lãnh thổ của người hàng xóm bí ẩn mà cô chưa từng gặp mặt.

Hạ An hoảng hốt, cúi rạp người xuống. Cô đang định tìm cách lấy lại thì cánh cửa kính trượt của ban công đối diện đột ngột mở ra.

Một người đàn ông xuất hiện.

Anh ta chỉ mặc độc chiếc quần jogger xám tối màu, bán thân trên để trần. Cơ bắp săn chắc, đường nét cơ thể chuẩn mực không chút mỡ thừa, nổi bật trên nền ánh chiều tà. Mái tóc đen hơi ẩm ướt, chứng tỏ anh ta vừa tắm xong. Trên tai anh có một chiếc tai nghe Bluetooth. Dáng vẻ anh ta toát lên sự lạnh lùng và quyền lực tuyệt đối.

Đó là Lâm Kiệt, Luật sư đầu tư 35 tuổi, người đàn ông được mệnh danh là "ông trùm" giải quyết các vụ ly hôn hàng nghìn tỷ.

Anh liếc mắt qua, ánh nhìn sắc lạnh, đầy khó chịu vì bị làm phiền.

"Xin lỗi... xin lỗi anh! Giỏ hoa của tôi bị rơi..." Hạ An lắp bắp, cảm thấy toàn thân nóng ran dưới cái nhìn đánh giá của anh. Cô vô thức kéo cổ áo thun xuống thấp hơn.

Lâm Kiệt không đáp lời. Anh tháo tai nghe ra, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ bé đang cúi rạp ở ban công đối diện. Ánh mắt anh không hề chứa sự thương hại hay bực tức, mà là sự hờ hững của một kẻ đứng trên cao. Anh chậm rãi nhặt giỏ hoa lên bằng một tay, rồi ném nó lên thành lan can ban công của mình.

"Phiền phức." Giọng nói trầm thấp, như tiếng đàn cello ngân lên, nhưng lại mang theo sự khinh miệt không thể che giấu. Anh quay lưng đi thẳng vào trong căn hộ.

Hạ An tức đến đỏ mặt. Gì chứ, thái độ đó là sao? Cô biết mình có lỗi, nhưng cô không phải là côn trùng! Cô không thể trèo sang để lấy giỏ hoa, nhưng cũng không thể để nó ở đó.

Khoảng mười lăm phút sau, cánh cửa kính lại mở ra.

Lâm Kiệt quay lại, lần này trên tay anh là một sợi dây thừng và một chiếc thang nhỏ. Anh đặt dụng cụ xuống, đứng thẳng tắp, ánh mắt như ra lệnh xuyên qua không gian.

"Qua đây." Giọng anh trầm khàn, mang theo một mệnh lệnh không thể chối từ.

Hạ An ngạc nhiên, nuốt nước bọt. "Tôi... tôi qua bằng cách nào?"

Anh nhíu mày, sự kiên nhẫn gần như đã cạn. "Cô định để nó mốc meo ở đó à? Trèo qua đi." Anh ném sợi dây thừng về phía cô.

Sợ hãi. Cô mắc chứng sợ độ cao nhẹ.

Lâm Kiệt nhận ra sự do dự đó. Anh cười nhếch mép, nụ cười đầy thách thức và mỉa mai. "Tôi nghĩ cô cũng không phải loại yếu đuối chỉ biết gây chuyện phiền phức. Mau lên. Tôi không có nhiều thời gian."

Bị lời nói đó kích thích, Hạ An cắn môi. Cô không muốn bị coi thường. Cô đặt một chân lên lan can, nắm chặt sợi dây thừng mỏng manh. Tim đập thình thịch, gió ở tầng 15 thổi mạnh khiến cô chao đảo.

Khi cô đang lơ lửng giữa hai ban công, chân cô bất ngờ trượt nhẹ trên thành thép.

"Á!"

Chưa kịp hét lên thành tiếng, một lực mạnh mẽ đã siết chặt lấy cổ tay cô. Lâm Kiệt đã hành động ngay lập tức, kéo mạnh cô về phía anh.

Hạ An không kịp phản ứng, cô ngã nhào vào vòng tay anh, hay đúng hơn là ngã sấp vào lồng ngực trần vạm vỡ của anh.

Cả thế giới xung quanh cô như ngừng lại.

Hơi thở đàn ông, mùi gỗ đàn hương và mồ hôi thoang thoảng sau khi tắm lập tức xộc vào khứu giác cô, nóng rực và mạnh mẽ. Cô cảm nhận rõ sự nóng rát của da thịt anh, sự cứng rắn của cơ ngực dưới má cô, và sự siết chặt gần như đau đớn của bàn tay anh quanh cổ tay. Sự tiếp xúc vật lý đột ngột này khiến cô hoàn toàn tê liệt.

Lâm Kiệt cúi thấp đầu, ghé sát vào vành tai cô. Giọng anh trầm khàn, mang theo hơi thở nóng ấm đầy nguy hiểm.

"Cô gái," Anh thì thầm, "cô nên học cách cẩn thận với mạng sống của mình. Và, đừng bao giờ tự ý trèo sang lãnh thổ của người khác."

Hạ An ngước nhìn. Trong đôi mắt đen sâu không đáy của anh, ngọn lửa tham lam, tăm tối đã bị cô vô tình khơi dậy, đang bùng lên dữ dội.

Đó không chỉ là giỏ hoa. Đó là cái chạm đầu tiên, mở ra một chuỗi những chuyện cấm kỵ sắp diễn ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×