quyến rũ ông chú đã lớn

Chương 2: THỎA THUẬN CỦA ĐẠI LÃO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ An nhanh chóng đẩy Lâm Kiệt ra, lùi lại một bước, mặt cô nóng bừng như lửa đốt. Cú chạm vật lý ngắn ngủi vừa rồi mang đến sự kích thích mạnh mẽ và đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào.

"Tôi... tôi xin lỗi vì đã làm phiền," cô lắp bắp, cố giữ bình tĩnh. Cô đứng trên sàn gỗ bóng loáng trong căn hộ sang trọng của anh. Nơi này rộng rãi, tối giản với tông màu xám lạnh, toát lên sự ngăn nắp đến đáng sợ, hoàn toàn phù hợp với người đàn ông trước mặt. "Tôi đã lấy được giỏ hoa rồi, tôi sẽ về ngay."

Lâm Kiệt vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên, tạo nên một nụ cười gần như là sự thỏa mãn kín đáo. Anh khoanh tay trước ngực, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp da nâu khỏe mạnh.

"Về?" Giọng anh trầm khàn, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. "Cô nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy sao?"

Anh bước lại một bước, sự cao lớn của anh ngay lập tức tạo thành một áp lực vô hình.

"Cô đã gây ra sự cố, làm gián đoạn cuộc họp quan trọng của tôi, và suýt nữa đã tự làm mình bị thương ngay trước mắt tôi. Cô nghĩ một lời xin lỗi sáo rỗng là đủ?"

Hạ An khó hiểu, chau mày. "Vậy anh muốn gì? Tôi sẽ bồi thường bằng tiền."

Lâm Kiệt cười khẩy, một nụ cười đầy châm biếm. "Tiền bạc không thiếu. Tôi cần một sự bồi thường khác." Anh cúi thấp người, buộc Hạ An phải ngước nhìn lên anh. "Cô sẽ phải làm việc cho tôi để 'trừ nợ'."

Anh không đợi cô phản đối, tiếp tục đưa ra những điều kiện đầy áp đặt: "Tôi cần một người giúp việc bán thời gian. Sắp xếp thư viện hồ sơ, pha cà phê theo đúng công thức của tôi, và quan trọng nhất: chỉ được phép đến đây sau 9 giờ tối."

Hạ An lập tức phản đối: "Không thể được! Tôi không phải người giúp việc, và tôi không quen làm việc vào ban đêm. Tôi chỉ làm việc chân tay thông thường, anh muốn tôi bồi thường cái gì khác cũng được."

"Không thể?" Lâm Kiệt lặp lại lời cô, giọng nói tăng thêm sự kiểm soát. "Cô không có quyền thương lượng, Hạ An. Hoặc cô chấp nhận làm công việc đó theo quy tắc của tôi, hoặc tôi sẽ gửi đơn khiếu nại lên ban quản lý về hành vi xâm phạm và làm hư hỏng tài sản chung của cô. Cô là sinh viên mới ra trường, tôi tin rằng cô không muốn rắc rối pháp lý ngay từ đầu."

Hạ An cứng họng. Anh đã điều tra cô? Cô nghiến răng, nhận ra mình đang hoàn toàn bị động trước người đàn ông này.

"Được," cô miễn cưỡng đồng ý. "Nhưng tôi chỉ làm công việc nhà. Tôi không chấp nhận bất kỳ sự xâm phạm đời tư nào khác."

Lâm Kiệt gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua cô từ trên xuống dưới. "Tất nhiên. Tôi không có hứng thú với những trò trẻ con. Nhưng, cô phải nhớ," anh nhấn mạnh từng chữ, "ở đây, quy tắc là của tôi."

Anh lập tức giao nhiệm vụ đầu tiên: "Pha cho tôi một ly cà phê espresso. Không đường, sữa. Nhiệt độ lý tưởng là tám mươi lăm độ C."

Hạ An nhanh chóng đi vào bếp, cố gắng tập trung. Tuy nhiên, căng thẳng và sự vội vàng khiến cô thất bại. Khi mang ly cà phê ra, tay cô run rẩy, làm đổ một chút chất lỏng màu đen lên góc tài liệu dày cộp mà Lâm Kiệt đang đọc.

Khuôn mặt Lâm Kiệt lập tức tối sầm lại. Anh đứng dậy, khóa chốt cửa phòng làm việc.

"Thất bại," anh tuyên bố, giọng nói lạnh lẽo. "Cô gái, hình phạt đầu tiên."

Hạ An thấy sợ hãi thực sự. Cô lùi lại một bước, tấm lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo. "Anh muốn làm gì?"

Lâm Kiệt không trả lời. Anh tiến lại gần, dùng cơ thể cao lớn để bao trùm lấy cô. Không có sự thô bạo, nhưng lại đầy áp lực và sự chiếm hữu. Anh ép sát cô vào tường, khiến cô phải ngước nhìn anh trong hoảng loạn.

Anh cúi đầu xuống, không hôn, mà áp môi lạnh lẽo vào vành tai cô, rồi lướt xuống cổ, hít một hơi thật sâu.

"Cô biết mùi hương của mình quá ngọt không?" Giọng anh trầm khàn, như thể anh đang thưởng thức một món ngon cấm kỵ.

Bàn tay anh không chạm vào người cô, nhưng ánh mắt anh lại nóng rực, lướt chậm rãi từ đôi mắt sợ hãi của cô, xuống chiếc cổ trắng ngần, rồi dừng lại ở ngực cô đang phập phồng vì sợ hãi. Sự căng thẳng trong không gian dường như có thể đốt cháy cả hai.

Anh dùng ngón cái, vuốt nhẹ vành môi dưới của Hạ An. "Đây là hình phạt. Lần sau, đừng phạm sai lầm ngu ngốc nữa, Hạ An." Anh gọi tên cô, chậm rãi, đầy quyền lực, như thể anh vừa ký tên lên một bản hợp đồng nô lệ tình cảm.

Sau đó, Lâm Kiệt buông cô ra, quay lưng về bàn làm việc, tiếp tục lật trang tài liệu như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hạ An đứng lặng người, cảm giác môi, cổ họng và toàn thân bỏng rát. Cô lấy lại giỏ hoa, nhanh chóng bước qua ban công trở về căn hộ của mình.

Cô nhìn vào căn hộ tối om quen thuộc. Hàng xóm đối diện không còn là một khoảng cách vô hình nữa. Nó là một vùng đất cấm kỵ, và cô, bằng một cách nào đó, đã bị "ông chủ" của vùng đất đó đánh dấu. Cô biết rõ, chỉ cần màn đêm buông xuống, cô sẽ phải quay lại đó để thực hiện cái "thỏa thuận" chết người này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×