rồi sẽ có người vì em mà đến

Chương 3: Sự trốn tránh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong một sự căng thẳng đến ngột ngạt. Hạ Vy cố gắng tìm một cơ hội để có thể nói chuyện thẳng thắn với Mạnh Dũng, nhưng anh lại tìm mọi cách để trốn tránh cô. Anh về nhà khi cô đã ngủ, và rời đi khi cô chưa thức dậy. Những lý do "họp khuya", "gặp đối tác sáng sớm" được đưa ra một cách đều đặn. Căn nhà mà họ từng chung sống, giờ đây chỉ còn là một trạm nghỉ chân lạnh lẽo.

Cuối cùng, vào một tối Chủ nhật, Hạ Vy quyết định cô không thể im lặng được nữa. Cô không đi ngủ sớm. Cô dọn dẹp nhà cửa, cắm một bình hoa ly thơm ngát, nấu những món anh thích nhất và ngồi ở phòng khách chờ đợi. Cô phải đối mặt với chuyện này, dù câu trả lời có thể làm cô đau lòng.

Gần mười một giờ đêm, Dũng mới trở về. Thấy cô vẫn còn thức và bàn ăn đã được dọn sẵn, anh tỏ ra hơi cảnh giác.

"Em chưa ngủ sao?" anh hỏi, tay nới lỏng cà vạt.

"Em đợi anh về ăn cơm," cô nói nhẹ nhàng. "Anh ngồi xuống đi, chúng ta cần nói chuyện."

Dũng thở dài, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt. Anh ngồi xuống bàn ăn, nhưng không nhìn cô, chỉ gắp thức ăn một cách chiếu lệ.

"Dũng," cô bắt đầu, giọng cố gắng giữ bình tĩnh. "Dạo này anh có chuyện gì à? Em thấy anh lạ lắm. Nếu có áp lực công việc, hãy chia sẻ với em. Chúng ta đã ở bên nhau 5 năm, không có chuyện gì là không thể cùng nhau vượt qua cả."

Anh im lặng một lúc lâu. "Anh đã nói rồi. Chỉ là công việc thôi. Dự án mới áp lực, anh mệt mỏi. Em đừng suy nghĩ nhiều quá."

"Vậy còn Thùy Chi?" cô hỏi thẳng. "Cô ấy là ai?"

Nghe đến cái tên đó, Dũng đặt mạnh đôi đũa xuống bàn. Anh bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh, như một cách để che giấu sự bối rối. "Lại là Thùy Chi. Đó chỉ là đồng nghiệp, là một cô bé thực tập mới. Em ghen tuông vớ vẩn cái gì vậy? Anh đã đủ mệt mỏi với công việc rồi, về nhà em đừng tạo thêm áp lực cho anh nữa được không?"

"Em không ghen tuông," giọng cô bắt đầu run lên. "Em chỉ cần một sự thật. Anh đang thay đổi, Dũng à. Anh không còn là anh của ngày xưa nữa."

"Con người ai mà không thay đổi?" anh nói, giọng gắt gỏng. "Hay là em muốn anh mãi là thằng nhân viên quèn, không có chí tiến thủ? Anh không muốn nói về chuyện này nữa. Anh mệt lắm."

Nói rồi, anh đứng dậy, bỏ lại bàn ăn vẫn còn đầy ắp và đi thẳng vào phòng ngủ. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh, bỏ lại Hạ Vy một mình với những câu hỏi không có lời giải đáp và một trái tim đang rỉ máu. Sự trốn tránh của anh, sự cáu giận vô lý của anh, còn làm cô đau lòng hơn bất kỳ một lời thừa nhận nào.

Cô biết, cô đã không còn là nơi để anh tìm về và chia sẻ nữa rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×