rồi sẽ có người vì em mà đến

Chương 4: Đêm mưa và dòng tin nhắn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vài ngày sau cuộc nói chuyện thất bại đó, không khí giữa họ càng trở nên băng giá. Họ sống chung một mái nhà nhưng lại như hai người xa lạ.

Tối hôm đó, Sài Gòn đổ một cơn mưa như trút nước. Hạ Vy đứng ở ban công nhìn ra màn mưa trắng xóa, lòng cô cũng đầy giông bão. Dũng gọi điện về, nói anh phải đi gặp một khách hàng quan trọng ở tỉnh về, trời mưa lớn nên chắc sẽ về rất muộn. Giọng anh vội vã và có chút gì đó không tự nhiên.

Cô chỉ "ừ" một tiếng rồi cúp máy. Cô không còn sức để hỏi thêm.

Gần nửa đêm, anh trở về, người ướt sũng và nồng nặc mùi rượu. Nhưng lẫn trong cái mùi cồn khó chịu đó, Hạ Vy ngửi thấy một mùi hương khác. Một mùi nước hoa phụ nữ ngọt ngào, xa lạ, vương trên áo sơ mi của anh.

Tim cô như ngừng đập. Toàn thân cô lạnh toát.

"Anh đi tắm đây," anh nói, lảo đảo đi về phía phòng tắm, dường như không nhận ra sự khác lạ trên gương mặt cô.

Anh để quên chiếc điện thoại trên bàn cà phê.

Và rồi, điều tàn nhẫn nhất đã xảy ra. Khi anh vừa vào phòng tắm, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. Một dòng thông báo tin nhắn hiện ra, rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng của phòng khách.

Người gửi: "Chi Chi ❤️".

Nội dung: "Anh về đến nhà chưa? Em lo lắm ❤️".

Thế giới của Hạ Vy, ngay tại khoảnh khắc đó, đã hoàn toàn sụp đổ.

Cái tên thân mật. Hai hình trái tim đỏ chói như đang chế giễu cô. Mọi sự nghi ngờ, mọi nỗi bất an, mọi sự chối bỏ của anh... tất cả đều được xác nhận bằng một dòng tin nhắn ngắn ngủi.

Cô cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt, không thể nào thở được. Tai cô ù đi. Cả căn phòng bắt đầu chao đảo. Năm năm. Tình yêu 5 năm của cô, tuổi trẻ của cô, niềm tin của cô... tất cả chỉ đổi lại bằng một dòng tin nhắn lừa dối này thôi sao?

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn đều đều vang lên, một âm thanh vô tình và tàn nhẫn. Cô muốn cầm chiếc điện thoại đó lên, đập tan nó ra. Cô muốn gào thét, muốn lao vào phòng tắm, chất vấn anh tại sao.

Nhưng cô không làm gì cả.

Cô chỉ đứng đó, bất động như một bức tượng, nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen. Một cảm giác đau đớn đến cùng cực xâm chiếm lấy cô, nhưng đi cùng với nó là một sự rõ ràng lạnh lẽo. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Không cần một lời giải thích nào nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×