rung động nhỏ bé

Chương 3: Thư tay và hiểu lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời thứ Tư, ánh nắng buổi sáng len lỏi qua những tán cây, rọi xuống sân trường, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt trên nền gạch đỏ. Lan bước vào lớp, trên tay vẫn cầm cuốn vở ghi chú dự án. Trái tim cô vẫn còn nhói lên từ buổi dã ngoại hôm qua – khoảnh khắc Huy bảo vệ cô trước trò trêu đùa của bạn bè khiến cô vừa xấu hổ vừa ấm lòng.

Cô lặng lẽ ngồi vào bàn, mắt liếc nhìn Huy – anh đang ngồi cùng nhóm bạn trai, cười nói rôm rả. Lan thở dài, thầm nghĩ: “Sao người này lúc nào cũng vui vẻ, còn mình thì cứ hồi hộp thế này.”

Huy tiến đến bàn Lan với chiếc bánh mì và một chai nước cam.

“Cô quên ăn sáng à? Đây, để mình mua cho.” – anh đặt đồ xuống, nụ cười tươi như nắng.

Lan ngạc nhiên, đỏ mặt: “Cảm ơn… nhưng mình đã ăn rồi mà.”

Huy nhún vai: “Mình biết, nhưng thà dư còn hơn thiếu. Cô cứ thử đi, ăn xong sẽ thấy tập trung hơn cho dự án.”

Lan cầm chai nước cam, nhìn Huy – người mà cô vừa khó chịu, vừa tò mò – và nhận ra trái tim mình đang nhảy lên một nhịp nhỏ. Những hành động vụn vặt, tưởng chừng bình thường, lại khiến cô cảm thấy ấm áp.

Trong buổi học, Huy liên tục nhắc nhở cô nghỉ ngơi, mang tài liệu cô quên, và thậm chí giúp cô giải những bài toán phức tạp trong dự án. Lan nhận ra rằng, những cử chỉ quan tâm này làm cô vừa bực bội, vừa thích thú.

Chiều hôm đó, khi Lan dọn sách vở trong thư viện, cô vô tình thấy một phong bì cũ nằm lẫn trong đống sách bỏ quên trên bàn. Trên phong bì có chữ viết mềm mại, tinh tế: “Dành cho Lan”. Cô tò mò, mở ra và thấy bên trong là một lá thư, nét chữ trau chuốt và những dòng chữ đầy cảm xúc:

“…Mình đã thích cậu từ lâu, nhưng không dám nói ra. Mỗi khi nhìn cậu cười, tim mình như lạc nhịp…”

Lan ngồi sững sờ, tim đập mạnh. Cô đọc đi đọc lại, cảm giác vừa hồi hộp, vừa bối rối. Ai viết thư này? Là bạn cùng lớp, hay một người khác mà cô không hề biết? Cô không thể ngờ rằng, tình cảm dành cho mình lại xuất hiện âm thầm đến thế.

Huy bước vào thư viện, giọng cười vang lên:

“Lan, cô tìm gì mà cứ nhìn chăm chú thế?”

Lan vội giấu lá thư vào trong vở, giật mình: “À… không, mình chỉ… xem ghi chú dự án thôi.”

Huy nhíu mày, ánh mắt tò mò: “Chỉ ghi chú thôi sao? Trông như đang giấu điều gì đó.”

Lan lắc đầu, đỏ mặt: “Không có gì cả.”

Huy không ép, chỉ mỉm cười và ngồi xuống cạnh cô. Nhưng trong lòng, anh bắt đầu có chút bồn chồn – ánh mắt Lan đỏ ửng và nét mặt bối rối khiến anh nghi ngờ.

Cả buổi chiều, hai người vẫn hợp tác làm dự án, nhưng Lan luôn cảm thấy bối rối, còn Huy thì thoáng ghen nhẹ, thậm chí cố tình “trêu” cô bằng cách chọc ghẹo nhẹ nhàng để xem phản ứng.

Sau giờ học, khi Lan thu dọn sách vở, Huy lại tiến đến giúp. Anh nhặt một vài tờ giấy rơi và nắm lấy tay cô đặt lên bàn.

“Lan, đừng lo lắng quá. Nếu có gì khó xử, cứ nói ra. Mình sẽ… không để ai làm phiền cô đâu.”

Lan nhìn thẳng vào mắt Huy, cảm giác vừa an toàn vừa bối rối lan tỏa. Cô không biết nên giận hay nên mỉm cười, chỉ biết tim mình đập loạn nhịp.

Một vài ngày sau, Lan mới biết người viết lá thư là một anh bạn khóa trên, đã chuyển trường. Thông tin này khiến cô thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy vui vẻ – vì cuối cùng, trái tim cô chỉ chú ý đến Huy mà thôi.

Ngày hôm đó, khi ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ thư viện, Lan và Huy cùng nhau sắp xếp hồ sơ dự án. Khoảnh khắc tay chạm tay, ánh mắt đối diện, cả hai cùng cười – một nụ cười vừa bối rối, vừa thân thiết.

Lan nhận ra rằng, Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo những cách không thể lý giải. Huy cũng không biết rằng, Lan – cô gái nghiêm túc, chăm chỉ – đã bắt đầu chiếm một vị trí quan trọng trong tim anh.

Và như thế, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ của tuổi trẻ, một mối quan hệ mới vừa nhen nhóm, vừa ngọt ngào, vừa đầy hứa hẹn, lại vừa bắt đầu trải qua những hiểu lầm, thử thách, và những khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi thanh xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×