Ngày thứ Sáu, sân trường ngập ánh nắng vàng nhạt, xen lẫn những tán cây xào xạc theo gió. Không khí trong lành khiến trái tim Lan vừa nhẹ nhõm vừa háo hức, bởi hôm nay cô và Huy lại có buổi thảo luận dự án chung ngoài trời, gần khu vườn nhỏ phía sau lớp học.
Lan mang theo ba lô gọn gàng, bên trong là laptop, vở ghi chú và cả một hộp bánh nhỏ mà cô tự chuẩn bị. Trái tim cô đập nhanh khi vừa thấy Huy đứng trước cổng, tay cầm chiếc camera nhỏ, nụ cười rạng rỡ.
“Chào Lan! Hôm nay mình mang camera theo, muốn ghi lại tiến trình dự án của chúng ta, tiện làm báo cáo luôn.” – Huy hăng hái nói.
Lan mím môi, vừa bực vừa thích thú. “Anh ấy lúc nào cũng năng nổ thế này, sao mình lại cảm thấy tim nhói nhói nhỉ?”
Huy dẫn Lan đến khu vườn, nơi ánh nắng rọi qua từng kẽ lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên nền cỏ xanh. Trong lúc sắp xếp chỗ ngồi, Huy nhận ra Lan có vẻ hơi mệt mỏi.
“Lan, sao cô trông uể oải thế? Ngồi nghỉ một chút đi, mình pha nước cho.” – anh nhanh nhẹn lấy chai nước từ ba lô ra.
Lan đỏ mặt, cúi đầu: “Mình… không sao đâu.”
Huy nhún vai, đặt chai nước bên cạnh: “Mình biết cô sẽ nói không sao, nhưng ít nhất hãy uống một ngụm. Mình sẽ không ép đâu.”
Khoảnh khắc Huy cúi xuống đưa nước, ánh mắt chân thành khiến Lan cảm thấy trái tim rung lên. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, ánh mắt vừa xấu hổ vừa ấm áp.
Trong quá trình làm việc, Huy vẫn giữ phong cách nghịch ngợm:
Khi Lan nghiêng người để ghi chú, Huy nhón chân làm cô giật mình, khiến cả hai bật cười.
Khi một cơn gió thổi bay mấy tờ giấy, Huy lao theo nhặt giúp Lan, vừa hớn hở vừa lầy lội.
Huy còn lén bỏ vài chiếc kẹo vào hộp bánh của Lan, khiến cô vừa giận vừa cười, nghĩ: “Người này… lúc nào cũng biết cách làm mình vừa bực vừa vui.”
Những hành động tưởng nhỏ bé ấy lại khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Lan nhận ra rằng, Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến cô cảm thấy ấm áp, an toàn.
Trong lúc nghỉ ngơi, Huy và Lan ngồi dưới tán cây, trò chuyện về sở thích và những câu chuyện đời thường.
“Lan, cô có hay đọc truyện ngôn tình không?” – Huy hỏi, giọng ngập ngừng nhưng tinh nghịch.
Lan nhún vai: “Cũng có… nhưng không phải fan cuồng đâu.”
Huy cười toe toét: “Ừ, nhưng mình chắc rằng nếu cô đọc, sẽ thích mấy câu chuyện lãng mạn, dễ thương giống như cách cô hay quan tâm đến người khác vậy.”
Lan đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không giấu được nụ cười. Cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế mà Huy dành cho mình – không phô trương, nhưng đủ để làm tim cô nhói lên.
Khi họ chuẩn bị quay về, mây đen kéo đến nhanh chóng. Một cơn mưa rào bất ngờ ập xuống, khiến cả Lan và Huy ướt nhẹp. Huy nhanh chóng mở ô, che cho Lan.
“Lan, đi sát vào đây một chút!” – anh vừa nói vừa cười, giọng trêu đùa nhưng đầy lo lắng.
Lan nép vào Huy, tim đập nhanh, cảm giác vừa bối rối vừa an toàn lan tỏa khắp cơ thể. Cô không biết mình nên cười hay lo lắng, chỉ biết rằng khoảnh khắc này, trái tim cô đã hoàn toàn để ý đến Huy.
Huy nhìn Lan, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày: “Không sao, mình sẽ đưa cô về an toàn.”
Trong tiếng mưa rơi, hai người đi bộ cùng nhau, ánh mắt đôi lúc chạm nhau, cả hai cùng cười bẽn lẽn. Không gian xung quanh như lắng lại, chỉ còn hai trái tim đang dần rung động.
Về đến lớp, hai người vẫn còn ướt, nhưng Lan không hề giận. Cô nhìn Huy, nụ cười nhẹ nhàng: “Người này… thật sự khác biệt so với những gì mình tưởng.”
Huy cũng nhận ra, trái tim mình đang có cảm giác lạ: vừa lo lắng, vừa muốn ở gần Lan, vừa muốn bảo vệ cô. Anh hiểu rằng những hành động vụn vặt, những lần quan tâm nhỏ, chính là cách anh thể hiện tình cảm mà không cần nói ra.
Những ngày tiếp theo, dự án tiếp tục, nhưng Lan và Huy không còn khoảng cách như trước. Họ cùng nhau giải quyết các chi tiết công việc, vừa học hỏi, vừa trêu đùa nhau, vừa chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ nhưng ngọt ngào.
Ngày thứ Sáu khép lại, ánh nắng chiều rọi qua cửa sổ lớp học, chiếu lên những nụ cười rạng rỡ. Lan nhìn Huy từ phía xa, cảm giác vừa bực vừa thích, vừa tò mò vừa rung động.
Huy cũng không biết rằng, Lan – cô gái nghiêm túc, chăm chỉ – đã bắt đầu chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim anh. Những hành động vụn vặt, những khoảnh khắc vô tình nhưng tinh tế, chính là sợi dây nối hai trái tim lại gần nhau hơn.
Và như thế, dưới ánh nắng vàng dịu, một mối quan hệ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu lại tiếp tục được vun đắp, hứa hẹn nhiều bất ngờ, rung động, và những câu chuyện tuổi thanh xuân đầy màu sắc.