rung động nhỏ bé

Chương 5: Hiểu lầm và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, sân trường rực rỡ ánh nắng vàng, xen lẫn tiếng lá xào xạc theo gió và tiếng cười nói rộn ràng của sinh viên. Lan bước vào lớp, bước chân nhẹ nhàng nhưng tim đập nhanh hơn thường lệ. Cô biết hôm nay nhóm mình phải trình bày tiến độ dự án trước thầy giáo, và cô vừa háo hức vừa hồi hộp khi nghĩ đến việc sẽ cùng Huy thực hiện phần trình bày.

Lan đặt sách vở lên bàn, mắt liếc nhìn Huy đang cười nói cùng nhóm bạn trai. Khoảnh khắc ấy khiến cô bỗng thấy tim nhói lên. Huy – người nghịch ngợm, trêu chọc cô suốt mấy ngày qua – giờ đây lại khiến trái tim cô rung động theo cách cô chưa từng nghĩ đến. Những hành động quan tâm vụn vặt, những nụ cười tinh nghịch, những lần trêu đùa vừa bực vừa vui… tất cả dần in sâu trong tâm trí cô.

Khi Lan mở ba lô để lấy vở ghi chú, cô vô tình thấy một phong bì cũ, để lẫn trong sách. Trên phong bì ghi: “Dành cho Lan” bằng nét chữ mềm mại, thanh nhã. Cô tò mò, chậm rãi mở phong bì.

Bên trong là một lá thư:

“Lan à, mình muốn nói… nhưng không dám. Mỗi lần nhìn thấy cô, tim mình lại loạn nhịp. Mình không biết có nên nói ra hay không, nhưng chỉ muốn cô biết rằng có người quan tâm đến cô.”

Lan lặng người, đọc đi đọc lại nhiều lần. Tim cô vừa hồi hộp, vừa bối rối. Ai gửi thư này? Tại sao không nói trực tiếp? Cô thầm nghĩ: “Chắc là bạn khóa trên nào đó… nhưng sao lại khiến mình cảm thấy rối rắm thế này?”

Cô cất lá thư vào vở, cố gắng tập trung vào việc sắp xếp tài liệu dự án. Nhưng trong lòng, cảm giác vừa tò mò vừa hơi… lo lắng len lỏi.

Huy bước vào lớp đúng lúc Lan đang giấu lá thư. Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng nghi ngờ:

“Lan, cô lại mím môi thế, đang nghĩ gì vậy?”

Lan giật mình, vội lắc đầu: “Không… không có gì đâu, chỉ là ghi chú thôi.”

Huy hơi ghen nhẹ, nụ cười trêu chọc nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc: “Chỉ ghi chú thôi sao? Trông như đang giấu bí mật gì đó.”

Lan đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn Huy. Trái tim cô vừa lo lắng bị hiểu lầm, vừa cảm thấy rung động khi Huy quan tâm cô đến vậy. Cô không muốn Huy hiểu lầm chuyện lá thư, nhưng đồng thời lại không biết phải giải thích thế nào.

Trong buổi học, Lan cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng vẫn cảm thấy bối rối. Huy vẫn ngồi cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa nghiêm túc. Trong lòng Huy, cảm giác ghen nhẹ khiến anh muốn làm Lan chú ý, nhưng không muốn áp lực cô.

Khi đến phần trình bày dự án, Lan hơi run. Cô mở laptop, tay hơi run, giọng nói nhẹ nhưng chắc:

“Chúng tôi đã hoàn thiện phần thiết kế và phân tích chi tiết. Các số liệu dựa trên khảo sát thực tế và phân tích thị trường.”

Huy đứng cạnh, thỉnh thoảng nhấn mạnh vài điểm sáng tạo, nụ cười khích lệ khi Lan hơi run. Giọng nói của anh vang lên trong lớp, vừa ấm áp vừa tạo cảm giác an toàn:

“Đừng lo, Lan, cô sẽ làm tốt mà. Mình ở đây để hỗ trợ cô.”

Lan nhìn Huy, cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp. Tim cô đập mạnh, nhưng lần này không còn bối rối như trước mà là cảm giác tự tin, nhờ Huy đứng bên.

Buổi học kết thúc, Lan và Huy ra sân trường để thu dọn đồ. Một cơn mưa bất ngờ rơi nhẹ, khiến cả hai bị ướt. Huy nhanh chóng mở ô, che cho Lan:

“Lan, đi sát vào đây một chút. Mình không muốn cô ướt đâu.”

Lan nép sát vào Huy, tim đập loạn nhịp. Giây phút ấy, cả hai im lặng, chỉ lắng nghe tiếng mưa rơi trên lá cây. Cảm giác vừa bối rối vừa ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể cô.

Huy nhìn Lan, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, mình sẽ đưa cô về an toàn.”

Trong tiếng mưa rơi, họ đi bộ cùng nhau, đôi tay đôi lúc chạm nhẹ, ánh mắt đôi khi gặp nhau và cùng cười bẽn lẽn. Không gian xung quanh như lắng lại, chỉ còn hai trái tim đang dần rung động.

Những ngày tiếp theo, Lan và Huy tiếp tục dự án, nhưng khoảng cách giữa họ đã gần hơn rất nhiều. Huy vẫn giữ thói quen:

Nhắc nhở Lan nghỉ ngơi, mang nước và đồ ăn vặt cho cô.

Nhặt giúp Lan những tờ giấy bị gió thổi bay.

Thỉnh thoảng trêu chọc Lan bằng những trò nhỏ, khiến cô vừa bực vừa cười.

Lan nhận ra rằng Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến cô cảm thấy ấm áp, vui vẻ mỗi khi ở gần. Mỗi hành động vụn vặt, tưởng nhỏ nhưng lại khiến trái tim cô rung động theo cách tinh tế.

Một ngày, sau khi xác nhận lá thư bí mật là của bạn khóa trên đã chuyển trường, Lan thở phào nhẹ nhõm. Thay vì bối rối, cô nhận ra rằng trái tim mình đã thuộc về Huy – người luôn bên cô, quan tâm cô theo cách tinh tế và đáng yêu nhất.

Huy cũng nhận ra rằng, những hành động vụn vặt của mình, những lần trêu chọc, mỗi lần quan tâm, đều khiến Lan dần mở lòng hơn. Anh cảm thấy hạnh phúc nhưng biết phải chậm rãi để Lan nhận ra tình cảm thật sự, không để cô cảm thấy áp lực.

Một buổi chiều, khi cả hai cùng dọn hồ sơ dự án trong lớp, Huy lấy một tờ giấy ghi chú nhỏ đặt trước mặt Lan:

“Lan, đọc đi, nếu cô muốn.”

Lan mở ra, thấy vài dòng chữ giản dị nhưng chân thành:

“Mình thích cách cô cười, cách cô quan tâm người khác, cách cô làm mọi thứ với hết tâm huyết. Không biết cô có nhận ra không, nhưng mình… thật sự quan tâm cô.”

Lan nhìn Huy, cảm giác vừa bối rối vừa vui sướng. Cô cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Mình… cũng quan tâm anh, Huy.”

Huy nở nụ cười tươi rói, nhưng vẫn giữ chút nghịch ngợm: “Vậy là cô đã nhận ra, tốt quá!”

Ngày thứ Hai khép lại, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ lớp học. Lan và Huy đứng cạnh nhau, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đôi lúc chạm nhau. Trái tim cả hai đều rung động, vừa bối rối, vừa vui sướng.

Lan nhận ra Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo cách ngọt ngào và bất ngờ nhất. Huy cũng không biết rằng Lan đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim anh.

Và như thế, dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, mối quan hệ của họ tiếp tục nhen nhóm, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, hứa hẹn nhiều tình huống rung động, hiểu lầm dễ thương, và những câu chuyện tuổi thanh xuân đầy màu sắc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×