rung tim từ lớp học

Chương 3: Trò đùa trong lớp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, giảng đường B2 ngập tràn ánh sáng. Ngọc Diệp bước vào lớp, vẫn còn vương vấn cảm giác ấm áp từ buổi tập câu lạc bộ hôm qua. Tim cô không khỏi rung lên mỗi khi nhìn thấy Khương Minh ngồi ở bàn quen thuộc, mỉm cười nhìn cô như hiểu mọi suy nghĩ chưa kịp nói ra.

Cô vừa lấy sách vở ra thì một vài bạn cùng lớp tụ tập ở phía cuối, thì thầm với nhau và cười khúc khích. Trước khi cô kịp nhận ra, một tờ giấy được quăng nhẹ vào bàn cô.

“Cái gì đây…?” Ngọc Diệp mở ra, thấy đó là một lời nhắn:

“Hôm nay cẩn thận đấy, có trò vui đang chờ.”

Cô nhíu mày, vừa tò mò vừa lo lắng. Cứ tưởng đó là trò đùa bình thường, nhưng không ngờ, khi thầy vừa rời bục giảng để phát bài tập nhóm, những chiếc ghế xung quanh cô bỗng bị di chuyển một cách tinh nghịch.

“Ê, ai dám nghịch ghế của tớ hả!” – Ngọc Diệp kêu lên, vừa đỡ ghế vừa đỏ mặt. Cả lớp cười rộn, không khí trở nên náo nhiệt.

Bất ngờ, Khương Minh đứng dậy, đi tới gần: “Cô ấy không phải mục tiêu đâu, yên tâm.” Anh cười tinh nghịch, rồi nhẹ nhàng chỉnh lại chỗ ngồi cho cô. Ngọc Diệp vừa bối rối vừa thấy tim mình rung lên.

Bài tập nhóm hôm nay khá bất ngờ: mỗi nhóm sẽ được chia nhiệm vụ và phải hoàn thành trong thời gian giới hạn, đồng thời trình bày một ý tưởng sáng tạo để giải quyết vấn đề được giao. Ngọc Diệp run run khi thấy nhóm mình gồm toàn những sinh viên xuất sắc, còn cô chỉ mới bước chân vào đại học.

“Đừng lo, để em và anh cùng làm nhé.” Khương Minh nhìn cô, ánh mắt đầy tin tưởng.

Ngọc Diệp cảm thấy ấm lòng. Cô đưa ra một vài ý tưởng ban đầu, và Khương Minh tán thành, gợi ý thêm vài chi tiết giúp kế hoạch hoàn thiện hơn. Hai người trao đổi ánh mắt, đôi khi cười với nhau trước những ý tưởng hài hước.

Đến lúc phải trình bày, nhóm Ngọc Diệp gặp một trục trặc nhỏ: máy chiếu không hoạt động. Ngay lập tức, Khương Minh đứng ra điều phối, chỉ dẫn mọi người dùng bảng trắng, vừa thông minh vừa bình tĩnh. Ngọc Diệp phụ anh ấy vẽ sơ đồ, tay vô tình chạm nhẹ vào tay anh. Cô cảm giác tim mình như nhảy ra ngoài, và anh cũng không rút tay, chỉ mỉm cười dịu dàng.

Khi nhóm hoàn thành bài trình bày, cả lớp vỗ tay tán thưởng. Ngọc Diệp đỏ mặt, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ. Khương Minh nghiêng người, thì thầm:

“Em làm tốt lắm.”

Ngọc Diệp chỉ biết mỉm cười, không dám đáp lại lời khen. Khoảnh khắc ấy, cả lớp dường như chỉ còn hai người, một sự yên bình và ấm áp khó tả.

Ra khỏi lớp, cô cùng nhóm đi dạo quanh sân trường. Ngọc Diệp vừa nói chuyện vừa nghĩ về buổi học hôm nay, tự nhủ: “Anh ấy thật sự quan tâm đến mình… và mình cũng bắt đầu để ý anh ấy nhiều hơn.”

Về đến ký túc xá, cô nhận tin nhắn từ Khương Minh:

“Hôm nay nhóm mình làm tốt, cảm ơn em đã hợp tác. Tối nay nghỉ ngơi sớm nhé.”

Cô đọc xong, không nhịn được cười. Cảm giác bị quan tâm và rung động lẫn lộn, khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Ngọc Diệp tự nhủ: “Có lẽ đây là khởi đầu cho một tình bạn đặc biệt… và sẽ trở thành điều gì đó nhiều hơn.”

Buổi tối, cô nhìn ra cửa sổ ký túc xá, ánh đèn vàng rọi xuống sân, gợi nhớ những khoảnh khắc hôm nay. Và trong lòng, Ngọc Diệp biết chắc rằng: cô sẽ không chỉ coi Khương Minh là bạn cùng lớp nữa… mà là người đặc biệt khiến trái tim cô rung động mỗi ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×