rung tim từ lớp học

Chương 4: Bài tập nhóm bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng thứ sáu đầy nắng, Ngọc Diệp hối hả bước vào giảng đường, tay cầm chiếc cặp đầy sách vở. Hôm nay, thầy giáo bất ngờ thông báo sẽ tổ chức một bài tập nhóm ngoài lớp, kết hợp cả phần lý thuyết và thực hành. Nghe thông báo, cả lớp reo lên vui sướng, nhưng Ngọc Diệp lại cảm thấy hơi hồi hộp.

“Lại là bài tập nhóm à…” cô tự nhủ, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt quen thuộc. Và dĩ nhiên, Khương Minh cũng xuất hiện, ngồi ngay giữa lớp, ánh mắt đầy tinh nghịch nhưng vẫn ấm áp.

Thầy giáo bắt đầu phân nhóm: Ngọc Diệp và Khương Minh, cùng với vài bạn khác, được xếp vào cùng một nhóm. “May quá, lại cùng nhóm với anh ấy…” cô thầm nhủ, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp.

Khi nhóm chuẩn bị di chuyển ra khu vực sân trường để thực hiện bài tập, một trò chơi nhỏ được đưa ra: mỗi nhóm sẽ phải thiết kế một “trải nghiệm học tập sáng tạo” kết hợp với khảo sát sinh viên khác trong khuôn viên. Ngọc Diệp hơi lo, nhưng Khương Minh vỗ vai cô:

“Đừng lo, mình làm cùng nhau mà. Em sẽ ổn thôi.”

Ngọc Diệp đỏ mặt, tim đập nhanh. Hành động tinh tế ấy khiến cô vừa vui vừa xấu hổ.

Trên sân trường, nhóm cô bắt đầu phân công công việc. Ngọc Diệp đảm nhiệm phần khảo sát, trong khi Khương Minh chịu trách nhiệm lập kế hoạch và hướng dẫn nhóm. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, nhưng khi Ngọc Diệp vừa định phỏng vấn một nhóm sinh viên khác, một quả bóng bất ngờ bay thẳng vào người cô.

“Á! Trời ơi!” Cô la lên, nhảy dựng, làm rơi tờ khảo sát xuống đất.

Ngay lập tức, Khương Minh chạy đến, đỡ cô khỏi ngã và nhặt giúp tờ khảo sát. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy quan tâm:

“Không sao chứ? Em có bị đau không?”

Ngọc Diệp lúng túng, vừa xấu hổ vừa cảm động: “Không… không sao… Cảm ơn anh.”

Khoảnh khắc đó, trái tim cô như nhảy khỏi lồng ngực. Cô không thể phủ nhận rằng mỗi hành động quan tâm nhỏ nhặt của Khương Minh đều khiến cô cảm thấy rung động.

Sau khi ổn định, nhóm bắt đầu thực hiện khảo sát. Ngọc Diệp và Khương Minh đi cùng nhau, vừa phỏng vấn sinh viên, vừa trao đổi ý tưởng cho dự án. Cả hai cười nói, đôi khi ánh mắt chạm nhau, và cả hai đều cảm nhận được sự gắn kết đặc biệt mà trước đây chưa từng có.

Buổi trưa, nhóm nghỉ ngơi dưới bóng cây. Ngọc Diệp lấy ra hộp cơm nhỏ, ăn một cách ngượng ngùng. Khương Minh nhìn cô, rồi đưa tay lấy một miếng trái cây trong hộp của mình:

“Ăn cùng đi, nhìn em ăn một mình tội lắm.”

Cô đỏ mặt, nhưng nhận lấy miếng trái cây, cảm giác như được quan tâm thực sự. Khoảnh khắc đó, cả hai im lặng nhìn nhau, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.

Buổi dã ngoại kết thúc khi cả nhóm cùng nhau chụp hình kỷ niệm. Khương Minh đặt tay lên vai Ngọc Diệp, kéo cô gần lại để chụp cùng nhóm, ánh mắt dịu dàng:

“Cười lên nào, đừng sợ máy ảnh.”

Ngọc Diệp cười, cảm thấy tim mình rung rinh. Những giây phút tưởng chừng đơn giản ấy lại trở nên ngọt ngào hơn bất cứ điều gì cô từng trải qua.

Khi buổi dã ngoại kết thúc, trên đường về ký túc xá, Ngọc Diệp nhắn tin cho bạn thân:

“Hôm nay… thật sự vui, và… anh Khương Minh quan tâm mình quá mức cần thiết luôn.”

Cô tự cười một mình, lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Đại học, với cô, không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi trái tim bắt đầu học cách rung động. Và cô biết chắc một điều: những khoảnh khắc ngọt ngào này sẽ còn dài, còn nhiều hơn cả những gì cô tưởng tượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×