rung tim từ lớp học

Chương 5: Lễ hội trường mùa thu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu, khi lá vàng rơi phủ kín sân trường, Đại học Minh Thành trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Hôm nay, lễ hội mùa thu chính thức khai mạc với đủ loại gian hàng, trò chơi, và các hoạt động giải trí dành cho sinh viên. Ngọc Diệp thức dậy từ sáng sớm, vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô tự nhủ: “Chắc hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ.”

Khi bước vào khuôn viên lễ hội, cô lập tức bị cuốn hút bởi những ánh đèn lấp lánh, những gian hàng đầy màu sắc và tiếng cười nói rộn rã. Nhưng ánh mắt cô vẫn lạc vào một hình bóng quen thuộc – Khương Minh – đang đứng chờ gần cổng chính, tay cầm một tấm bản đồ lễ hội.

“Em đến rồi à?” anh gọi, nụ cười nhẹ nhàng khiến Ngọc Diệp không khỏi đỏ mặt.

“Ừ… mình đến sớm để tham gia tất cả các gian hàng!” cô trả lời, mắt ánh lên sự háo hức.

Anh ấy cười tinh nghịch: “Vậy chúng ta cùng nhau đi hết nhé, nhưng cẩn thận, hôm nay chắc chắn sẽ có vài trò đùa bất ngờ đấy.”

Họ bắt đầu vòng quanh các gian hàng. Tại một gian thử thách ném bóng vào rổ, Ngọc Diệp vụng về ném bóng lệch hết lần này đến lần khác. Khương Minh đứng cạnh, khẽ đỡ tay cô và hướng dẫn cách ném đúng:

“Nhìn này, em chỉ cần giữ thăng bằng, nhắm chuẩn là được.”

Khi bóng trúng rổ, cả hai cùng reo lên vui sướng. Ngọc Diệp ngước lên nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cảm giác biết ơn và thích thú. Cô không ngờ rằng những hành động nhỏ nhặt ấy lại khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.

Tiếp đó, họ đến gian chụp ảnh kỷ yếu. Một chiếc máy ảnh tự động đặt trên giá, với đèn flash nhấp nháy sẵn sàng. Khương Minh kéo Ngọc Diệp lại gần:

“Đứng sát vào một chút, nhìn vào ống kính và cười.”

Cô đỏ mặt, nhưng vẫn tuân theo. Khi đèn nháy lên lần thứ hai, tay họ vô tình chạm nhau, khiến cả hai cùng cười ngượng. Nhìn vào kết quả ảnh, họ nhận ra khoảng cách gần gũi ấy tạo ra những bức hình thật tự nhiên và đáng yêu.

Buổi chiều, lễ hội có trò chơi “mật thư tình bạn” – các nhóm sinh viên phải giải các câu đố để nhận được phần thưởng. Khương Minh kéo Ngọc Diệp đi cùng nhau, trò chuyện và cùng suy luận các manh mối. Trong một khoảnh khắc, họ phải cúi xuống cùng một lúc để nhìn bảng câu đố, vai chạm vai, và… cười ngượng ngùng.

“Anh… gần quá rồi đó!” Ngọc Diệp thốt lên, đỏ bừng mặt.

Khương Minh nheo mắt, nụ cười dịu dàng: “Đừng lo, mình chỉ muốn cùng em giải câu đố thôi mà.”

Khoảnh khắc ấy, Ngọc Diệp không thể giấu được trái tim mình đang loạn nhịp. Và rồi, khi họ hoàn thành trò chơi, phần thưởng là một chiếc bánh nhỏ được trao cho nhóm. Khương Minh đưa cho cô, nhưng vô tình, tay họ chạm nhau lần nữa. Trong sự ngượng ngùng và không biết nói gì, cả hai cúi xuống gần nhau, và… một nụ hôn vụng về, nhẹ nhàng chạm môi, thoáng qua nhưng đủ để làm tim cả hai rung rinh.

“C-cái gì vừa xảy ra vậy…” Ngọc Diệp lắp bắp, mặt nóng bừng.

Khương Minh cười khẽ, ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Chỉ là… tình cờ thôi mà.”

Cả hai cùng bật cười, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Ngày lễ hội tiếp tục, nhưng với Ngọc Diệp, khoảnh khắc đó sẽ mãi khắc sâu trong tim cô – nụ hôn vụng về đầu tiên, giữa không gian rực rỡ sắc thu và tiếng cười rộn rã của sinh viên.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng nhạt phủ lên khuôn viên lễ hội, Ngọc Diệp và Khương Minh cùng ngồi trên bậc thang, nhấm nháp chiếc bánh thưởng, vừa trò chuyện vừa cười đùa. Cô biết chắc một điều: tình bạn đang dần chuyển thành một thứ gì đó ngọt ngào hơn, và những ngày đại học này sẽ còn đầy ắp những khoảnh khắc rung tim như thế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×