rung tim từ lớp học

Chương 6: Tin nhắn nhầm lẫn và buổi học nhóm đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lễ hội mùa thu đầy màu sắc, Ngọc Diệp trở về phòng ký túc xá, vẫn còn đỏ mặt vì nụ hôn vụng về sáng nay với Khương Minh. Cô vừa đặt balo xuống thì điện thoại rung lên.

“Tin nhắn?” Cô bối rối mở ra, thấy một tin nhắn từ số lạ:

“Em hôm nay làm tốt lắm. Cậu có vui không?”

Cô nhíu mày, lướt nhìn danh bạ và phát hiện mình vừa nhắn tin nhầm số cho Khương Minh. Thay vì nhắn cho bạn thân, cô lại nhắn cho chính anh ấy. Cảm giác đỏ mặt và xấu hổ tràn ngập, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một niềm vui nhỏ bé: anh ấy biết quan tâm đến cô, dù là một tin nhắn tình cờ.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, điện thoại rung liên tục. Tin nhắn tiếp theo từ Khương Minh:

“Thật sao? Vậy tối nay học nhóm không? Mình cần bàn phần bài tập dự án cuối kỳ.”

Ngọc Diệp hồi hộp, gõ lại:

“Ừ… tớ sẽ đến. Nhưng đừng cười vì tớ làm chậm nha.”

“Đừng lo, mình sẽ giúp em mà.”

Cả hai đều cười trong lòng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự ngượng ngùng.

Buổi tối, phòng học nhóm vắng lặng hơn so với ban ngày. Ngọc Diệp vừa bước vào thì thấy Khương Minh đang trải giấy, đánh dấu các mục cần thảo luận.

“Em đến rồi à?” anh hỏi, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy tinh nghịch.

“Ừ… mình đến rồi.” Cô đỏ mặt, để balo xuống, tim đập nhanh hơn bình thường.

Họ bắt đầu học nhóm. Ngọc Diệp loay hoay với các số liệu và bài tập lý thuyết, trong khi Khương Minh đứng bên hướng dẫn từng bước. Mỗi khi cô mắc lỗi, anh chỉ mỉm cười, đưa tay chỉnh lại cách ghi, cách tính. Những hành động tinh tế ấy khiến Ngọc Diệp vừa xấu hổ vừa rung động.

Đôi khi, họ phải cùng nhau giải một bài toán phức tạp, cúi xuống cùng lúc để nhìn vào một trang sách. Vai chạm vai, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai cùng cười ngượng ngùng. Ngọc Diệp cảm giác tim mình như nhảy khỏi lồng ngực.

“Em nghĩ ra rồi!” cô reo lên, giọng hào hứng.

Khương Minh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Tuyệt vời, em làm tốt lắm.”

Cả buổi học nhóm trôi qua trong tiếng cười và sự hợp tác nhịp nhàng. Khi mọi thứ xong, Khương Minh đưa cho Ngọc Diệp tập tài liệu đã hoàn chỉnh:

“Cậu giữ đi, mai nộp đúng hạn nhé.”

Ngọc Diệp nhận, tay vô tình chạm vào tay anh. Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp, còn anh chỉ mỉm cười dịu dàng, không rút tay, ánh mắt tràn đầy trìu mến.

Trên đường về ký túc xá, Ngọc Diệp nhắn tin cho bạn thân:

“Học nhóm hôm nay… đúng là vừa vui vừa rung tim. Anh Khương Minh quá ngọt luôn!”

Cô bật cười một mình, lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Mọi khoảnh khắc từ buổi học nhóm đến tin nhắn nhầm lẫn, từ ánh mắt tinh nghịch đến cử chỉ quan tâm, đều khiến trái tim cô rung động. Cô biết chắc một điều: tình bạn của họ đang dần chuyển thành thứ gì đó ngọt ngào hơn, và những ngày đại học này sẽ còn đầy ắp những khoảnh khắc rung tim như thế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×