Đêm Halloween, ký túc xá Minh Thành trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Cả tầng của Ngọc Diệp trang trí với những quả bí ngô, mạng nhện giả, và ánh đèn cam rực rỡ. Sinh viên mặc đủ loại trang phục hóa trang, từ ma quái đến dễ thương, tạo nên một không khí vừa rùng rợn vừa vui nhộn.
Ngọc Diệp đứng trước gương, chỉnh lại bộ trang phục công chúa nhỏ màu tím mà mình vừa thuê. Cô đỏ mặt khi nhìn thấy chiếc vương miện hơi lệch, tay chạm vào điện thoại nhận tin nhắn từ Khương Minh:
“Trang phục hôm nay tuyệt vời! 8 giờ ở sảnh ký túc xá, đừng đến muộn nhé.”
Cô mỉm cười, tim rung lên một nhịp: “Anh ấy khen mình… và còn hẹn gặp nữa.”
Khi Ngọc Diệp bước xuống sảnh, cô thấy Khương Minh đang đứng đợi. Anh mặc trang phục phù thủy, áo choàng đen dài, cầm cây đũa phép giả, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng đầy tinh nghịch. Nhìn anh, cô không nhịn được cười: “Anh trông… thật sự ngầu nhưng cũng dễ thương quá.”
Anh ấy cười, đưa tay ra: “Cùng tham gia trò chơi hóa trang nào. Em đi cùng anh nhé.”
Họ cùng tham gia nhiều trò chơi vui nhộn: ném bóng ma, đoán hình Halloween, và chạy đua giải câu đố ma quái. Trong một trò chơi, Ngọc Diệp vô tình vấp phải tấm thảm, suýt ngã. Ngay lập tức, Khương Minh đỡ cô kịp thời.
“Em ổn chứ?” Anh hỏi, ánh mắt quan tâm tràn đầy.
“Ừ… cảm ơn anh…” cô lí nhí, vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
Sau trò chơi, họ tham gia chụp ảnh lưu niệm. Khi đứng gần nhau, ánh đèn cam rọi xuống, vai chạm vai, và cả hai cùng cười ngượng ngùng. Trong khoảnh khắc ấy, Khương Minh nghiêng người, hôn nhẹ lên môi cô – nụ hôn vụng về thứ hai, nhưng lần này dài hơn và ngọt ngào hơn.
Ngọc Diệp đỏ mặt, tim đập mạnh. “Anh… lại hôn tớ nữa…” cô lắp bắp, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Khương Minh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ là… mình không thể cưỡng lại thôi.”
Cả buổi tối, họ cùng nhau tham gia các trò chơi, cười đùa, chụp ảnh, và thưởng thức bánh kẹo Halloween. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều khiến trái tim Ngọc Diệp rung lên từng nhịp, từ ánh mắt dịu dàng, nụ cười tinh nghịch, đến những chạm tay vụng về nhưng đầy ấm áp.
Khi lễ hội kết thúc, cả tầng ký túc xá cùng nhau ngồi trên hành lang, nhìn ánh đèn lung linh và lá rơi ngoài cửa sổ. Ngọc Diệp dựa nhẹ vào vai Khương Minh, cảm giác an toàn và ấm áp tràn ngập.
“Đêm Halloween năm nay… thật tuyệt vời,” cô thì thầm.
Khương Minh mỉm cười, đặt tay lên vai cô: “Và sẽ còn nhiều đêm tuyệt vời hơn nữa, nếu em đồng ý cùng mình trải qua.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, tim loạn nhịp, nhưng cô biết chắc một điều: tình cảm giữa họ ngày càng sâu, ngọt ngào, và đầy rung cảm học đường, khiến trái tim cô không ngừng rung lên từng nhịp.