rượu độc ly tình

Chương 1: Bóng Đêm Trở Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn tháng Tám, những cơn mưa chiều bất chợt như một thói quen cố hữu. Mưa gột rửa đi cái nóng hầm hập của ban ngày, nhưng không thể nào rửa trôi được lớp bụi mờ ký ức và thù hận đã đóng cặn trong lòng Lâm Thiên Vũ suốt mười năm qua.

Anh đứng trước bức tường kính khổng lồ của căn penthouse ở tầng cao nhất toà nhà Regulus, một trong những biểu tượng mới của sự giàu sang giữa lòng thành phố. Ly rượu vang đỏ trên tay anh sóng sánh, màu sắc của nó đặc quánh như máu. Bên dưới, Sài Gòn về đêm là một dải ngân hà rực rỡ, hoa lệ và đầy cạm bẫy. Mười năm trước, chính thành phố này đã nuốt chửng gia đình anh, đẩy cha anh đến bước đường cùng, buộc ông phải kết liễu đời mình bằng một cú nhảy từ sân thượng của một toà nhà cũ kỹ.

Ký ức của ngày định mệnh đó quay về, sắc lẻm như một nhát dao. Tiếng la hét của mẹ, tiếng còi xe cứu thương ai oán, và gương mặt của người đàn ông mà cha anh đã tin tưởng nhất, người mà ông vẫn luôn gọi là "anh em tốt" – ông Hoàng An, cha của Hạ An Chi. Chính ông ta, bằng một bản hợp đồng giả mạo, một cú đâm sau lưng tàn độc, đã chiếm đoạt tất cả, từ công ty, nhà cửa, cho đến cả mạng sống và danh dự của cha anh.

Lâm Thiên Vũ khi đó mới mười chín tuổi, chỉ biết đứng nhìn cơ nghiệp của gia đình sụp đổ trong một đêm. Anh đã phải rời khỏi thành phố này với hai bàn tay trắng và một lời thề khắc cốt ghi tâm: anh sẽ quay trở lại. Anh sẽ không chỉ lấy lại những gì đã mất, anh sẽ bắt nhà họ Hoàng phải nếm trải nỗi đau gấp trăm, gấp ngàn lần.

Mười năm. Anh đã làm việc như một con thiêu thân, lăn lộn ở những thị trường tài chính khốc liệt nhất thế giới, dùng mọi thủ đoạn, từ hợp pháp đến bên lề pháp luật, để tích lũy vốn và quyền lực. Và giờ đây, anh đã trở về. Không còn là cậu thiếu niên non nớt, mà là một con sói thực thụ, khoác trên mình bộ vest của một nhà đầu tư thành đạt, trong tay nắm giữ một đế chế tài chính đủ sức khuynh đảo bất cứ ai.

"Thưa anh," giọng nói của Minh, người trợ lý thân cận và trung thành nhất của anh, vang lên. "Đây là toàn bộ hồ sơ về gia đình ông Hoàng An mà anh yêu cầu."

Thiên Vũ không quay lại, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào thành phố bên dưới. "Đọc đi."

"Dạ. Hoàng An, 60 tuổi, Chủ tịch tập đoàn bất động sản An Thịnh. Sức khỏe có dấu hiệu suy giảm, mắc bệnh tim. Vợ đã mất sớm. Chỉ có một cô con gái duy nhất là Hạ An Chi, 21 tuổi."

Minh dừng lại một chút, rồi nói tiếp. "Hạ An Chi hiện đang được xem là một tài năng trẻ của giới piano. Cô ta sống rất khép kín, được cha bao bọc kỹ lưỡng từ nhỏ. Theo thông tin, cô ta có một tâm hồn rất nhạy cảm, trong sáng, gần như không biết gì về chuyện kinh doanh. Đây là hình ảnh và lịch trình sắp tới của cô ta. Tuần sau, cô ta sẽ có một buổi độc tấu ra mắt tại Nhạc viện Thành phố."

Thiên Vũ đặt ly rượu xuống bàn. Anh xoay người lại, cầm lấy chiếc Ipad từ tay Minh. Trên màn hình là hình ảnh một cô gái trẻ với mái tóc đen dài, đang ngồi bên cây đàn piano. Cô mặc một chiếc váy trắng, gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn nhìn xa xăm, vẻ đẹp trong trẻo như một thiên thần. Nhưng thứ khiến Thiên Vũ chú ý lại là thân hình ẩn sau lớp váy mỏng. Dù kín đáo, anh vẫn có thể nhìn ra những đường cong chết người, một sự tương phản đầy khiêu khích với vẻ mặt ngây thơ của cô. Vòng một đầy đặn, vòng eo con kiến và cặp hông nảy nở. Một vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa có sức cám dỗ lạ thường.

Một nụ cười lạnh lẽo khẽ nở trên môi Thiên Vũ. Ông trời thật biết trêu ngươi. Kẻ thù của anh lại có một cô con gái hoàn hảo đến vậy. Một công cụ hoàn hảo.

"Cô ta là một người chơi piano?"

"Dạ đúng, thưa anh. Rất có tài năng."

"Tốt," Thiên Vũ nói, giọng trầm xuống. "Một tâm hồn nghệ sĩ thì thường ngây thơ và dễ bị chinh phục. Cô ta sẽ là chìa khóa để mở cánh cửa vào nhà họ Hoàng. Cô ta sẽ là con dao mà ta dùng để đâm vào tim ông ta."

Kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu anh. Anh sẽ không tấn công trực diện vào An Thịnh. Anh sẽ tiếp cận con gái của ông ta trước. Anh sẽ trở thành người mà cô ta ngưỡng mộ, người mà cô ta yêu thương và tin tưởng tuyệt đối. Anh sẽ dùng tình yêu, thứ vũ khí ngọt ngào nhưng cũng tàn độc nhất, để hủy diệt cô, và qua cô để hủy diệt cả gia đình cô. Anh sẽ để cho chính cô con gái cưng mà ông ta yêu thương nhất mang địa ngục đến cho ông ta.

"Minh, đặt cho tôi một vé cho buổi biểu diễn tuần tới. Hàng ghế đầu. Và chuẩn bị cho tôi tất cả thông tin về các nhà soạn nhạc mà cô ta yêu thích, các kỹ thuật piano mà cô ta đang theo đuổi."

"Dạ, tôi hiểu rồi."

Đêm đó, Thiên Vũ không ngủ. Anh ngồi trong bóng tối, xem đi xem lại đoạn video ghi lại một buổi trình diễn của An Chi trên mạng. Tiếng đàn của cô trong trẻo, du dương, chất chứa một nỗi buồn nhẹ nhàng. Thật trớ trêu, tiếng đàn đó lại không thể làm dịu đi con quỷ thù hận trong lòng anh, mà ngược lại, nó càng khiến kế hoạch của anh trở nên sắc lạnh hơn.

Một tuần sau, tại Nhạc viện Thành phố. Khán phòng không quá lớn, chủ yếu là người trong giới và bạn bè của gia đình họ Hoàng. Lâm Thiên Vũ ngồi lặng lẽ ở một góc khuất trong hàng ghế đầu. Anh mặc một bộ vest xám tro, trông không quá nổi bật nhưng lại toát lên một khí chất khác biệt.

Khi ánh đèn sân khấu chiếu rọi, Hạ An Chi bước ra. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh bạc hà, mái tóc đen được xõa tự nhiên. Ở ngoài đời, cô còn đẹp hơn trong ảnh. Vẻ đẹp thanh tú, mong manh như một giọt sương, nhưng thân hình thì lại vô cùng quyến rũ, mỗi bước đi đều uyển chuyển, thu hút mọi ánh nhìn.

Cô cúi chào khán giả rồi ngồi xuống bên cây đàn piano. Khi những ngón tay thon dài của cô lướt trên phím đàn, cả không gian như ngưng lại. Tiếng đàn của cô thực sự có ma thuật, nó kéo người nghe vào một thế giới khác, một thế giới của sự lãng mạn và u buồn.

Nhưng Lâm Thiên Vũ không nghe thấy những điều đó. Anh không thấy một nghệ sĩ, anh chỉ thấy một con mồi. Anh nhìn cô, đôi mắt không một chút cảm xúc, chỉ có sự tính toán lạnh lùng. Anh nhìn vào sự trong sáng của cô và hình dung ra cảnh nó sẽ vỡ nát dưới tay anh như thế nào. Anh nhìn vào niềm đam mê của cô và tưởng tượng đến ngày đôi tay ấy sẽ run rẩy trong tuyệt vọng.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội. An Chi đứng dậy, cúi chào trong niềm hạnh phúc ngây ngô. Cô không hề biết rằng, trong bóng tối của hàng ghế khán giả, một con sói đã nhìn thấy cô. Một bóng đêm từ quá khứ đã trở về. Và bản nhạc bi thương của cuộc đời cô, chỉ vừa mới bắt đầu những nốt dạo đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×