rượu độc ly tình

Chương 2: Bản Nhạc Mở Màn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi biểu diễn, một bữa tiệc nhỏ được tổ chức ngay tại sảnh của Nhạc viện. Hạ An Chi, trong bộ váy màu xanh bạc hà, trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cô được bao quanh bởi những lời chúc tụng, những bó hoa rực rỡ. Cha cô, ông Hoàng An, đứng bên cạnh con gái, gương mặt không giấu nổi vẻ tự hào. Ông giới thiệu cô với những đối tác kinh doanh, những người bạn giàu có, những cậu ấm đang muốn tìm một người vợ vừa xinh đẹp vừa có tài.

An Chi mỉm cười lịch sự, nhưng trong lòng cô cảm thấy có chút mệt mỏi và lạc lõng. Những người đàn ông này, họ khen tiếng đàn của cô, nhưng ánh mắt họ lại chỉ dán chặt vào gương mặt và thân hình của cô. Họ không thực sự hiểu được âm nhạc, không cảm nhận được tâm hồn mà cô đặt vào từng nốt nhạc.

Cô khẽ tách ra khỏi đám đông, tìm đến một góc ban công yên tĩnh để hít thở chút không khí trong lành. Sài Gòn về đêm vẫn oi ả, nhưng ít ra ở đây không có những ánh mắt săm soi và những lời xã giao giả tạo.

"Bản Nocturne của Chopin," một giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên từ phía sau. "Em đã chơi đoạn adagio hơi nhanh hơn so với nguyên tác. Nhưng chính sự phá cách đó lại tạo ra một cảm giác nồng nàn, day dứt rất riêng. Rất ấn tượng."

An Chi giật mình quay lại. Một người đàn ông lạ mặt đang đứng cách cô không xa. Anh ta mặc một bộ vest xám tro, dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh và nam tính. Nhưng thứ khiến cô chú ý nhất là đôi mắt của anh ta. Một đôi mắt sâu và tĩnh lặng, đang nhìn cô bằng một vẻ chăm chú thật sự, không phải cái nhìn thèm thuồng như những kẻ khác.

"Cảm ơn anh," An Chi có chút bối rối. "Anh... cũng am hiểu về nhạc cổ điển sao?"

Người đàn ông đó mỉm cười nhẹ. "Tôi không dám nói là am hiểu, chỉ là một người yêu nhạc thôi. Tôi là Lâm." Anh ta chỉ giới thiệu tên mình, một cái tên ngắn gọn, không chức danh, không gia thế.

Chính sự đơn giản đó lại khiến An Chi có cảm tình. "Chào anh Lâm. Tôi là An Chi."

"Tôi biết," anh ta nói. "Cả khán phòng hôm nay đều biết tên em. Em là một nghệ sĩ tài năng thật sự."

Cuộc nói chuyện của họ bắt đầu một cách tự nhiên. Lâm không hỏi những câu xã giao nhàm chán. Anh nói về sự khác biệt giữa trường phái lãng mạn của Chopin và trường phái cổ điển của Mozart, về cách một người nghệ sĩ có thể đặt cả tâm hồn mình vào một bản nhạc. Anh nói những điều mà cô luôn nghĩ nhưng chưa bao giờ có thể chia sẻ cùng ai. Lần đầu tiên, An Chi cảm thấy có người thực sự "nghe" được tiếng đàn của mình.

Đúng lúc đó, ông Hoàng An đi tìm con gái. Thấy cô đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông lạ nhưng có khí chất phi phàm, ông không khỏi tò mò.

"An Chi, con ở đây sao? Vị này là..."

"Dạ thưa ba, đây là anh Lâm. Anh ấy cũng là một người yêu nhạc."

Thiên Vũ quay lại, lịch sự cúi đầu chào ông Hoàng An. "Chào bác. Cháu là Lâm Thiên Vũ. Rất hân hạnh được làm quen với bác và ngưỡng mộ tài năng của An Chi."

Ông Hoàng An nhìn chàng trai trẻ trước mặt. Anh ta có một vẻ ngoài xuất chúng và một phong thái tự tin, đĩnh đạc của một người thành đạt. Nghe đến cái tên Lâm Thiên Vũ, ông có chút quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu đó trong giới đầu tư. Một người trẻ tuổi, tài giỏi, lại có cùng sở thích với con gái mình, trong mắt ông, đây là một mối quan hệ đáng để phát triển.

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó, Thiên Vũ lịch sự cáo từ. Anh không xin số điện thoại, không có một hành động nào tỏ ra sỗ sàng. Anh chỉ để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng An Chi và một sự hài lòng trong mắt cha cô.

Màn kịch đã mở màn một cách hoàn hảo.

Vài ngày sau, khi An Chi đang luyện tập ở nhà, cô nhận được một món quà bất ngờ. Một chiếc xe tải lớn đỗ trước cổng biệt thự nhà cô. Một đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp trong găng tay trắng cẩn thận khiêng vào phòng khách một cây đàn grand piano Stein & Sons màu trắng tuyền, dòng đàn dành cho các buổi hòa nhạc lớn và đắt giá nhất thế giới.

An Chi sững sờ. Cha cô cũng ngạc nhiên không kém. Đi kèm với cây đàn là một tấm thiệp nhỏ, không đề tên người gửi, chỉ có một dòng chữ viết tay: "Dành tặng cho đôi bàn tay tài hoa nhất và một tâm hồn nghệ sĩ thuần khiết. Một người hâm mộ."

Dù không có tên, nhưng trong thâm tâm, An Chi biết đó là ai. Chỉ có người đàn ông đã nói chuyện với cô về Chopin đêm đó mới có thể làm một việc tinh tế và hào phóng đến vậy. Trái tim cô gái trẻ loạn nhịp. Món quà này quá lớn, quá choáng ngợp. Nó không chỉ là vật chất, nó là sự công nhận, sự trân trọng tài năng của cô một cách tuyệt đối.

Tối hôm đó, Thiên Vũ mới chính thức gọi điện cho cô. Anh lấy số của cô từ một người bạn chung trong giới nghệ thuật. Anh ngỏ lời mời cô đi ăn tối, như một người bạn, để "chúc mừng cho buổi biểu diễn thành công".

An Chi, dĩ nhiên, đã đồng ý.

Anh không đưa cô đến một nhà hàng hào nhoáng, đông đúc. Anh chọn một nhà hàng Pháp nhỏ, ẩn mình trong một con hẻm yên tĩnh, với ánh nến và tiếng nhạc violin du dương. Suốt bữa ăn, anh không hề nhắc đến cây đàn piano, cũng không nói về công việc kinh doanh hay tiền bạc của anh. Anh chỉ nói về âm nhạc, về những chuyến đi, về những ước mơ. Anh kiên nhẫn lắng nghe cô kể về niềm đam mê của mình, về những khó khăn khi theo đuổi con đường nghệ thuật.

Anh tạo ra một hình ảnh hoàn hảo: một người đàn ông thành đạt nhưng có tâm hồn sâu sắc, mạnh mẽ nhưng lại vô cùng dịu dàng và thấu hiểu.

Khi đưa cô về, chiếc xe đỗ trước cổng biệt thự. Anh không vội vàng. Anh bước xuống, mở cửa xe cho cô, một hành động ga lăng cổ điển.

"Cảm ơn anh vì bữa tối. Em rất vui," An Chi nói, gương mặt hơi ửng hồng dưới ánh đèn.

"Anh cũng vậy," Thiên Vũ mỉm cười. Anh khẽ cầm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, gần như là trong veo. "Chúc em ngủ ngon, nghệ sĩ dương cầm của tôi."

Anh chỉ nói vậy rồi lên xe rời đi. Nhưng câu nói "nghệ sĩ dương cầm của tôi" và nụ hôn phớt trên tay đã khiến An Chi đứng ngẩn ngơ một lúc lâu. Trái tim cô đã hoàn toàn bị đánh cắp. Con mồi đã sa vào lưới, một chiếc lưới được dệt bằng sự tinh vi, lãng mạn và đầy dối trá. Bản nhạc mở màn cho sự hủy diệt đã tấu lên những giai điệu ngọt ngào nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×