rượu độc ly tình

Chương 10: Tro Tàn Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức từ bệnh viện được Minh báo lại cho Thiên Vũ vào sáng hôm sau. Ông Hoàng An đã qua cơn nguy kịch, nhưng hậu quả của cơn đột quỵ quá nặng nề. Ông bị liệt nửa người, mất khả năng nói và nhận thức chỉ còn lơ mơ. Một vị chủ tịch oai phong lẫy lừng ngày nào, giờ đây chỉ còn là một cái xác không hồn, sống cuộc đời thực vật. Ông ta sẽ không chết một cách nhanh chóng. Ông ta sẽ phải sống trong sự đau đớn và tàn phế đó đến hết đời.

Một sự trừng phạt còn tàn khốc hơn cả cái chết. Đáng lẽ Thiên Vũ phải cảm thấy thỏa mãn. Nhưng không. Nghe tin đó, anh chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi rã rời. Kẻ thù của anh đã bị hạ gục, nhưng niềm vui chiến thắng lại không hề xuất hiện.

Vì không còn tài sản, ông Hoàng An được chuyển đến một trung tâm chăm sóc công lập, một nơi dành cho những người già neo đơn không nơi nương tựa. Mọi vinh hoa phú quý của nhà họ Hoàng đã thực sự trở thành tro tàn của quá khứ.

Hạ An Chi, với sự giúp đỡ của Khánh Vy, cũng phải rời khỏi căn biệt thự. Cô không mang theo bất cứ thứ gì quý giá. Quần áo hàng hiệu, túi xách đắt tiền, và tất cả những món quà mà Thiên Vũ đã tặng, cô đều để lại. Cô chỉ đóng gói vài bộ quần áo bình thường và những vật dụng cá nhân cần thiết vào một chiếc vali nhỏ. Khi đi ngang qua phòng nhạc, cô nhìn cây đàn piano trắng một lúc lâu, rồi lặng lẽ quay đi, không một chút luyến tiếc. Cô đang cố gắng xóa bỏ mọi thứ thuộc về quá khứ, xóa bỏ con người cũ của mình.

Cô chuyển đến ở trong một căn phòng trọ nhỏ, nằm sâu trong một con hẻm cũ kỹ ở quận Bình Thạnh. Căn phòng chỉ rộng chừng 15 mét vuông, ẩm thấp và thiếu ánh sáng. Nó là một sự tương phản một trời một vực với cuộc sống công chúa mà cô từng có.

Thiên Vũ biết hết tất cả những điều đó. Anh không thể ngăn mình lại. Anh ra lệnh cho Minh phải theo dõi cô, báo cáo lại cho anh mọi động tĩnh của cô hàng ngày. Anh nói với chính mình rằng anh làm vậy là để chắc chắn rằng cô không thể làm điều gì dại dột. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết đó chỉ là một cái cớ. Anh bị ám ảnh bởi cô.

Những bản báo cáo của Minh như những nhát dao cứa vào tim anh mỗi ngày. "Hôm nay cô An Chi không ăn gì." "Cô ấy ra ngoài tìm việc. Có vẻ đã bị từ chối ở vài nơi." "Cô ấy nhận được công việc phục vụ ở một quán cà phê nhỏ. Làm việc từ sáng sớm đến tối mịt." "Cô ấy gầy đi rất nhiều."

Mỗi một dòng chữ đều khiến anh đau đớn. Anh muốn cô phải trả giá, nhưng anh không muốn cô phải sống một cuộc sống như vậy. Anh muốn bẻ gãy đôi cánh thiên thần của cô, chứ không phải dìm cô xuống vũng bùn dơ bẩn.

Một buổi tối mưa tầm tã, anh không thể kiềm chế được nữa. Anh lái xe đến con hẻm nơi cô ở. Anh đậu xe ở một góc khuất, nhìn về phía quán cà phê nhỏ, nơi cô đang làm việc. Qua khung cửa kính mờ hơi nước, anh thấy cô đang lau dọn bàn ghế. Dáng người cô mảnh mai, lọt thỏm trong bộ đồng phục rộng thùng thình. Gương mặt cô xanh xao, không còn sức sống.

Khi cô tan làm, cô chỉ có một chiếc ô nhỏ để che mưa. Gió lớn khiến cô lảo đảo. Anh nhìn thấy cảnh đó, lòng quặn thắt lại. Anh đã từng là người che chở cho cô khỏi mọi giông bão, còn giờ đây, anh lại chính là cơn bão lớn nhất đời cô.

Anh rút điện thoại ra, mở tin nhắn, gõ một dòng chữ: "Em có khỏe không?"

Bàn tay anh run lên. Gửi đi rồi sao? Anh sẽ nói gì tiếp theo? Rằng anh xin lỗi? Rằng anh hối hận? Lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng không cho phép anh làm điều đó. Cảm giác tội lỗi và sự dằn vặt lại giữ anh lại.

Cuối cùng, anh xóa dòng tin nhắn đi. Anh khởi động xe, lặng lẽ rời đi, để lại cô một mình bước đi trong cơn mưa lạnh lẽo. Anh là một vị vua có thể điều khiển cả một đế chế, nhưng lại không thể gửi đi một tin nhắn cho người con gái mà anh đã hủy hoại, không thể thừa nhận sự yếu đuối và hối hận của chính mình. Anh chỉ có thể đứng từ xa, nhìn cô chìm dần trong bóng tối mà anh đã tạo ra, và tự mình gặm nhấm nỗi đau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×