Những tuần lễ tiếp theo trôi qua như một bản sonata ngọt ngào. Lâm Thiên Vũ, bằng sự kiên nhẫn của một thợ săn bậc thầy, đã dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Hạ An Chi. Anh không vồ vập, không dồn dập, mà thẩm thấu vào thế giới của cô một cách từ tốn và tự nhiên.
Anh xuất hiện ở những buổi tập của cô, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc khán phòng, ánh mắt chăm chú dõi theo từng chuyển động của đôi bàn tay cô trên phím đàn. Thỉnh thoảng, anh sẽ đưa ra những lời nhận xét tinh tế, không phải để khoe khoang kiến thức, mà thực sự giúp cô nhận ra những điểm mà chính cô cũng không để ý. Anh trở thành khán giả duy nhất và trung thành nhất của cô.
Anh còn chinh phục cả cha cô, ông Hoàng An. Trong những bữa cơm gia đình mà anh được mời đến, anh không bao giờ nói về những thương vụ triệu đô hay khoe khoang về đế chế tài chính của mình. Anh nói về văn hóa, về nghệ thuật, về trách nhiệm xã hội. Anh tỏ ra là một chàng trai trẻ có học thức, có chiều sâu, một người con rể lý tưởng mà bất kỳ ông bố nào cũng mong muốn. Ông Hoàng An hoàn toàn bị anh che mắt, ông còn mừng thầm vì con gái mình đã tìm được một chỗ dựa vững chắc và xứng đáng.
An Chi đã yêu. Cô yêu một cách trọn vẹn và không hề hoài nghi. Cô yêu cái cách anh nhìn cô khi cô chơi đàn, yêu sự thấu hiểu trong ánh mắt anh, yêu sự dịu dàng khi anh khoác áo cho cô lúc trời trở gió. Cô kể cho anh nghe mọi thứ, từ những bản nhạc cô yêu thích đến những nỗi sợ hãi vu vơ. Cô không biết rằng, mỗi một bí mật cô chia sẻ, mỗi một sự tin tưởng cô trao đi, đều trở thành một quân bài trong tay người đàn ông đang tâm thầm lên kế hoạch hủy diệt cô.
Cái đêm định mệnh đó cuối cùng cũng đến. Đó là đêm sau một buổi diễn quyên góp từ thiện nhỏ, nơi An Chi đã có một màn trình diễn xuất sắc, khiến tất cả mọi người phải nín thở. Cảm xúc trong cô đang dâng trào, một niềm hạnh phúc thuần khiết của người nghệ sĩ.
"Em có muốn đến một nơi, nơi em có thể chơi bất cứ bản nhạc nào em muốn, chỉ cho một mình anh nghe không?" Thiên Vũ hỏi, giọng anh trầm ấm, đầy vẻ mời gọi.
Cô gật đầu không do dự. Anh đưa cô về căn penthouse của mình. Đây là lần đầu tiên cô đến đây. Căn hộ sang trọng, lạnh lẽo, với tông màu đen và xám chủ đạo, hoàn toàn đối lập với tâm hồn lãng mạn của cô. Nhưng chính sự đối lập đó lại tạo ra một sức hút kỳ lạ.
Anh không bật đèn chính, chỉ để lại ánh sáng vàng ấm áp từ những ngọn đèn hắt. Anh rót hai ly vang đỏ, rồi ngồi xuống sofa, nhìn cô.
"Chơi cho anh nghe đi, An Chi."
Cô bước đến bên cây đàn piano màu đen bóng đặt giữa phòng khách, nơi có thể nhìn bao quát cả thành phố về đêm. Cô bắt đầu chơi, một bản nhạc của Liszt, đầy đam mê và khao khát. Tiếng đàn của cô đêm nay khác hẳn mọi khi. Nó không còn chỉ có nỗi buồn man mác, mà còn có cả sự rạo rực của một người con gái đang yêu.
Thiên Vũ chỉ ngồi đó, im lặng lắng nghe, ánh mắt anh dán chặt vào bóng lưng cô. Anh nhìn vào tấm lưng trần gợi cảm ẩn hiện sau lớp váy lụa, nhìn vào từng chuyển động của cơ thể cô theo điệu nhạc. Trong mắt anh lúc này, không còn là sự tính toán, mà là một ngọn lửa nguyên thủy của sự ham muốn.
Khi nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, anh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Anh cúi xuống, mái tóc anh khẽ chạm vào gáy cô. "Bản nhạc rất hay," anh thì thầm. "Nhưng có một bản giao hưởng khác còn tuyệt vời hơn mà anh muốn cùng em tạo ra."
Anh xoay người cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Nụ hôn mang theo vị rượu vang và đầy tính chiếm hữu. Đây không phải là một nụ hôn của tình yêu trong sáng. Đây là một sự chinh phạt. An Chi có chút choáng ngợp trước sự táo bạo của anh, nhưng rồi cô nhanh chóng bị cuốn đi. Cô đáp lại anh, vụng về nhưng đầy bản năng.
Anh bế bổng cô lên, nhẹ nhàng như bế một chiếc lông vũ, rồi tiến về phía phòng ngủ. Căn phòng cũng tối, chỉ có ánh sáng từ những tòa nhà chọc trời bên ngoài hắt vào, tạo nên những vệt sáng kỳ ảo trên làn da trắng sứ của cô. Anh đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại. Quần áo của họ dần được trút bỏ, không một lời nói, chỉ có tiếng thở dốc và ánh mắt giao nhau.
Đây là lần đầu tiên của An Chi. Sự trong trắng của cô, đối với Thiên Vũ, vừa là một chiến thắng trong kế hoạch của anh, vừa là một gánh nặng mà anh không ngờ tới. Khi anh tiến vào, cảm nhận được sự đau đớn và cả sự dâng hiến trọn vẹn của cô, một cảm xúc xa lạ len lỏi vào trái tim băng giá của anh. Đó không phải là sự hả hê của kẻ trả thù. Nó là một cái gì đó phức tạp hơn, một sự rung động thật sự trước một tâm hồn đã hoàn toàn mở rộng trước mặt anh.
Anh bắt đầu dịu dàng hơn, những nụ hôn của anh trở nên sâu lắng, những cái vuốt ve của anh không còn chỉ là chiếm đoạt mà còn có cả sự vỗ về. Anh muốn xoa dịu nỗi đau của cô, muốn dẫn dắt cô vào thế giới của sự khoái lạc. Và An Chi, với tình yêu tuyệt đối dành cho anh, đã nhanh chóng quên đi sự đau đớn ban đầu, để rồi chìm đắm trong những con sóng ái ân mà anh tạo ra. Đêm đó, họ đã hòa vào nhau, một bản giao hưởng của thể xác, của sự chiếm hữu, của dối lừa và của cả một tình yêu vừa chớm nở trong lòng kẻ đi săn.
Sau cơn hoan lạc, An Chi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, gương mặt cô bình yên và mãn nguyện như một đứa trẻ. Thiên Vũ không ngủ được. Anh nằm đó, nhìn gương mặt say ngủ của cô. Vẻ đẹp thuần khiết này, sự tin tưởng tuyệt đối này, khiến anh cảm thấy một cảm giác tội lỗi len lỏi. Hình ảnh cha anh nằm trong vũng máu và hình ảnh An Chi đang ngủ bình yên trong tay anh chồng chéo lên nhau. Anh đã đi đúng hướng trên con đường trả thù, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy một sự mất mát không tên?
Anh khẽ siết chặt vòng tay hơn một chút. Không. Anh tự nhủ. Đây chỉ là một quân cờ. Một quân cờ xinh đẹp và hữu dụng nhất. Không được có tình cảm. Hắn ta đã cướp đi gia đình của anh, anh sẽ cướp đi thứ mà hắn ta yêu quý nhất. Giai điệu chiếm hữu đã tấu lên, và nó phải kết thúc bằng sự hủy diệt. Anh nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh của cô, để cho bóng tối của thù hận một lần nữa bao trùm lấy tâm trí mình.