rượu độc ly tình

Chương 4: Nốt Trầm Của Dối Lừa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, trong phòng họp kín của công ty đầu tư LTV Group, Lâm Thiên Vũ là một con người hoàn toàn khác. Không còn vẻ dịu dàng, thấu hiểu. Anh ngồi ở đầu bàn, gương mặt lạnh như tiền, đôi mắt sắc bén lướt qua những biểu đồ và con số trên màn hình.

"Kế hoạch 'Sóng Ngầm' giai đoạn một đã thành công," một vị giám đốc báo cáo. "Chúng ta đã thâu tóm được 15% cổ phần của công ty vật liệu xây dựng Minh Tâm, một trong những nhà cung cấp chính của tập đoàn An Thịnh. Giá cổ phiếu của họ bắt đầu có dấu hiệu bất ổn."

"Tốt," Thiên Vũ nói, giọng không một chút cảm xúc. "Tiếp tục giai đoạn hai. Gây áp lực lên các nhà cung cấp nhỏ hơn, tung tin đồn về chất lượng sản phẩm của Minh Tâm. Tôi muốn ông Hoàng An phải đứng ngồi không yên, phải tự mình cắt đi một cánh tay."

Mọi mệnh lệnh anh đưa ra đều tàn nhẫn và chính xác. Anh như một vị tướng đang điều binh khiển tướng trên chiến trường, không một chút do dự. Không ai có thể nhận ra, đây chính là người đàn ông đêm qua còn đang dịu dàng ân ái với một cô gái trẻ.

Rời khỏi công ty, anh lập tức quay trở lại với vai diễn của mình. Anh lái xe đến nhà An Chi, trên tay là một hộp bánh macaron mà cô yêu thích.

Cô chạy ra đón anh, nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Nhưng hôm nay, nụ cười đó có chút gượng gạo. "Anh đến rồi."

"Em sao vậy? Trông em có vẻ không vui." Anh đưa tay vuốt tóc cô, giọng đầy quan tâm.

An Chi thở dài. "Là ba em. Mấy hôm nay công ty có chuyện, con thấy ba căng thẳng và mệt mỏi lắm. Tối nào ba cũng làm việc đến khuya."

Thiên Vũ ôm cô vào lòng, một cái ôm đầy vỗ về. "Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Kinh doanh mà, lúc nào cũng có khó khăn." Anh đóng vai một người bạn trai thấu hiểu một cách hoàn hảo.

Anh ngồi nói chuyện với cô, lắng nghe cô kể về nỗi lo của mình. Rồi anh "vô tình" đưa ra một vài lời khuyên. "Anh nghĩ, trong lúc khó khăn thế này, ba em không nên quá tin vào những đối tác lâu năm. Đôi khi, chính những người thân cận nhất lại là người nguy hiểm nhất. Có lẽ ông nên tìm những nguồn cung mới, dù có mạo hiểm hơn một chút, nhưng lại có thể phá vỡ thế bế tắc."

Lời khuyên của anh nghe qua thì rất có lý, nhưng thực chất lại là một liều thuốc độc. Anh biết rõ ông Hoàng An là người đa nghi, và lời khuyên này sẽ gieo vào lòng ông ta sự hoài nghi với chính những người trung thành của mình, khiến ông ta tự cô lập và đưa ra những quyết định sai lầm. An Chi, với sự non nớt của mình, lại tin rằng đó là lời khuyên chân thành. Cô cảm động vì sự quan tâm của anh và hứa sẽ nói lại với cha. Cô không hề biết rằng, mình vừa trở thành người truyền đi thông điệp hủy diệt chính gia đình mình.

Để vở kịch thêm phần chân thật, vài ngày sau, Thiên Vũ đưa cô đến một nơi mà anh nói là "chốn bình yên bí mật" của anh. Đó là một nhà thờ cổ ở ngoại ô thành phố, nơi anh đã từng đến rất nhiều lần khi còn nhỏ cùng với mẹ. Đây là một phần ký ức thật sự của anh.

Họ ngồi trên một chiếc ghế đá cũ dưới bóng cây, không khí yên tĩnh và trang nghiêm. "Ngày xưa," anh bắt đầu, giọng trầm xuống, ánh mắt nhìn xa xăm. "Mỗi khi có chuyện buồn, mẹ anh đều dẫn anh đến đây. Bà nói, ở đây mình có thể trút bỏ hết mọi gánh nặng."

Anh vô tình để lộ ra một nét buồn sâu thẳm trong đôi mắt. An Chi, với tâm hồn nhạy cảm của một người nghệ sĩ, lập tức nhận ra. Cô khẽ nắm lấy tay anh. "Anh đang có chuyện buồn sao, Thiên Vũ?"

"Chỉ là vài chuyện quá khứ thôi."

"Anh có thể chia sẻ với em mà," cô nói, giọng dịu dàng. "Em không thể giúp anh giải quyết, nhưng em có thể ở bên cạnh lắng nghe."

Sự chân thành của cô khiến trái tim Thiên Vũ khẽ run lên. Anh suýt nữa đã kể ra tất cả. Nhưng rồi anh kịp dừng lại, biến nó thành một phần của vở kịch. "Gia đình anh... đã từng gặp một biến cố lớn. Anh đã mất tất cả. Anh đã phải tự mình gây dựng lại mọi thứ từ con số không." Anh nói một nửa sự thật, một nửa sự thật còn nguy hiểm hơn cả lời nói dối.

An Chi lập tức ôm chầm lấy anh. "Em xin lỗi... Em không biết... Anh đã vất vả nhiều rồi." Cô thương anh, ngưỡng mộ anh, và cảm thấy muốn bù đắp cho những đau khổ mà anh đã trải qua. Tình yêu của cô dành cho anh càng thêm sâu sắc.

Đêm đó, họ lại trở về căn penthouse. Tình yêu của họ sau sự sẻ chia "chân thành" kia càng trở nên nồng nàn hơn. Nhưng cuộc ân ái lần này lại có phần khác lạ. Thiên Vũ trở nên mạnh bạo và có phần thô bạo hơn. Anh chiếm hữu cô như muốn khảm cô vào cơ thể mình, như một cách để trút bỏ những dằn vặt trong lòng. Nụ hôn của anh vừa có đam mê, vừa có sự tức giận. Anh tức giận vì sự yếu lòng của chính mình, tức giận vì cô gái này có thể dễ dàng chạm đến những góc khuất nhất trong tâm hồn anh.

An Chi không hiểu được sự phức tạp đó. Cô chỉ cảm nhận được sự khao khát mãnh liệt của anh và đáp lại một cách nồng nhiệt. Cô nghĩ rằng đó là biểu hiện của một tình yêu sâu sắc, cô không biết rằng, đó là nốt trầm của sự dối lừa, là sự đấu tranh giữa yêu và hận trong một con người đang tự dày vò chính mình. Mỗi một khoái cảm cô có được đêm nay, đều sẽ phải trả giá bằng nỗi đau gấp vạn lần trong tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×