Cơn bão mà Lâm Thiên Vũ tạo ra không ập đến một cách ồn ào. Nó là một cơn bão ngầm, lặng lẽ ăn mòn và phá hủy mọi thứ từ bên trong. Tập đoàn An Thịnh, một cây đại thụ tưởng chừng vững chãi, bắt đầu có những dấu hiệu mục ruỗng.
Giá cổ phiếu liên tục sụt giảm không rõ nguyên nhân. Các đối tác cung ứng lâu năm bắt đầu gây khó dễ, đòi thanh toán sớm hoặc hủy hợp đồng đột ngột. Những tin đồn thất thiệt về chất lượng các dự án của An Thịnh bắt đầu lan truyền trong giới bất động sản. Mọi thứ diễn ra một cách có hệ thống, như một mạng lưới vô hình đang từ từ siết chặt, bóp nghẹt lấy An Thịnh.
Ông Hoàng An gầy đi trông thấy. Mái tóc ông bạc đi nhiều hơn chỉ trong vài tuần. Ông dành cả ngày ở công ty, liên tục có những cuộc họp căng thẳng, những cuộc điện thoại đầy tiếng quát tháo. Ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kẻ thù của ông là ai mà lại có thể ra những đòn tấn công hiểm độc và vô hình đến vậy? Sự đa nghi, mệt mỏi và áp lực khiến ông ngày càng đưa ra những quyết định sai lầm, càng làm cho tình hình thêm tồi tệ.
Hạ An Chi sống trong những ngày tháng nặng nề. Cô không còn tâm trạng để chơi đàn. Ngôi nhà của cô, nơi từng tràn ngập tiếng cười, giờ đây chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ. Cô thấy cha mình tiều tụy, cô thương ông đến thắt lòng nhưng lại chẳng thể làm gì để giúp. Người duy nhất cô có thể chia sẻ và tìm thấy sự an ủi chính là Lâm Thiên Vũ.
Anh vẫn ở đó, vẫn là một bờ vai vững chãi cho cô tựa vào. Anh kiên nhẫn lắng nghe cô than thở, an ủi cô bằng những lời dịu dàng. Anh trở thành điểm sáng duy nhất trong thế giới đang dần sụp đổ của cô.
Và đối với ông Hoàng An, trong cơn tuyệt vọng, ánh sáng đó cũng dần trở thành niềm hy vọng cuối cùng của ông. Ông đã quan sát Lâm Thiên Vũ từ lâu. Một chàng trai trẻ tuổi nhưng đã xây dựng được cả một đế chế tài chính. Một người có cái đầu lạnh, có tầm nhìn, và quan trọng nhất, lại hết mực yêu thương con gái của ông. Trong cơn bão tố này, ông chợt nhận ra, có lẽ chàng trai này chính là chiếc phao cứu sinh mà ông đang cần.
Sau nhiều đêm trằn trọc, ông đã đưa ra một quyết định. Một quyết định mà sau này, ông sẽ phải hối hận đến hết cả cuộc đời.
Ông chính thức mời Lâm Thiên Vũ đến một bữa tối riêng tại nhà, không có sự có mặt của An Chi. Bữa tối diễn ra trong không khí trang trọng nhưng cũng đầy căng thẳng.
"Cậu Vũ," ông Hoàng An mở lời, giọng ông mệt mỏi. "Chắc cậu cũng đã nghe về những khó khăn của An Thịnh dạo gần đây."
Thiên Vũ gật đầu, vẻ mặt tỏ ra thông cảm. "Dạ, cháu có nghe An Chi kể. Cháu rất lo cho sức khỏe của bác và cô ấy."
"Thằng già này thì không sao," ông Hoàng An xua tay. "Chỉ thương con Chi, nó còn quá nhỏ để phải chịu đựng những chuyện này. An Thịnh là tâm huyết cả đời của bác, là thứ duy nhất bác có thể để lại cho nó." Ông nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, ánh mắt đầy khẩn khoản. "Bác biết điều này có thể rất đường đột. Nhưng bác... có thể nhờ cậu giúp một tay được không?"
Thiên Vũ im lặng, một sự im lặng đầy tính toán. Đây rồi. Mọi thứ đang đi đúng theo kế hoạch của anh. Con mồi đã tự mình chui đầu vào rọ.
Ông Hoàng An nói tiếp, giọng thành khẩn hơn. "Bác muốn mời cậu về An Thịnh, với tư cách là một cố vấn đặc biệt cho Hội đồng quản trị. Bác cần cái đầu của cậu, cần tầm nhìn của cậu để giúp An Thịnh vượt qua cơn bão này. Dĩ nhiên, đãi ngộ sẽ hoàn toàn xứng đáng. Cậu... hãy xem như là giúp bác, cũng là giúp cho tương lai của cậu và An Chi."
Ông ta đã đặt cả sản nghiệp và đứa con gái yêu quý của mình vào tay kẻ thù mà không hề hay biết.
Lâm Thiên Vũ trưng ra một vẻ mặt đắn đo. Anh ta đặt ly trà xuống, thở dài. "Thưa bác, cháu rất cảm kích sự tin tưởng của bác. Nhưng cháu là người ngoài, hơn nữa công ty của cháu cũng hoạt động trong lĩnh vực đầu tư, sẽ có những xung đột lợi ích nhất định. Cháu e là không tiện."
Anh ta từ chối. Một lời từ chối khôn ngoan để khiến con mồi càng thêm tin tưởng.
Đúng như anh ta dự đoán, tối hôm đó, An Chi đã tìm gặp anh. Đôi mắt cô hoe đỏ, ngấn lệ. "Thiên Vũ, em nghe ba nói rồi. Em xin anh, anh hãy giúp ba em đi. Em biết anh rất giỏi. Chỉ có anh mới có thể giúp được ba em thôi. Coi như là vì em, có được không anh?"
Cô ôm chầm lấy anh, cơ thể run rẩy. Cô đang cầu xin anh cứu lấy gia đình mình, mà không biết rằng cô đang cầu xin một con quỷ dữ.
Thiên Vũ ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại. Anh im lặng một lúc lâu, như đang trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội. Rồi anh thở dài, một tiếng thở dài của sự "miễn cưỡng".
"Được rồi," anh nói, giọng đầy yêu chiều. "Anh không thể từ chối em được. Vì em, anh sẽ làm."
An Chi ngẩng lên, gương mặt cô vỡ òa trong hạnh phúc. "Thật sao anh? Cảm ơn anh! Cảm ơn anh! Em biết mà, anh là người tốt nhất trên đời."
Cô hôn lên môi anh, một nụ hôn của sự biết ơn, của niềm tin và tình yêu tuyệt đối. Trong khoảnh khắc đó, khi cảm nhận được sự trong trắng và niềm hạnh phúc thuần khiết của cô, trái tim Lâm Thiên Vũ đã nhói lên một cái thật sự. Một cảm giác tội lỗi sắc như dao cắt qua tâm hồn anh. Liệu sự trả thù này có đáng giá không? Có đáng để hủy hoại một người con gái đã yêu anh bằng cả sinh mệnh như vậy không?
Sự do dự thoáng qua, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Anh đưa cô về nhà. Nhìn bóng cô vui vẻ chạy vào báo tin cho cha, lòng anh trĩu nặng. Anh ngồi một mình trong chiếc xe hơi sang trọng, chìm trong bóng tối. Cuộc chiến trong nội tâm anh đang diễn ra dữ dội. Một bên là hình ảnh An Chi hạnh phúc, một bên là hình ảnh cha mẹ anh trong ngày bi kịch.
Anh rút từ trong ví ra một vật mà anh luôn mang theo bên mình. Đó không phải là một tấm ảnh, mà là một mẩu giấy đã ố vàng, được gấp lại cẩn thận. Là mẩu thư tuyệt mệnh mà cha anh để lại, với dòng chữ nguệch ngoạc cuối cùng: "Thiên Vũ, hãy sống và lấy lại danh dự cho gia đình ta."
Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó. Ngọn lửa hận thù đã nguội đi đôi chút, giờ đây lại bùng cháy trở lại, dữ dội và tàn khốc hơn xưa. Sự do dự biến mất. Ánh mắt anh trở lại vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn cố hữu.
Anh đã có lựa chọn của mình. Ván cờ này phải được kết thúc.
Anh đã được mời vào tận trung tâm đầu não của kẻ thù. Con sói đã vào được chuồng cừu. Cơn bão ngầm không còn ngầm nữa. Nó đã sẵn sàng để nổi lên, cuốn phăng đi tất cả.