rượu độc ly tình

Chương 7: Điệu Tango Trên Bờ Vực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dưới sự "lèo lái" tài tình của Lâm Thiên Vũ, con tàu An Thịnh không những không vượt qua được cơn bão, mà còn lao nhanh hơn vào vùng xoáy hủy diệt. Ông Hoàng An giờ đây đã hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Ông sa thải những nhân viên trung thành lâu năm, những người dám lên tiếng phản đối các quyết sách của Thiên Vũ. Ông cắt đứt quan hệ với những đối tác cũ để ký hợp đồng với những công ty "ma" mà Thiên Vũ giới thiệu. Tập đoàn An Thịnh giờ đây chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch, tài sản đã dần bị chuyển hết ra ngoài một cách hợp pháp dưới những bản hợp đồng được chính tay ông ký.

Khi mọi thứ đã gần như nằm trong lòng bàn tay, Thiên Vũ quyết định tung ra đòn kết liễu.

"Bác à," anh nói trong một cuộc họp, vẻ mặt đầy nghiêm trọng. "Tình hình của chúng ta rất nguy cấp. Kẻ thù giấu mặt vẫn đang tấn công. Cách phòng ngự duy nhất bây giờ là phải phản công. Cháu có một cơ hội đầu tư cực lớn vào một dự án khu đô thị mới ở Phú Quốc. Lợi nhuận có thể giúp chúng ta bù lại toàn bộ thua lỗ và vực dậy công ty chỉ trong một quý."

Anh ta trải ra trước mặt ông Hoàng An một bản kế hoạch được chuẩn bị công phu, với những con số lợi nhuận hấp dẫn đến mức không tưởng. Dĩ nhiên, dự án đó là một cái bẫy hoàn hảo.

"Nhưng... chúng ta lấy đâu ra vốn để đầu tư bây giờ?" Ông Hoàng An lo lắng.

Thiên Vũ im lặng một lúc, rồi nói, giọng đầy vẻ đắn đo. "Chỉ còn một cách cuối cùng. Bác phải dùng toàn bộ tài sản cá nhân còn lại của mình, bao gồm cả căn biệt thự mà bác đang ở, để thế chấp ngân hàng, huy động một nguồn vốn cuối cùng. Đây là một canh bạc được ăn cả ngã về không, thưa bác. Rủi ro rất lớn."

Anh ta cố tình nói về rủi ro, để khiến ông Hoàng An tin rằng đây là một kế hoạch thật sự, chứ không phải một cái bẫy. Ông Hoàng An, người đã thua lỗ quá nhiều và đang khao khát gỡ gạc, đã không còn đủ tỉnh táo để suy xét nữa. Đối với ông, Thiên Vũ chính là hy vọng duy nhất. Ông gật đầu đồng ý.

Đêm trước ngày ông Hoàng An ký vào bản hợp đồng thế chấp định mệnh, Thiên Vũ đưa An Chi đến tham dự một buổi dạ vũ sang trọng của giới thượng lưu. Anh muốn cho cô một đêm cuối cùng thật đẹp, một ký ức hoàn hảo trước khi anh đạp đổ tất cả.

An Chi đẹp lộng lẫy trong chiếc váy dạ hội màu đen tuyền, một sự lựa chọn có phần khác với phong cách thường ngày của cô, nhưng lại tôn lên làn da trắng sứ và thân hình quyến rũ của cô một cách đáng kinh ngạc. Trông cô như một nữ hoàng bóng đêm, bí ẩn và đầy mê hoặc.

Thiên Vũ, trong bộ lễ phục trắng, lại giống như một hoàng tử ánh sáng. Họ là một cặp đôi tương phản nhưng lại hài hòa đến lạ lùng.

"Em có muốn khiêu vũ không?" Anh chìa tay ra trước mặt cô.

Họ cùng nhau bước ra sàn nhảy. Bản nhạc nổi lên, đó là một điệu tango đầy đam mê và mãnh liệt. Điệu nhảy này giống hệt như mối quan hệ của họ. Những bước chân dồn dập, những cái ôm siết chặt, những cú xoay người đầy kịch tính. Họ cuốn lấy nhau, ánh mắt không rời. An Chi hoàn toàn tin tưởng, để cho anh dẫn dắt từng bước đi. Cô không biết rằng, điệu tango này đang dẫn cô đến gần hơn với bờ vực thẳm. Mỗi bước lùi của cô là một bước anh tiến tới sự trả thù.

Sau buổi dạ vũ, họ trở về căn penthouse. Không gian tràn ngập cảm xúc từ điệu nhảy. Thiên Vũ ép cô vào tường, hôn cô một cách cuồng dại. Nụ hôn này không còn sự dịu dàng, chỉ có sự chiếm hữu tuyệt đối và một nỗi tuyệt vọng không tên. Anh như muốn nuốt chửng lấy cô, muốn khắc ghi hình ảnh và mùi hương của cô vào tận cùng linh hồn mình.

Cuộc ân ái đêm đó là cuộc ân ái mãnh liệt và đau đớn nhất. Anh làm tình với cô như một lời từ biệt. Mỗi cái chạm đều là một sự hối tiếc muộn màng. Mỗi nụ hôn đều là một lời xin lỗi không thể thốt ra. An Chi, trong cơn mê của khoái lạc, chỉ cảm nhận được sự nồng nhiệt khác thường của anh. Cô hạnh phúc mà không biết rằng, mình đang khiêu vũ trên sự tan vỡ của chính cuộc đời mình.

Sáng hôm sau, Thiên Vũ mặc lại bộ vest đen quen thuộc. Anh trở lại là một con sói lạnh lùng. Anh có mặt tại ngân hàng, chứng kiến ông Hoàng An đặt bút ký vào tờ giấy cuối cùng, bán đi cả linh hồn của mình cho ác quỷ.

Khi nét bút cuối cùng được ký xuống, Thiên Vũ khẽ mỉm cười. Một nụ cười không có niềm vui, chỉ có sự trống rỗng. Anh nhìn ông Hoàng An, người đàn ông đang thở phào nhẹ nhõm vì tin rằng mình sắp được cứu. Rồi anh nghĩ đến An Chi, người có lẽ giờ này đang tỉnh giấc trên chiếc giường của anh, chờ đợi anh trở về.

Cái bẫy đã sập. Điệu tango đã kết thúc. Và giờ là lúc tấm màn nhung của vở kịch bi thương này từ từ buông xuống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×