Ngày rằm tháng đó, bầu trời Sài Gòn trong xanh một cách lạ thường. Hoàng Bách và An Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi quan trọng nhất cuộc đời họ.
Họ không đi bằng chiếc siêu xe của Bách. An Nhiên (trong thân xác Bách) đã khăng khăng rằng một chuyến đi mang tính "tâm linh" như thế này phải được thực hiện bằng một phương tiện "giản dị" hơn. Cuối cùng, họ thuê một chiếc xe du lịch nhỏ, có tài xế riêng, để không ai phải phân tâm.
Trợ lý Khang được giao nhiệm vụ ở lại "trông nhà" và xử lý mọi công việc. Trước khi đi, An Nhiên đã dặn dò anh ta một cách cẩn thận: "Nếu có ai gọi, cứ nói Chủ tịch đang đi công tác ở một nơi không có sóng điện thoại để tìm kiếm sự cân bằng." Khang, sau bao nhiêu chuyện kỳ lạ, giờ chỉ biết gật đầu chấp nhận mọi yêu cầu của "ông chủ" mình.
Vy, cô bạn thân của An Nhiên, cũng được thông báo rằng "bạn mình" sẽ đi xa vài ngày để hoàn thành nốt những bức tranh cuối cùng cho triển lãm.
Hành trình từ trung tâm Sài Gòn đến Cần Giờ mất khoảng hai tiếng. Khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi thành phố đông đúc, đi qua phà Bình Khánh và tiến vào những con đường rợp bóng cây xanh của huyện đảo, không khí trong xe trở nên im lặng một cách khác thường.
Họ không còn cãi vã. Họ chỉ ngồi đó, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
Bách (trong thân xác Nhiên) nhìn vào đôi bàn tay nhỏ bé của mình. Anh đã quen với nó. Anh đã quen với việc dùng đôi tay này để pha những màu sắc mà trước đây anh cho là vô nghĩa, để tạo ra những hình khối có cảm xúc. Anh nghĩ về buổi triển lãm sắp tới, một thành tựu không phải của anh, nhưng lại có một phần công sức rất lớn của anh trong đó.
Nhiên (trong thân xác Bách) thì lại cảm nhận sức nặng của cơ thể này, một sức nặng của trách nhiệm. Cô đã quen với việc phải suy nghĩ cho hàng trăm nhân viên, quen với việc đưa ra những quyết định có thể ảnh hưởng đến cả một tập đoàn. Cô nghĩ về Lý Kiều Trinh, cô gái thông minh và mạnh mẽ đó. Cô cảm thấy một chút tội lỗi, vì đã vô tình bước vào cuộc đời của Kiều Trinh bằng một sự giả dối.
"Này," Nhiên đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Sau khi trở về... anh định sẽ nói gì với cô ấy?"
Bách thở dài. "Tôi không biết. Có lẽ tôi sẽ phải nói ra toàn bộ sự thật. Cô ấy xứng đáng được biết điều đó. Dù sau đó cô ấy có quyết định thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận."
"Anh... có thích cô ấy không?" Nhiên hỏi, giọng có chút ngập ngừng.
"Cô ấy là một người phụ nữ hoàn hảo," Bách đáp. "Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ may mắn khi có được cô ấy."
Câu trả lời đó không phải là một lời khẳng định, nhưng nó chứa đựng một sự thừa nhận. An Nhiên cảm thấy một cảm giác lạ lùng trong lồng ngực. Một chút hụt hẫng. Cô không biết tại sao.
Cuối cùng, họ cũng đến được ngôi chùa cổ nằm ẩn mình giữa một khu rừng ngập mặn. Ngôi chùa không lớn, kiến trúc bằng gỗ đã nhuốm màu thời gian, toát lên một vẻ thanh tịnh và cổ xưa. Không có nhiều khách thập phương, chỉ có vài vị sư già đang quét lá trong sân.
Họ bước vào trong, không khí mát mẻ và mùi trầm hương thoang thoảng khiến tâm hồn họ cảm thấy nhẹ nhõm. Theo tấm bản đồ sao trên chiếc chìa khóa, trung tâm của sự kiện này nằm ở khu vực tháp cổ phía sau chùa.
Khi họ đến gần ngọn tháp, hai chiếc chìa khóa trong túi họ bắt đầu rung lên ngày một mạnh hơn và tỏa ra một luồng sáng ấm áp.
Họ đứng trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ dẫn vào bên trong tháp. Trên cửa có hai ổ khóa hình dạng y hệt nhau.
"Đến lúc rồi," Bách nói, giọng có chút run rẩy.
Họ nhìn nhau một lần cuối. Một cái nhìn chứa đựng tất cả những gì họ đã trải qua cùng nhau: sự căm ghét, sự bực bội, sự hợp tác, sự thấu hiểu, và cả một thứ tình cảm không tên vừa mới chớm nở.
"Sẵn sàng chưa?" Nhiên hỏi.
Bách gật đầu.
Họ cùng nhau đưa hai chiếc chìa khóa vào hai ổ khóa. Chúng vừa khít một cách hoàn hảo.
Họ cùng nhau vặn chìa khóa.
Cạch!
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra. Nhưng bên trong không phải là một căn phòng tối. Nó là một luồng sáng trắng chói lòa, bao trùm lấy cả hai người. Một cảm giác quen thuộc, giống hệt như lúc bị sét đánh, ập đến. Cơ thể họ trở nên nhẹ bẫng, và ý thức của họ chìm vào một khoảng không vô định.
Khi An Nhiên mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm nhận được là sự nhẹ nhõm quen thuộc của chính cơ thể mình. Cô đưa tay lên, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, có vài vết sơn mờ mờ. Cô nhìn xuống, cô đang mặc bộ váy hoa của chính mình.
Cô đã trở về.
Cô nhìn sang bên cạnh. Hoàng Bách cũng đang từ từ ngồi dậy. Anh đang ở trong thân xác của chính mình, trong bộ vest quen thuộc. Anh nhìn vào đôi bàn tay to lớn của mình, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng.
Họ đã thành công.
Nhưng rồi, khi ánh mắt họ chạm nhau, sự vui mừng nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một sự ngượng ngùng và xa cách đến kỳ lạ. Họ không còn là hai linh hồn trong một cuộc phiêu lưu chung nữa. Họ đã trở lại là Trần Hoàng Bách và Vũ An Nhiên, một CEO và một họa sĩ, hai con người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Mối liên kết đặc biệt đã biến mất.
Sự im lặng bao trùm, còn khó xử hơn cả những lần cãi vã trước đây.
"Vậy là... xong rồi," Bách là người lên tiếng trước, giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên có chút xa lạ.
"Ừm... xong rồi," Nhiên đáp, giọng nói trong trẻo của cô cũng khiến chính cô cảm thấy không quen.
Họ đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Cánh cửa tháp vẫn mở, nhưng luồng sáng đã biến mất, chỉ còn lại một căn phòng trống không.
Chuyến đi trở về Sài Gòn còn im lặng hơn cả lúc đi. Họ không biết phải nói gì với nhau. Câu chuyện chung của họ đã kết thúc rồi sao? Họ sẽ trở lại làm hai đường thẳng song song, chỉ vô tình cắt nhau một lần vì một sự cố kỳ lạ?
Khi chiếc xe dừng lại trước khu tập thể cũ của An Nhiên, cô mở cửa xe. "Cảm ơn... vì tất cả," cô nói, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Triển lãm của cô... chúc may mắn," Bách đáp lại, cũng nhìn ra hướng khác.
An Nhiên bước xuống xe. Cánh cửa xe đóng lại. Chiếc xe sang trọng từ từ lăn bánh và biến mất ở cuối con hẻm.
An Nhiên đứng đó một mình, nhìn theo. Cô đã trở về nhà, trở về với cuộc sống của mình. Nhưng tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng và mất mát đến vậy? Cô cảm thấy như mình vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, một thứ mà cô còn chưa kịp nhận ra đó là gì.