Trở lại với chính mình, trở lại với cuộc sống quen thuộc, nhưng cả An Nhiên và Hoàng Bách đều cảm thấy có một điều gì đó đã thay đổi mãi mãi.
An Nhiên bước vào căn gác xép bừa bộn của mình. Mọi thứ vẫn y như cũ, nhưng trong mắt cô, nó không còn là một sự hỗn loạn đầy cảm hứng nữa. Nó chỉ đơn giản là... bừa bộn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy một sự thôi thúc muốn dọn dẹp. Cô nhớ lại cách Bách đã sắp xếp những lọ sơn của cô theo mã màu. Với một nụ cười khẽ, cô bắt đầu sắp xếp lại studio của mình, không phải một cách vô trùng như anh, mà theo một logic của riêng cô, gọn gàng hơn, ngăn nắp hơn.
Cô kiểm tra tài khoản ngân hàng. Con số trong đó, nhờ những bức tranh "hợp tác" đã được bán, lần đầu tiên cho cô một cảm giác an toàn về tài chính. Cô nhận ra, kỷ luật và kế hoạch không phải là kẻ thù của nghệ thuật. Đôi khi, nó lại là bệ đỡ vững chắc nhất cho sự sáng tạo được thăng hoa.
Buổi triển lãm cá nhân của cô, với tên gọi "Giao Thoa", sắp diễn ra. Cô đứng trước 15 bức tranh, những đứa con tinh thần của "hai người". Mỗi tác phẩm đều là một sự hòa quyện kỳ lạ: ý tưởng bay bổng của cô và những đường nét chính xác của anh; cảm xúc mãnh liệt của cô và bố cục logic của anh. Cô nhìn chúng, và cô không chỉ thấy tác phẩm của mình. Cô thấy cả một phần của Hoàng Bách trong đó.
Hoàng Bách trở về với căn penthouse lạnh lẽo của mình. Sự ngăn nắp và trật tự tuyệt đối, thứ mà anh từng yêu quý, giờ đây lại mang đến một cảm giác trống rỗng đến lạ. Nó quá im lặng, quá vô trùng.
Anh ngồi trong một cuộc họp hội đồng quản trị. Những biểu đồ, những con số vẫn ở đó, nhưng chúng không còn là điều duy nhất anh thấy. Trong lúc lơ đãng, anh cầm bút và vẽ ra những hình khối, những đường nét trừu tượng trên một tờ giấy ghi chú.
Trợ lý Khang mang cho anh một ly cà phê đen không đường như thường lệ. Bách nhìn ly cà phê, rồi nói một câu khiến Khang suýt làm rơi cả khay.
"Khang, từ ngày mai, pha cho tôi cà phê sữa. Ít sữa thôi."
Anh biết mình có một việc phải làm, một việc cần sự dũng cảm hơn cả việc đối mặt với một cuộc khủng hoảng truyền thông. Anh phải đối mặt với Lý Kiều Trinh.
Họ gặp nhau ở một quán trà. Bách không vòng vo. Anh không kể về chuyện hoán đổi, nhưng anh đã nói ra sự thật theo một cách khác.
"Kiều Trinh, anh xin lỗi," anh nói một cách chân thành. "Thời gian qua, anh đã trải qua một giai đoạn thay đổi rất lớn về con người mình. Người mà em đã gặp, người đã nói về nghệ thuật và những tâm sự... đó là một phần con người mà anh đang cố gắng khám phá, nhưng anh nhận ra, đó không hoàn toàn là anh. Sẽ thật không công bằng nếu chúng ta tiếp tục mối quan hệ này dựa trên một sự hiểu lầm. Lỗi là ở anh."
Lý Kiều Trinh, với sự thông minh và kiêu hãnh của mình, đã im lặng lắng nghe. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, thấy được sự chân thành và dằn vặt trong mắt anh. Cô gật đầu.
"Xem ra, người đàn ông mà em hứng thú, có lẽ thật sự không tồn tại," cô nói, giọng có chút buồn nhưng không hề oán trách. "Em mong anh sẽ sớm tìm lại được chính mình, anh Bách."
Họ chia tay một cách văn minh. Bách cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng có một sự tiếc nuối. Anh đã đóng lại cánh cửa với một người phụ nữ hoàn hảo.
Đêm khai mạc triển lãm "Giao Thoa".
Phòng tranh đông nghịt người. Giới phê bình, nhà sưu tầm, và cả những người yêu nghệ thuật đều đến để chiêm ngưỡng những tác phẩm của "hiện tượng mới" trong làng hội họa. Phong cách độc nhất vô nhị của An Nhiên đã tạo ra một cơn sốt thật sự.
An Nhiên, trong một chiếc váy trắng đơn giản, đứng giữa những thành công của mình, nhận lấy những lời chúc mừng. Nhưng cô lại cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ. Đây không phải là thành công của riêng cô. Một nửa tâm hồn của những bức tranh này không có ở đây.
Khi cô đang trả lời phỏng vấn của một nhà báo, ánh mắt cô vô tình lướt qua đám đông. Và rồi, tim cô hẫng đi một nhịp.
Ở một góc phòng, đứng lặng lẽ sau một cây cột lớn, là Hoàng Bách. Anh vận một bộ vest lịch lãm, trông có chút lạc lõng giữa không gian nghệ thuật, nhưng anh đã ở đó. Anh đã đến.
Ánh mắt họ gặp nhau xuyên qua đám đông ồn ào. Mọi âm thanh như lùi lại. Sự ngượng ngùng của ngày họ trở về dường như tan biến. Họ không còn nhìn thấy một CEO lạnh lùng hay một cô họa sĩ bừa bộn. Họ nhìn thấy một người duy nhất trên đời này có thể hiểu được bí mật của mình, hiểu được sự thay đổi của mình.
Hoàng Bách khẽ mỉm cười, một nụ cười chân thật, và gật đầu chúc mừng cô.
An Nhiên cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Cô nhận ra sự trống rỗng trong lòng mấy ngày qua không phải vì cô nhớ cuộc sống xa hoa của anh, mà là vì cô nhớ anh. Nhớ những cuộc cãi vã, nhớ sự hợp tác, nhớ người đàn ông đã cùng cô trải qua chuyện điên rồ nhất.
Câu chuyện hoán đổi linh hồn có thể đã kết thúc. Nhưng câu chuyện thật sự của Hoàng Bách và An Nhiên, bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Cô lịch sự xin lỗi nhà báo, và bắt đầu bước về phía anh, xuyên qua đám đông, bước về phía thế giới của mình.