Tại căn gác xép của An Nhiên:
Hoàng Bách, trong thân xác của An Nhiên, đã đi đến giới hạn của sự chịu đựng. Sau cuộc điện thoại của "mẹ", anh nhận ra vấn đề còn nghiêm trọng hơn là chỉ một căn phòng bừa bộn. Sự nghiệp, cuộc sống của cô gái này đang trên bờ vực, và anh đang bị mắc kẹt trong đó. Hơn nữa, bức tranh bị anh làm hỏng kia rõ ràng là một hợp đồng quan trọng. Anh phải tìm "chính mình" để giải quyết mớ bòng bong này.
Nhưng làm thế nào? Anh không thể gọi vào số của mình, vì "anh" của hiện tại là một tâm hồn nghệ sĩ không biết trời đất là gì, chắc chắn sẽ làm hỏng mọi chuyện. Cách duy nhất là đến tận nơi, mặt đối mặt.
Anh quyết định đến trụ sở Tập đoàn B&P tại tòa nhà Saigon Sentinel. Anh phải vào được văn phòng của mình.
Anh vơ vội một chiếc áo khoác của An Nhiên, cố gắng chọn cái ít dính sơn nhất, rồi lao ra khỏi cửa. Trải nghiệm kinh hoàng đầu tiên là gọi một chiếc xe ôm công nghệ. Ngồi sau lưng một người lạ, phóng như bay giữa dòng xe cộ hỗn loạn của Sài Gòn, đối với một người cuồng kiểm soát và ưa sạch sẽ như Bách, nó không khác gì một màn tra tấn.
Khi đến được tòa nhà chọc trời quen thuộc của mình, anh bị chặn lại ngay ở cửa.
"Thưa cô, cô có lịch hẹn trước không ạ?" người bảo vệ hỏi một cách chuyên nghiệp.
"Tôi cần gặp Chủ tịch Trần Hoàng Bách," Bách đáp bằng giọng của Nhiên, cố gắng tỏ ra uy quyền, nhưng trong bộ dạng một cô họa sĩ luộm thuộm thì trông thật buồn cười.
Người bảo vệ nhìn anh từ đầu đến chân. "Xin lỗi, Chủ tịch không có lịch hẹn nào với... cô. Xin cô vui lòng rời khỏi."
"Nhưng tôi có chuyện khẩn cấp! Rất khẩn cấp!" Bách gắt lên. "Cứ nói với anh ta là... có 'Vũ An Nhiên' muốn gặp!"
Anh ta tin rằng cái tên của kẻ thù sẽ khiến "bản thể" của mình phải chú ý. Nhưng sau khi người bảo vệ gọi điện lên, câu trả lời vẫn là một cái lắc đầu. "Rất tiếc, thưa cô. Chủ tịch nói ngài ấy không quen ai và cũng không có thời gian cho những người gây rối."
Hoàng Bách đứng chết lặng giữa sảnh chính lộng lẫy, cảm thấy bất lực tột độ. Anh, chủ nhân của tòa nhà này, giờ lại không thể bước qua nổi cánh cửa của chính mình.
Tại căn penthouse của Hoàng Bách:
An Nhiên, trong thân xác của Hoàng Bách, cũng đang đứng ngồi không yên sau khi nghe tin về buổi xem mắt. Cô không thể đi được! Nhưng làm sao để từ chối mà không khiến bà Mai nổi giận?
Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là phải tìm An Nhiên "thật", tức là tìm Hoàng Bách trong cơ thể của cô. Cô nhớ lại tên khu tập thể mà anh ta đã nhắc đến trong cuộc cãi vã. Cô phải đến đó.
"Khang!" cô gọi người trợ lý bằng giọng trầm của Bách. "Chuẩn bị xe cho tôi. Tôi cần ra ngoài."
"Dạ, để tôi lái xe cho Chủ tịch ạ."
"Không cần! Tôi tự lái!" An Nhiên quả quyết. Cô cần sự riêng tư.
Khang có chút ngạc nhiên. Ông chủ của anh vốn rất quý chiếc xe thể thao của mình, hiếm khi để ai động vào, kể cả chính anh. Nhưng anh không dám cãi.
Cảnh tượng tiếp theo trong hầm để xe là một thảm họa nhỏ. An Nhiên, người chỉ quen đi xe buýt và xe ôm, ngồi vào chiếc siêu xe thể thao và hoàn toàn không biết phải làm gì. Sau mười phút loay hoay với hàng chục nút bấm, cuối cùng cô cũng khởi động được chiếc xe trong một tiếng gầm rú làm rung chuyển cả tầng hầm.
Hành trình từ Quận 1 đến Quận 3 của cô là một chuỗi những pha bẻ lái đột ngột, những cú phanh gấp và những tiếng còi inh ỏi từ những người đi đường khác. Trợ lý Khang, người lén đi theo sau bằng một chiếc xe khác vì quá lo lắng, mặt cắt không còn một giọt máu. Anh chắc chắn rằng "Chủ tịch" của mình đã thật sự bị sang chấn tâm lý rồi.
Khi chiếc xe thể thao sang trọng đỗ xịch trước một khu tập thể cũ kỹ, nó lập tức trở thành tâm điểm chú ý của cả khu phố. An Nhiên bước ra, trong bộ vest lịch lãm nhưng dáng đi lại có chút ngông nghênh của một nghệ sĩ, đi thẳng lên căn gác xép của mình.
Cô tìm thấy cửa không khóa. Bên trong, cô sững sờ. Căn phòng của cô, dù bừa bộn, nhưng là một sự bừa bộn có tổ chức của một người làm nghệ thuật. Còn bây giờ, nó đã được "dọn dẹp". Sách được xếp thành chồng vuông vức. Cọ vẽ được phân loại theo kích cỡ. Và tệ nhất...
Cô lao đến giá vẽ. Bức tranh "Hoàng hôn trên sông Sài Gòn" mà cô tâm đắc nhất, chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, giờ đã có thêm một vệt sơn màu vàng chói lọi, vô duyên nằm ngay giữa bầu trời. Nó đã bị phá hỏng.
Đúng lúc cơn giận của cô bùng lên đến đỉnh điểm, cánh cửa lại mở ra. Hoàng Bách, trong thân xác của cô, vừa từ tòa nhà B&P trở về, mặt mày xanh lét vì trải nghiệm xe ôm.
Họ nhìn nhau. Hai con người, hai thân xác, hai linh hồn lạc chỗ.
Im lặng.
Rồi sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng hét của một người đàn ông phát ra từ một cơ thể phụ nữ, và tiếng gầm của một người phụ nữ phát ra từ một cơ thể đàn ông.
"CÔ ĐÃ LÀM GÌ VỚI XE CỦA TÔI VÀ CƠ THỂ CỦA TÔI?" Bách gào lên bằng giọng của Nhiên.
"ANH MỚI LÀ NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ VỚI BỨC TRANH CỦA TÔI VÀ CUỘC SỐNG CỦA TÔI???" Nhiên đáp trả bằng giọng của Bách.
Họ lao vào một cuộc cãi vã còn kịch liệt hơn cả lần đầu tiên. Họ đổ lỗi cho nhau về mọi thứ, từ tia sét quái ác cho đến vệt sơn màu vàng. Họ đi vòng quanh nhau như hai con thú bị thương, vừa giận dữ vừa hoang mang.
Sau một hồi gào thét đến khản cả cổ (theo đúng nghĩa đen của cả hai), họ ngồi phịch xuống hai góc phòng, thở hổn hển. Họ nhận ra, cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì. Họ đang bị mắc kẹt trong một tình huống không thể vô lý hơn.
Sự im lặng bao trùm. Lần này là một sự im lặng của tuyệt vọng.
Đột nhiên, Hoàng Bách (trong thân xác Nhiên) nhớ ra điều gì đó. Anh nhìn lên, đôi mắt của Nhiên mở to đầy hoảng hốt.
"Chết tiệt," anh nói bằng giọng của Nhiên. "Tối nay... cô... à không, là tôi... là cái thân xác này... phải đi xem mắt!"
An Nhiên (trong thân xác Bách) cũng sực nhớ ra vấn đề của mình. Cô chỉ vào tấm toan đã bị phá hỏng.
"Còn tôi," cô nói bằng giọng của Bách, "phải giao bức tranh này trước năm giờ chiều, nếu không tôi sẽ mất hợp đồng và không có tiền trả tiền nhà tháng này!"
Họ lại nhìn nhau. Vấn đề của người này giờ đã trở thành vấn đề của người kia. Buổi xem mắt của anh và hợp đồng của cô. Hai thảm họa đang chờ sẵn.
Họ ghét nhau. Nhưng giờ đây, họ nhận ra, họ là hy vọng duy nhất của nhau.