SAI CƠ THỂ, ĐÚNG NGƯỜI

Chương 4: Cuộc Hợp Tác Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc cãi vã kinh thiên động địa, Hoàng Bách và An Nhiên ngồi ở hai góc đối diện của căn gác xép, nhìn nhau như hai kẻ thù không đội trời chung. Nhưng giờ đây, sự căm ghét đã phải tạm nhường chỗ cho một sự thật phũ phàng: họ đang mắc kẹt trong một mớ bòng bong chung. Vấn đề của người này đã trở thành thảm họa của người kia.

"Bức tranh," An Nhiên (trong thân xác Bách) lên tiếng trước, giọng nói trầm khàn của Bách khiến chính cô cũng phải giật mình. Cô chỉ vào tấm toan bị phá hỏng. "Năm giờ chiều nay phải giao. Nếu không, tôi... à không, cô... sẽ không có tiền trả tiền nhà."

Hoàng Bách (trong thân xác Nhiên) nhìn vào "kiệt tác" mà mình đã vô tình tạo ra. Một cảm giác tội lỗi hiếm hoi len lỏi trong lòng. Anh là một doanh nhân, anh hiểu giá trị của một hợp đồng.

"Được rồi," anh nói bằng giọng của Nhiên. "Phải sửa nó. Nói cho tôi biết phải làm gì. Cụ thể và theo từng bước."

An Nhiên như muốn nổ tung. "Nghệ thuật không phải là một bản kế hoạch kinh doanh! Nó là cảm xúc! Anh không thể 'làm theo từng bước' được!"

"Vậy thì cô mong đợi tôi phải làm gì?" Bách gắt lại. "Cơ thể này của cô hoàn toàn không có một chút năng khiếu nào về việc cầm cọ một cách có trật tự cả!"

Cuộc cãi vã lại sắp bùng nổ. Nhưng rồi, nhìn vào đồng hồ, An Nhiên biết mình không còn thời gian. Cô hít một hơi thật sâu. "Được rồi. Từng bước. Anh... à không, tôi... sẽ hướng dẫn."

Và thế là, một cảnh tượng kỳ lạ đã diễn ra. An Nhiên, trong bộ dạng của một CEO lịch lãm, đứng khoanh tay, đi qua đi lại và bắt đầu "chỉ đạo nghệ thuật".

"Cái màu vàng đó quá chói! Nó không có 'nỗi buồn' của hoàng hôn! Anh phải pha thêm một chút màu nâu đất để tạo ra sự trầm mặc!"

Bách, trong thân xác cô họa sĩ, nhíu mày. "'Trầm mặc' là bao nhiêu phần trăm nâu? Tỷ lệ 10:1 được không?"

"Trời ơi! Không có tỷ lệ nào hết! Anh phải 'cảm nhận' nó chứ!"

"Tôi không thể 'cảm nhận' một màu sắc!"

Sau gần một giờ vật lộn với những khái niệm như "nét cọ phải phiêu một chút", "màu sắc phải có chiều sâu tâm hồn", cuối cùng, bằng một cách thần kỳ nào đó, họ đã sửa xong bức tranh. Nó không còn mang phong cách thơ mộng nguyên bản của An Nhiên nữa. Thay vào đó, nó trở thành một tác phẩm kỳ dị, một sự kết hợp giữa những mảng màu đầy cảm xúc của Nhiên và những đường nét chính xác, gần như hình học của Bách.

Họ giao bức tranh cho phòng tranh vào lúc 4 giờ 55 phút chiều. Vị khách hàng, một doanh nhân trung niên, đã nhìn bức tranh rất lâu, vẻ mặt đầy bối rối. "Phong cách của cô An Nhiên dạo này... thật đột phá. Vừa lãng mạn lại vừa có chút... cấu trúc của một bản báo cáo tài chính. Rất thú vị."

Họ đã cứu được hợp đồng.


Nhưng thảm họa lớn hơn vẫn còn ở phía trước. Buổi xem mắt.

"Tôi không đi đâu," An Nhiên (trong thân xác Bách) quả quyết. "Tôi không thể giả vờ là một người đàn ông đi xem mắt một người phụ nữ được. Thật kỳ cục!"

"Không đi không được!" Bách (trong thân xác Nhiên) nói, giọng đầy lo lắng. "Mẹ tôi mà nổi giận thì không chỉ tôi mà cả công ty cũng gặp rắc rối. Tiểu thư nhà họ Lý không phải là người có thể đắc tội đâu."

"Vậy anh tự đi mà xem mắt!"

"Bằng cách nào? Trong cái bộ dạng này của cô sao?" Bách chỉ vào chính mình.

Họ lại rơi vào im lặng. Sau một hồi suy nghĩ, Bách, với bộ não của một nhà hoạch định chiến lược, đã đưa ra một kế hoạch điên rồ.

"Được rồi," anh nói. "Cô sẽ đi. Nhưng tôi sẽ đi cùng."

"Hả?"

"Tôi sẽ đóng giả làm... trợ lý nghệ thuật của cô. À không, của tôi... của Trần Hoàng Bách. Chúng ta sẽ đặt một bàn gần nhau. Tôi sẽ đeo tai nghe bluetooth cho cô. Tôi sẽ nói cho cô biết phải nói những gì. Cô chỉ cần lặp lại thôi."

Đó là một kế hoạch tồi tệ, nhưng đó là kế hoạch duy nhất mà họ có.


Tối hôm đó, tại một nhà hàng Pháp sang trọng, An Nhiên, trong bộ vest đắt tiền của Bách, ngồi đối diện với Lý Kiều Trinh, tiểu thư của tập đoàn Kim Long. Kiều Trinh là một cô gái xinh đẹp, thông minh và sắc sảo, hoàn toàn không phải là một bình hoa di động.

Ở một bàn khuất gần đó, Hoàng Bách, trong bộ váy hoa của An Nhiên (bộ duy nhất trông có vẻ tươm tất), đang ra hiệu và thì thầm vào chiếc mic của điện thoại.

"Chào tiểu thư Lý, rất hân hạnh được gặp cô," Bách thì thầm.

An Nhiên, tai đeo tai nghe, lặp lại: "Chào... hân hạnh... cô Lý... tiểu thư... à không, tiểu thư Lý."

Kiều Trinh khẽ nhíu mày trước sự lúng túng của "Bách".

"Hãy khen chiếc váy của cô ấy," Bách ra lệnh. "Nói là nó có màu xanh cổ vịt rất hợp với xu hướng thời trang Paris năm nay."

An Nhiên nghe tai được tai không. "Cái váy của cô... màu xanh... giống con vịt. Rất hợp... với... Paris."

Kiều Trinh chớp mắt, rồi bật cười. "Anh Trần thật hài hước."

Cuộc nói chuyện tiếp diễn như một màn tấu hài. Khi Kiều Trinh hỏi về tình hình thị trường chứng khoán, Bách đã thì thầm một loạt thuật ngữ phức tạp.

"Theo tôi thấy, chỉ số VN-Index đang có dấu hiệu điều chỉnh sau khi chạm ngưỡng kháng cự tâm lý..."

An Nhiên lặp lại: "À... tôi thấy... chỉ số Vờ Ni... đang bị tâm lý... cần phải điều chỉnh lại thái độ..."

Khi Kiều Trinh hỏi về sở thích, Bách nói: "Nói là anh thích chơi golf và nghe nhạc cổ điển."

An Nhiên lại lặp lại theo ý mình: "Tôi thích... dùng gậy đánh vào một quả bóng... và nghe những bản nhạc không có lời vì nó giúp tôi không phải suy nghĩ."

Tưởng chừng như buổi xem mắt là một thảm họa toàn diện. Nhưng không. Lý Kiều Trinh lại cảm thấy vô cùng thú vị. Anh chàng Trần Hoàng Bách này không giống những gã công tử bột mà cô từng gặp. Anh ta có chút ngô nghê, lời nói thì lộn xộn, lúc thì như một nhà kinh tế học, lúc lại như một triết gia lập dị. Anh ta thật sự... khác biệt.

"Anh đúng là một người đàn ông có chiều sâu," Kiều Trinh nói, mắt sáng lên. "Tôi rất mong sẽ có dịp được trò chuyện với anh lần nữa."

An Nhiên (Bách) ngơ ngác gật đầu.

Ở bàn bên cạnh, Hoàng Bách (Nhiên) ôm đầu. Kế hoạch của anh không chỉ thất bại trong việc khiến Kiều Trinh chán ghét "anh". Nó còn phản tác dụng một cách ngoạn mục.

Họ đã vô tình tạo ra một phiên bản Trần Hoàng Bách hoàn hảo trong mắt đối phương: một người vừa có đầu óc kinh doanh, lại vừa có một tâm hồn "sâu sắc" và "khác biệt".

Một rắc rối mới, lớn hơn, vừa được tạo ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!