Khi cánh cửa nhà hàng sang trọng đóng lại sau lưng, Hoàng Bách và An Nhiên, trong hai thân xác xa lạ, cùng thở ra một hơi đầy mệt mỏi. Họ đã sống sót qua buổi xem mắt, nhưng chiến thắng này lại có vị đắng ngắt.
Họ trở về căn gác xép của An Nhiên trong sự im lặng nặng nề.
"Tôi đã bảo cô phải lặp lại chính xác từng chữ!" Bách phá vỡ sự im lặng trước, giọng nói a dua của An Nhiên vang lên đầy bực tức. "'Dùng gậy đánh vào quả bóng' là cái thể loại gì vậy?"
An Nhiên, trong thân xác Bách, khoanh tay lại, dáng vẻ của một ông chủ đang chất vấn. "Thì tai nghe nó chập chờn! Với lại mấy cái từ của anh nó khô như ngói, ai mà nhớ được! Ai bảo anh không tự đi đi!"
"Cô nghĩ tôi không muốn sao?" Bách gào lên. "Cô nghĩ tôi thích mặc cái váy hoa này và ngồi ở bàn bên cạnh nhìn cô phá hỏng danh tiếng của tôi à?"
"Anh nói cứ như tôi sung sướng lắm khi phải mặc bộ vest cứng ngắc này và nói những lời sáo rỗng của anh ấy!"
Cuộc cãi vã của họ có lẽ sẽ kéo dài đến sáng nếu cả hai không cùng nhận ra một vấn đề cốt lõi. Họ không thể tiếp tục như thế này. Sống ở hai nơi khác nhau, cố gắng "diễn" cuộc đời của người kia qua điện thoại là một kế hoạch tự sát. Bách không thể vẽ tranh, và Nhiên không thể điều hành một tập đoàn. Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra một cuộc khủng hoảng mà người kia không thể xử lý kịp.
"Chúng ta không thể sống riêng được nữa," Bách nói, lần này giọng anh ta đã bình tĩnh lại. Anh ta đang suy nghĩ như một CEO giải quyết khủng hoảng. "Quá nhiều rủi ro không thể kiểm soát."
"Ý anh là sao?" Nhiên ngờ vực hỏi.
"Chúng ta phải ở cùng một nơi," Bách tuyên bố. "Để tiện cho việc 'đào tạo' và 'giám sát' lẫn nhau."
Anh ta nhìn quanh căn phòng bừa bộn với vẻ mặt kinh tởm. "Nơi này của cô không được. Nó không đáp ứng được tiêu chuẩn vệ sinh tối thiểu và hoàn toàn không có không gian làm việc chuyên nghiệp."
"Này! Studio của tôi thì có làm sao? Ít ra nó còn có sức sống, không giống như cái nhà tù màu xám của anh!" Nhiên phản pháo.
"Cái 'nhà tù màu xám' của tôi có hệ thống an ninh, có phòng làm việc, có mạng internet tốc độ cao để cô có thể 'hướng dẫn' tôi vẽ tranh qua video call nếu cần, và có cả phòng gym để tôi bắt cái cơ thể này của cô vận động," Bách lập luận một cách sắc bén. "Hơn nữa, tôi sẽ bao mọi chi phí sinh hoạt. Cô sẽ không phải lo về tiền nhà hay tiền ăn nữa."
Lời đề nghị cuối cùng đã đánh trúng vào điểm yếu của An Nhiên. Cô im lặng. Ý tưởng phải sống chung với tên tư bản đáng ghét này thật kinh khủng. Nhưng ý tưởng không phải lo về tiền nhà trong vài tháng tới... lại vô cùng hấp dẫn.
Thấy đối phương đã lung lay, Bách liền tung ra đòn quyết định. Anh ta lấy điện thoại của Nhiên ra, mở phần ghi chú và bắt đầu gõ lia lịa.
"Đây," anh ta chìa màn hình ra. "Chúng ta sẽ ký một 'Hợp đồng Chung sống Bất đắc dĩ'. Có các điều khoản rõ ràng."
An Nhiên (trong thân xác Bách) nheo mắt đọc:
HỢP ĐỒNG CHUNG SỐNG BẤT ĐẮC DĨ
Bên A: Trần Hoàng Bách (linh hồn trong thân xác Vũ An Nhiên)
Bên B: Vũ An Nhiên (linh hồn trong thân xác Trần Hoàng Bách)
Điều khoản:
Bên B sẽ chuyển đến sống tại penthouse của Bên A. Bên A chịu mọi chi phí sinh hoạt cơ bản.
Bên A không được tự ý vứt bỏ hoặc sắp xếp lại các vật dụng nghệ thuật của Bên B.
Bên B phải tuân thủ quy tắc vệ sinh tối thiểu tại các khu vực chung (phòng khách, nhà bếp). Không được để vệt sơn dính lên sofa trắng.
Cả hai bên có nghĩa vụ báo cáo chi tiết các hoạt động quan trọng của cơ thể cho đối phương vào cuối ngày.
Nghiêm cấm các hành vi tiếp xúc thân thể không cần thiết hoặc xâm phạm sự riêng tư của cơ thể đối phương.
An Nhiên đọc xong bản hợp đồng, cảm thấy nó vừa lố bịch lại vừa... hợp lý một cách kỳ lạ. Cuối cùng, cô thở dài. "Được rồi. Ký thì ký."
Ngày hôm sau, Trợ lý Khang trải qua một cú sốc văn hóa lớn nhất trong đời. Đầu tiên, "Chủ tịch" của anh, người chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà, lại tuyên bố rằng "cô An Nhiên" sẽ chuyển đến ở cùng với tư cách là "cố vấn nghệ thuật cá nhân".
Sau đó, anh ta kinh hoàng nhìn "Chủ tịch" của mình tự tay mang vào nhà những tấm toan vẽ còn dang dở, những chiếc cọ đủ màu và một cái giá vẽ cũ kỹ. "Ông chủ" của anh còn định đặt cái giá vẽ ngay giữa phòng khách tối giản.
"Dừng lại!" Hoàng Bách (trong thân xác Nhiên) hét lên khi thấy "mình" đang chuẩn bị dựa một tấm toan còn ướt sơn vào bức tường trắng trị giá hàng chục ngàn đô. "Điều khoản số 2! Giữ gìn tài sản chung!"
"Đây là không gian sáng tạo của tôi!" An Nhiên (trong thân xác Bách) cãi lại. "Anh thì biết gì về cảm hứng!"
Khang đứng giữa, mặt không còn giọt máu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ lẳng lặng ghi vào sổ tay: "Ghi chú: Chủ tịch có dấu hiệu đa nhân cách. Nhân cách thứ hai có hứng thú với nghệ thuật và có một mối quan hệ yêu-ghét phức tạp với cô cố vấn."
Trong khi đó, Vy, cô bạn thân của An Nhiên, cũng đang gọi điện cho "bạn mình".
"Nhiên, mày đi đâu đó? Sao tao qua phòng không thấy?"
Bách (trong thân xác Nhiên) phải cố gắng bắt chước giọng điệu của Nhiên. "À... à... tao... tao đang tham gia một trại sáng tác nghệ thuật ở một nơi rất yên tĩnh để tìm cảm hứng."
"Trại sáng tác? Ở đâu vậy? Tao qua chơi!"
"Không được! Nơi này... cấm người ngoài! Rất bí mật!" Bách vội vàng cúp máy, thở hổn hển. Nói dối thật mệt mỏi.
Đêm đầu tiên của cuộc chung sống trôi qua trong sự im lặng và khó chịu. Họ ở hai phòng ngủ riêng biệt ở hai đầu của căn penthouse.
An Nhiên nằm trên chiếc giường cứng như đá, trong một căn phòng im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Cô nhớ cái mớ hỗn độn ấm cúng và tiếng ồn ào của khu tập thể.
Hoàng Bách thì không thể ngủ được trên chiếc nệm quá mềm. Anh có cảm giác như hàng triệu con vi khuẩn đang bò quanh mình. Mùi dầu gội hương hoa oải hương của An Nhiên trên tóc khiến anh phát điên.
Cả hai cùng nằm, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà, cùng chung một suy nghĩ: "Làm sao mình có thể sống sót qua cái thảm họa này đây?"
Ting!
Một tiếng chuông báo tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại của Hoàng Bách đặt ở đầu giường. An Nhiên tò mò cầm lên xem.
Đó là tin nhắn từ Lý Kiều Trinh.
"Tối nay rất vui. Cuối tuần này anh có rảnh không? Em muốn mời anh đi nghe một buổi hòa nhạc."
An Nhiên ném chiếc điện thoại xuống giường như một củ khoai nóng. Rắc rối mới đã gõ cửa rồi.