SAI CƠ THỂ, ĐÚNG NGƯỜI

Chương 6: Những Bài Học Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Năm giờ sáng.

Tiếng chuông báo thức sắc như dao cạo vang lên từ chiếc đồng hồ thông minh đặt ở đầu giường. An Nhiên (trong thân xác Bách) giật bắn mình tỉnh giấc, cô quơ tay tắt đi âm thanh kinh hoàng đó và lại chìm vào giấc ngủ.

Năm giờ một phút. Cửa phòng ngủ của cô bật mở. Hoàng Bách (trong thân xác Nhiên) đã đứng đó, vận một bộ đồ tập thể dục vừa vặn một cách đáng ghét, khuôn mặt xinh đẹp của An Nhiên thì lại cau có, nghiêm nghị.

"Dậy đi," anh nói bằng giọng của Nhiên. "Đã đến giờ tập thể dục buổi sáng."

"Anh bị điên à? Trời còn chưa sáng hẳn!" An Nhiên úp gối lên đầu, gầm gừ bằng giọng của Bách.

"Điều khoản 4.3 trong hợp đồng bổ sung mà tôi mới soạn tối qua: hai bên có nghĩa vụ duy trì thể trạng của cơ thể được hoán đổi ở mức tối ưu," Bách nói một cách máy móc. "Hôm nay bắt đầu với 5 kilomet chạy bộ trên máy và 30 phút tập tạ. Dậy ngay!"

Cuối cùng, An Nhiên vẫn phải lết cái thân xác to lớn của Bách vào phòng gym riêng trong penthouse. Cảnh tượng một vị CEO, người mà hình ảnh luôn gắn liền với bàn giấy và những con số, giờ đây lại đang thở hổn hển, mặt mày nhăn nhó trên máy chạy bộ, trông vô cùng hài hước.

Sau màn "tra tấn" thể chất, đến màn tra tấn tinh thần ở bàn ăn. Bách, với sự kinh hoàng, nhìn An Nhiên (trong thân xác mình) đổ cả một dòng sữa đặc vào ly cà phê đen đắt tiền.

"Không!" anh hét lên. "Cơ thể của tôi không dung nạp đường lactose trước 9 giờ sáng! Cô có biết chỉ số đường huyết và nguy cơ tiểu đường tuýp 2 không?"

"Tôi chỉ biết tôi cần cà phê sữa đá để tỉnh táo sau khi bị anh hành hạ lúc 5 giờ sáng!" An Nhiên cãi lại, và uống một ngụm lớn đầy thách thức.

Sự xung đột về phong cách sống của họ chỉ mới bắt đầu.


Sau bữa sáng, "buổi huấn luyện" chính thức diễn ra. Họ phải dạy cho người kia cách để tồn tại trong thế giới của mình.

Bách là người bắt đầu trước. Anh ta (trong thân xác Nhiên) ngồi đối diện với Nhiên (trong thân xác Bách) tại phòng làm việc, trên bàn là hàng loạt biểu đồ và báo cáo.

"Nghe này," Bách nói. "Hôm nay 'cô' sẽ có một cuộc họp trực tuyến với trưởng phòng marketing. Khi ông ấy nói về việc 'tối ưu hóa chuỗi cung ứng', cô chỉ cần gật đầu một cách đăm chiêu và nói 'Chúng ta cần xem xét lại các chỉ số KPI'. Cứ lặp lại câu đó."

Đôi mắt của An Nhiên bắt đầu mờ đi. "KPI... là cái gì? Nghe như tên một hãng mì gói của Nhật Bản."

Bách ôm đầu. "Trời ơi... Nó là Key Performance Indicator, chỉ số đo lường hiệu quả công việc! Thôi được rồi, bỏ qua đi. Cứ nói câu đó là được. Còn khi ông ấy trình bày về 'chiến dịch re-branding', cô hãy nói 'Tôi cần thấy một bản phân tích SWOT chi tiết hơn'."

"Sờ-quát?" An Nhiên lặp lại một cách ngô nghê. "Nghe như tên một con Pokemon."

Hoàng Bách cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt. Dạy cho một tâm hồn nghệ sĩ về kinh doanh còn khó hơn cả việc đàm phán một hợp đồng bạc tỷ.

Đến lượt An Nhiên. Cô dẫn Bách (trong thân xác mình) đến giá vẽ, nơi có một tấm toan trắng.

"Được rồi, bây giờ đến lượt anh," cô nói. "Khách hàng muốn một bức tranh trừu tượng thể hiện 'nỗi cô đơn giữa thành phố đông đúc'. Anh cứ vẽ đi."

Bách nhìn tấm toan trắng, rồi nhìn những hộp màu. Anh cầm cây cọ lên như cầm một con dao mổ. "Cô đơn là màu gì? Xám hay xanh dương? Và thành phố đông đúc thì nên dùng bao nhiêu đường kẻ để biểu thị?"

"Không có công thức nào cả!" An Nhiên gào lên. "Anh phải 'cảm nhận' nó! Hãy nghĩ về lúc anh thấy cô đơn nhất, và để cho bàn tay anh tự do di chuyển!"

Bách nghĩ lại. Lần anh thấy cô đơn nhất là khi bản báo cáo tài chính quý của anh bị lệch 0.01%. Anh cầm cọ, chấm màu xám, và vẽ một đường thẳng tắp, hoàn hảo lên tấm toan. Rồi anh vẽ thêm nhiều đường thẳng song song khác.

An Nhiên nhìn "tác phẩm" của mình, một tập hợp những đường kẻ xám xịt, vô hồn. "Đây là nỗi cô đơn của anh sao? Trông nó giống biểu đồ chứng khoán hơn là một bức tranh!"

Cuối cùng, cả hai đều thất bại thảm hại trong việc "dạy" cho đối phương. Họ nhận ra, họ không thể trở thành người kia chỉ sau một buổi sáng.


Họ mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, và rồi, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông tin nhắn từ chiếc điện thoại của Bách. Là tin nhắn của Lý Kiều Trinh.

Cả hai cùng nhìn vào màn hình. Rắc rối lại đến.

"Phải từ chối thôi," An Nhiên nói. "Cứ nói là anh bận."

"Không được!" Bách phản đối ngay. "Làm vậy là thất lễ. Sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai gia tộc. Chúng ta phải đi."

"Đi để tôi lại biến anh thành một tên ngốc thích 'dùng gậy đánh bóng' nữa à?"

Sau một hồi tranh cãi, Bách lại đưa ra một kế hoạch. "Lần này phải chuẩn bị kỹ hơn. Không dùng tai nghe nữa. Từ giờ đến cuối tuần, mỗi tối, cô phải ngồi học thuộc lòng tất cả thông tin về Lý Kiều Trinh, về tập đoàn Kim Long, và những câu trả lời mẫu mà tôi đã soạn sẵn. Cô phải nhập vai Trần Hoàng Bách một cách hoàn hảo."

An Nhiên nhìn chồng tài liệu dày cộp mà Bách vừa cho trợ lý Khang in ra, đầu óc cô quay cuồng. Cô phải học thuộc những thứ này?

Tối hôm đó, cảnh tượng trong căn penthouse lại một lần nữa khiến trợ lý Khang phải đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của ông chủ mình. "Cô cố vấn nghệ thuật" thì ngồi nghiêm nghị ở đầu bàn, liên tục đặt ra những câu hỏi như một giám khảo khó tính. Còn "Chủ tịch" của anh thì ngồi đối diện, gục đầu xuống bàn, rên rỉ giữa những bản báo cáo tài chính và sơ đồ tổ chức của một công ty khác.

"Lợi nhuận ròng của tập đoàn Kim Long trong quý trước là bao nhiêu?" Bách (trong thân xác Nhiên) hỏi.

"Tôi không biết!" An Nhiên (trong thân xác Bách) rên rỉ. "Sao tôi phải nhớ mấy cái này? Tôi chỉ muốn đi vẽ thôi!"

"Và tôi," Bách thở dài, nhìn vào đôi bàn tay nhỏ bé của mình, "chỉ muốn đọc một bản báo cáo được định dạng đúng chuẩn, chứ không phải cầm cây cọ vẽ ra một cái biểu đồ."

Họ nhìn nhau qua bàn, hai kẻ tù nhân đang bị giam cầm trong địa ngục của chính đối phương. Cuộc sống chung này, xem ra, sẽ là một chuỗi những bài kiểm tra đầy đau khổ và nực cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!