Suốt cả tuần lễ, căn penthouse của Hoàng Bách đã biến thành một "lò luyện thi cấp tốc". Phòng khách tối giản giờ đây có thêm một tấm bảng trắng, trên đó chi chít những sơ đồ về gia tộc họ Lý, các công ty con của tập đoàn Kim Long và những gạch đầu dòng về sở thích của tiểu thư Lý Kiều Trinh (thích trà đạo, nghe nhạc Chopin, không ăn hành).
Hoàng Bách (trong thân xác An Nhiên) đi qua đi lại như một bà giáo khó tính, liên tục đặt ra những câu hỏi kiểm tra.
"Dự án bất động sản lớn nhất mà Kim Long đang triển khai ở đâu?"
"Ờ... ở... Thủ Thiêm?" An Nhiên (trong thân xác Bách) trả lời, đầu óc quay cuồng.
"Sai! Đó là dự án của chúng ta! Của họ là ở Long An! Cô không hề tập trung!" Bách gắt lên. "Lại nào! Món ăn yêu thích của cô ấy là gì?"
"Cá hồi áp chảo... không hành!"
"Tốt! Tác phẩm yêu thích của Chopin?"
"Bài gì mà... 'Nỗi buồn của một con chó'?"
"Đó là 'Minute Waltz' hay còn gọi là 'Valse Chú Chó Nhỏ'! Trời ơi! Cô có thể nghiêm túc được không? Tương lai của tôi nằm trong tay cô đó!"
An Nhiên chỉ muốn đập đầu vào tường. Tại sao cô phải nhớ những thứ này? Nhưng nhìn vẻ mặt đầy lo lắng và bất lực của Bách trong chính cơ thể của mình, cô lại không nỡ. Thôi thì, vì sự nghiệp của "cô" và cũng là vì sự yên ổn của "anh", cô đành phải cố gắng.
Cuối cùng, ngày hẹn hò cũng đến. Bách đích thân chọn cho "mình" một bộ vest màu xanh navy lịch lãm, ép Nhiên phải xịt một loại nước hoa có mùi gỗ đàn hương mà anh cho là "thể hiện sự nam tính và đáng tin cậy".
"Và nhớ lời tôi dặn," Bách nói lần cuối trước khi Nhiên ra khỏi cửa. "Nếu cô không biết phải nói gì, thì đừng nói gì cả. Cứ im lặng, mỉm cười một cách bí ẩn và gật đầu. Người ta sẽ nghĩ cô sâu sắc."
Buổi hẹn diễn ra tại một nhà hàng Nhật Bản cao cấp, trong một phòng riêng yên tĩnh nhìn ra khu vườn thiền. Lý Kiều Trinh đã đến trước, cô mặc một chiếc váy lụa màu ngọc trai, toát lên vẻ thanh lịch và trí thức.
An Nhiên, trong vai Hoàng Bách, bước vào, lưng cứng đờ vì căng thẳng. Nhưng nhờ sự "luyện thi" của Bách, màn chào hỏi đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ.
"Nghe danh anh Bách đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt," Kiều Trinh mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp nhưng không kém phần duyên dáng.
An Nhiên nhớ lại bài học. "À vâng... tôi cũng vậy. Tiểu thư Lý đây trông còn xinh đẹp và có khí chất hơn cả những gì tôi nghe nói." (Đây là câu Bách đã bắt cô học thuộc lòng).
Kiều Trinh có vẻ hài lòng. Họ bắt đầu nói về kinh doanh. An Nhiên, với trí nhớ ngắn hạn của một học sinh sắp thi, đã trả lời trót lọt vài câu hỏi về tình hình thị trường. Khi nào không chắc chắn, cô liền áp dụng chiêu cuối: mỉm cười bí ẩn và gật đầu.
Kiều Trinh có vẻ khá ấn tượng. "Anh đúng là một người kiệm lời nhưng sâu sắc."
An Nhiên thở phào trong lòng. Có vẻ kế hoạch đang có hiệu quả.
Nhưng rồi, "cơn bão" thật sự đã ập đến. Sau khi đã nói hết những chủ đề về kinh doanh, Kiều Trinh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt "Bách", giọng nói trở nên riêng tư hơn.
"Ngoài công việc ra, anh Bách có đam mê nào khác không ạ? Ý em là, có điều gì thật sự khiến anh cảm thấy mình đang 'sống', chứ không chỉ 'tồn tại' không?"
Câu hỏi này hoàn toàn không có trong "đề cương" của Hoàng Bách. Não của An Nhiên trống rỗng. Đam mê? "Sống"? Gã tư bản này thì có đam mê gì ngoài tiền chứ? Cô cố gắng mỉm cười bí ẩn, nhưng Kiều Trinh vẫn kiên nhẫn nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời thật lòng.
Sự im lặng kéo dài. Trong cơn hoảng loạn, An Nhiên đã quên mất mình đang là Trần Hoàng Bách. Bản năng của một người nghệ sĩ trong cô trỗi dậy. Cô bắt đầu nói, bằng giọng nói trầm ấm của Bách, nhưng với tất cả tâm hồn của Vũ An Nhiên.
"Sống... là khi tôi ngửi thấy mùi sơn dầu mới quyện với mùi gỗ thông của giá vẽ," cô bắt đầu, giọng nói trở nên say sưa một cách kỳ lạ. "Là khi tôi đứng hàng giờ trước một khung cảnh hoàng hôn, và cảm thấy bất lực vì không một loại màu nào có thể lột tả hết được vẻ đẹp của nó. Sống là khi những ngón tay của tôi dính đầy màu vẽ, và tôi tạo ra một thứ gì đó từ một tấm toan trắng vô tri... một thứ chưa từng tồn tại trước đó, một thứ hoàn toàn là của riêng tôi."
Cô nói một cách say sưa về màu sắc, về ánh sáng, về cảm xúc khi hoàn thành một tác phẩm. Cô nói về nỗi cô đơn của người nghệ sĩ, về niềm vui khi được là chính mình.
Lý Kiều Trinh ngồi đối diện, hoàn toàn bị cuốn hút. Cô đã gặp rất nhiều doanh nhân, những người chỉ nói về tiền bạc, quyền lực và những cuộc chơi golf nhàm chán. Nhưng người đàn ông trước mặt cô đây, dưới vẻ ngoài lạnh lùng của một CEO, lại ẩn giấu một tâm hồn nhạy cảm, một niềm đam mê mãnh liệt và một nỗi cô đơn đầy chất thơ. Anh ta không phải là một cỗ máy. Anh ta là một bài thơ chưa được khám phá.
Khi An Nhiên trở về penthouse, cô thấy Bách (trong thân xác mình) đang đi qua đi lại đầy sốt ruột.
"Sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ? Cô có nói gì ngu ngốc không?" anh hỏi dồn dập.
"Tôi nghĩ là... tôi đã phá hỏng mọi thứ rồi," An Nhiên uể oải nói. "Cô ấy hỏi tôi về đam mê, và tôi đã lỡ lời nói hết về việc vẽ vời."
Hoàng Bách tái mặt. "CÔ ĐÃ LÀM GÌ VẬY? CÔ BIẾN TÔI THÀNH MỘT GÃ HỌA SĨ MỘNG MƠ TRƯỚC MẶT CÔ ẤY SAO?"
Reng... reng...
Điện thoại của Bách reo lên. Trên màn hình hiện rõ tên "Lý Kiều Trinh".
Cả hai nín thở. An Nhiên run rẩy bấm nút nghe và bật loa ngoài.
Giọng nói dịu dàng của Kiều Trinh vang lên: "Anh Bách, cảm ơn anh vì buổi tối hôm nay. Thật sự... em chưa bao giờ gặp một người nào thú vị và đặc biệt như anh. Anh đã cho em thấy một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới đầy màu sắc và cảm xúc."
Cô ngừng lại một chút, giọng nói có phần ngượng ngùng. "Em nghĩ... em thật sự rất thích anh."
Tút...
Cuộc gọi kết thúc.
An Nhiên và Hoàng Bách nhìn nhau. Sự im lặng bao trùm. Cả hai đều có chung một biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương: một sự kinh hoàng tột độ.
Kế hoạch "làm cho đối phương chán ghét" đã thất bại một cách không thể thảm hại hơn. An Nhiên, bằng chính tâm hồn của mình, đã vô tình chinh phục được người phụ nữ hoàn hảo nhất dành cho Hoàng Bách.
Rắc rối của họ, giờ đây đã được nhân lên gấp mười lần.