Căn penthouse chìm trong một sự im lặng đáng sợ sau cuộc điện thoại của Lý Kiều Trinh. An Nhiên và Hoàng Bách nhìn nhau, trong đầu mỗi người là một mớ hỗn độn.
"Tất cả là tại cô!" Bách (trong thân xác Nhiên) là người phá vỡ sự im lặng, giọng a dua của anh ta vang lên đầy tuyệt vọng. "Ai mượn cô nói về 'nỗi buồn của hoàng hôn'? Giờ thì cô ấy nghĩ tôi là một thi sĩ đa sầu đa cảm rồi! Một CEO mà đa sầu đa cảm! Cô có hiểu điều đó sẽ hủy hoại hình ảnh của tôi thế nào không?"
"Thế anh thì sao?" Nhiên (trong thân xác Bách) cãi lại, giọng nói trầm ấm của Bách vang lên đầy bực tức. "Ai bảo anh bắt tôi đi? Giờ thì anh tự đi mà giải quyết cái 'tình yêu' của anh đi! Tôi không đi hẹn hò với phụ nữ đâu!"
Họ nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy còn tồi tệ hơn trước. Nếu "Bách" từ chối những lời mời tiếp theo của Kiều Trinh, anh ta sẽ bị coi là kiêu ngạo và thất lễ. Nhưng nếu anh ta đồng ý, An Nhiên sẽ phải tiếp tục đóng vai một nhà thơ bất đắc dĩ. Cả hai con đường đều dẫn đến thảm họa.
"Chúng ta phải làm cho cô ấy ghét tôi," An Nhiên đề xuất, sau một hồi suy nghĩ. "Lần hẹn tới, tôi sẽ cư xử như một kẻ thô lỗ, một gã tồi chính hiệu. Cô ấy sẽ chạy mất dép!"
"Không được!" Bách gạt đi ngay. "Tin đồn sẽ lan ra, cổ phiếu của B&P có thể sẽ bị ảnh hưởng. Phải có một kế hoạch khác."
Trong khi họ còn đang đau đầu, điện thoại của An Nhiên (chiếc điện thoại cũ mà Bách đang giữ) lại reo lên. Lần này là anh Minh từ phòng tranh Art Space.
Bách (trong thân xác Nhiên) uể oải bắt máy.
"Nhiên ơi! Anh báo tin mừng đây!" Giọng anh Minh ở đầu dây bên kia đầy phấn khởi. "Vị khách mua bức 'Hoàng hôn trên sông Sài Gòn' của em hôm trước, ông ấy là một nhà sưu tầm nghệ thuật cực kỳ có tiếng! Ông ấy nói rất ấn tượng với phong cách mới của em, một sự kết hợp độc đáo giữa 'cảm xúc nồng cháy và cấu trúc logic chính xác'. Ông ấy muốn tài trợ cho em mở một buổi triển lãm cá nhân!"
Bách chết lặng. Triển lãm cá nhân?
Nhiên (trong thân xác Bách) nghe thấy, liền giật lấy cái điện thoại. "Thật... thật không anh?"
"Thật chứ sao không!" anh Minh cười lớn. "Đây là cơ hội đổi đời đó Nhiên! Nhưng có một điều kiện. Ông ấy muốn em phải vẽ thêm 15 bức nữa theo đúng phong cách 'đột phá' này trong vòng ba tháng tới. Em làm được không?"
"Được! Tất nhiên là được ạ!" Nhiên hét lên vì sung sướng, quên mất mình đang dùng giọng của Bách. "Cảm ơn anh nhiều!"
Cô cúp máy, quay sang nhìn Bách với ánh mắt rực lửa. Đây là giấc mơ của cả cuộc đời cô. Nhưng rồi cả hai cùng nhận ra một vấn đề. Người có tâm hồn nghệ sĩ thì đang ở trong thân xác của một CEO không biết vẽ. Còn người có đôi tay của họa sĩ thì lại có bộ não của một kẻ chỉ biết đến những con số.
"Làm sao bây giờ?" An Nhiên lo lắng. "Tôi không thể vẽ bằng đôi tay này được."
Hoàng Bách thở dài. Anh ta ghét nghệ thuật, nhưng anh ta còn ghét sự thất bại hơn. Cơ hội đổi đời của cơ thể này cũng chính là cơ hội để anh ta không phải nghe "mẹ" của cô ấy cằn nhằn nữa.
"Một người chỉ đạo, một người thực hiện," Bách nói, như đang vạch ra một kế hoạch kinh doanh. "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Ngày hôm sau, Hoàng Bách đã biến một trong những phòng trống của căn penthouse thành một xưởng vẽ. Nhưng đó là một xưởng vẽ theo phong cách Trần Hoàng Bách. Sàn nhà được lót nilon để tránh bám bẩn. Sơn được xếp theo mã màu Pantone. Cọ vẽ được dán nhãn và phân loại theo kích thước. Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp và không có một chút "tâm hồn" nào.
Và rồi, quá trình sáng tạo "dị thường" nhất lịch sử hội họa đã bắt đầu.
An Nhiên (trong thân xác Bách) đi qua đi lại như một ông bầu khó tính, tay cầm một ly cà phê. "Bức này, tôi muốn nó thể hiện sự ngột ngạt của những tòa nhà chọc trời, nhưng vẫn có một khao khát tự do mãnh liệt!"
Bách (trong thân xác Nhiên) ngồi trước giá vẽ, tay cầm bảng phân tích. "Hiểu rồi. Ngột ngạt là 70% màu xám bê tông, 30% màu xanh kính. Khao khát tự do là một vector màu cam cháy, đi từ góc dưới bên trái lên góc trên bên phải, góc nghiêng 60 độ."
"Không phải vector! Nó là một vệt màu! Phải có cảm xúc! Phải 'phiêu' lên!"
"Thế nào là 'phiêu'? Cô có thể định lượng nó bằng một con số cụ thể không?"
Họ cãi nhau suốt cả buổi. Nhiên phàn nàn nét vẽ của Bách cứng như robot. Bách phàn nàn chỉ dẫn của Nhiên mơ hồ như sương khói. Nhưng kỳ lạ thay, những tác phẩm lại dần thành hình. Chúng mang một phong cách độc nhất vô nhị: những ý tưởng đầy cảm xúc và lãng mạn, được thể hiện bằng một kỹ thuật chính xác, gần như máy móc.
Một buổi tối, sau một ngày dài làm việc (và cãi vã), họ đứng trước một bức tranh vừa hoàn thành. Bức tranh vẽ một thành phố với những tòa nhà thẳng tắp như những song sắt nhà tù, nhưng ở giữa, một cây bồ công anh nhỏ bé vẫn kiên cường mọc lên từ một kẽ nứt, những hạt giống của nó bay lên bầu trời, tỏa sáng như những vì sao.
Nó vừa lạnh lẽo, lại vừa ấm áp. Vừa tuyệt vọng, lại vừa đầy hy vọng.
Họ im lặng nhìn tác phẩm chung của mình. Lần đầu tiên, họ nhìn nhau không phải bằng ánh mắt của kẻ thù, mà là của hai người đồng nghiệp, hai người đã cùng nhau tạo ra một thứ gì đó đặc biệt. Một sự tôn trọng miễn cưỡng bắt đầu nảy sinh.
Ting!
Khoảnh khắc bình yên hiếm hoi bị phá vỡ bởi tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Bách.
An Nhiên cầm lên đọc, rồi mặt cô biến sắc. Cô đưa cho Bách xem.
Là tin nhắn từ Lý Kiều Trinh: "Em có mua hai vé xem kịch nói vào tối mai. Anh Bách đi cùng em nhé? Vở kịch có tên là 'Linh Hồn Lạc Lối'."
Cả hai nhìn nhau. Cái tên của vở kịch như một lời trêu ngươi của định mệnh. Cơn ác mộng mang tên Lý Kiều Trinh lại quay trở lại. Chuyến đi "tìm cảm hứng" của họ xem ra vẫn còn rất nhiều chông gai.