"Không thể được!" Hoàng Bách (trong thân xác Nhiên) đi qua đi lại trong căn penthouse, tay vò mái tóc vốn đã rối của An Nhiên. "Chúng ta không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Mỗi lần cô mở miệng, tôi lại có cảm giác như cổ phiếu của công ty sắp rớt giá."
An Nhiên (trong thân xác Bách) cũng không khá hơn. "Thế anh nghĩ tôi vui vẻ lắm sao khi phải đóng vai một tên tư bản máu lạnh? Tối qua tôi còn mơ thấy mình đang phát biểu trong cuộc họp cổ đông nữa đấy!"
Họ nhận ra, đối phó với một người thông minh và tinh tế như Lý Kiều Trinh, mọi màn kịch đều sẽ bị lộ tẩy. Họ cần một chiến lược mới.
"Lần này phải mạnh tay hơn," An Nhiên đề xuất, đôi mắt trong thân xác Bách lóe lên một tia ranh mãnh. "Chúng ta không cần phải làm cho cô ấy thích anh nữa. Chúng ta phải làm cho cô ấy GHÉT anh. Ghét cay ghét đắng!"
Bách dừng lại. "Ý cô là sao?"
"Tối mai," An Nhiên vạch ra kế hoạch, "tôi, trong vai anh, sẽ đến buổi hẹn. Nhưng tôi sẽ không phải là một CEO lịch lãm. Tôi sẽ là một gã tồi tệ. Áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai rối bời, đến trễ, nói chuyện thì thô lỗ. Cô ấy sẽ chạy mất dép!"
Hoàng Bách kinh hãi trước viễn cảnh hình ảnh hoàn hảo của mình bị hủy hoại. "Không! Tuyệt đối không! Đó là một sự sỉ nhục đối với thương hiệu cá nhân Trần Hoàng Bách!"
"Vậy anh muốn cô ta bám theo anh cả đời hay chỉ bị mất mặt một đêm?" An Nhiên hỏi thẳng. "Chọn đi."
Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội giữa lòng tự tôn và nỗi sợ hãi về một tương lai phải đi hẹn hò với Lý Kiều Trinh, Bách đã phải nhắm mắt đưa chân. "Được rồi," anh nghiến răng. "Nhưng chỉ một chút thôi nhé! Nhăn một chút, đến trễ năm phút, nói chuyện... kém duyên một chút thôi!"
Họ đã dành cả một buổi chiều để "huấn luyện" cho An Nhiên cách để trở thành một kẻ tồi một cách "trong giới hạn cho phép".
Tối hôm sau, tại nhà hát lớn của thành phố.
An Nhiên, trong vai Bách, đã thực hiện kế hoạch một cách xuất sắc. Cô đến trễ mười phút. Bộ vest đắt tiền của Bách bị cô cố tình làm cho nhăn nhúm. Mái tóc của anh cũng được cô cào cho rối lên một cách có chủ đích.
Lý Kiều Trinh, vẫn thanh lịch và kiên nhẫn, đang đứng đợi ở sảnh. Khi nhìn thấy bộ dạng của "Bách", cô không hề tỏ ra khó chịu. Ngược lại, trong mắt cô còn ánh lên một sự lo lắng chân thành.
"Anh Bách, anh không sao chứ?" cô hỏi, giọng đầy quan tâm. "Trông anh có vẻ rất mệt mỏi và căng thẳng. Công việc ở tập đoàn chắc áp lực lắm."
An Nhiên ngớ người. Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài kịch bản.
Họ vào xem vở kịch "Linh Hồn Lạc Lối". Để thực hiện kế hoạch phá hoại, An Nhiên đã cố tình ngáp một tiếng thật to giữa một cảnh lãng mạn.
Kiều Trinh quay sang, thì thầm: "Anh làm việc quá sức rồi phải không? Không sao đâu, nếu mệt quá, anh có thể tựa vào vai em một chút."
An Nhiên muốn khóc. Sao cô gái này lại có thể suy diễn theo hướng tích cực như vậy?
Sau vở kịch, trên đường tiễn Kiều Trinh ra xe, An Nhiên quyết định tung đòn cuối. Cô "vô tình" kể một câu chuyện cười vô duyên về chính trị.
Kiều Trinh nghe xong, chỉ mỉm cười dịu dàng. "Em hiểu mà. Đôi khi, những người thông minh và phải chịu nhiều áp lực như anh thường dùng sự hài hước để che giấu những tâm sự của mình. Anh không cần phải gồng mình trước mặt em đâu, Bách ạ."
Kế hoạch phá hoại đã thất bại toàn tập. An Nhiên nhận ra, trong mắt một người đã "trót yêu", mọi hành động xấu xí của bạn đều có thể được diễn giải thành một điều gì đó đáng thương và sâu sắc. Lý Kiều Trinh đã tự xây dựng trong đầu một hình ảnh về "Bách" - một thiên tài cô độc, một tâm hồn nghệ sĩ bị giam cầm trong lốt một doanh nhân, và cô tin rằng, chỉ có cô mới có thể giải cứu anh.
Khi họ đang đi bộ qua một con đường đông đúc, một chiếc xe máy bất ngờ lạng lách và suýt va vào họ. Theo phản xạ, An Nhiên (trong thân xác Bách) đã kéo Kiều Trinh lại. Cả hai mất thăng bằng và va vào nhau.
Ngay tại khoảnh khắc cơ thể họ chạm vào nhau, An Nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Một luồng điện nhẹ, một sự rung động gần như không thể nhận ra, chạy dọc sống lưng.
Keng!
Một vật nhỏ bằng kim loại rơi xuống từ người Kiều Trinh, lăn trên vỉa hè. Cùng lúc đó, An Nhiên cũng cảm thấy một vật gì đó cộm lên trong túi áo vest của Bách.
Cô nhìn xuống đất. Đó là một chiếc chìa khóa cổ bằng đồng, có hình dạng rất lạ, được Kiều Trinh đeo trên một sợi dây chuyền. Cô vội đưa tay vào túi áo vest của Bách, và lôi ra một chiếc chìa khóa y hệt. Đó là chiếc chìa khóa mà Bách luôn mang theo bên mình như một vật may mắn, một kỷ vật của ông nội để lại.
Kiều Trinh vội vàng nhặt chiếc chìa khóa của mình lên. "Ôi, may quá, không mất."
Nhưng An Nhiên thì đứng chết lặng. Nàng nhìn chiếc chìa khóa trên tay Kiều Trinh, rồi lại nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay của thân xác Bách. Khi hai chiếc chìa khóa ở gần nhau, nàng có thể cảm nhận được một sự rung động rất nhẹ, một mối liên kết vô hình.
Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng. Một giả thuyết điên rồ, phi lý, nhưng lại là lời giải thích duy nhất có thể có cho tình huống hiện tại.
Vụ hoán đổi này... có lẽ không phải là ngẫu nhiên. Nó không liên quan đến tia sét. Nó liên quan đến hai chiếc chìa khóa này.
Buổi hẹn hò tai hại đã kết thúc một cách không thể ngờ tới. Nó không chỉ làm cho mối quan hệ với Kiều Trinh thêm phức tạp, mà còn vô tình mở ra một manh mối đầu tiên, một tia hy vọng le lói về việc có thể quay trở lại.
Trong đầu An Nhiên lúc này chỉ có một mục tiêu duy nhất, lấn át cả việc phá hoại buổi hẹn hò hay vẽ tranh.
Mình phải có được chiếc chìa khóa kia.