sài gòn tráo hồn

Chương 3: Khởi Đầu Khác Biệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hoàng Long, trong thân xác Mai, bước ra khỏi căn phòng trọ chật chội, bước chân nặng nề như đeo chì. Ánh nắng gay gắt của Sài Gòn ban ngày dội thẳng vào mặt, khác hẳn với không khí điều hòa mát lạnh quen thuộc của anh. Anh phải đi bộ, chen chúc qua những con hẻm nhỏ với mùi ẩm mốc, mùi thức ăn trộn lẫn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, ánh mắt dò xét, đôi khi là khinh bỉ, đôi khi là thương hại. Anh cảm thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt, như có hàng ngàn cây kim đâm vào da thịt. Sự kiêu ngạo, vẻ bất cần của một vị CEO quyền lực giờ đây tan biến, nhường chỗ cho cảm giác trần trụi, yếu đuối chưa từng có.

Anh được tú bà giao cho công việc "đứng đường", mời chào khách ở một góc phố vắng vẻ. Nghe những lời ong tiếng ve, những câu nói thô tục từ đám đàn ông đi qua, Hoàng Long chỉ muốn nổ tung. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống của một người phụ nữ nơi đây lại khốn khổ đến vậy. Mỗi ánh nhìn, mỗi lời nói đều là một nhát dao. Anh cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng bàn tay vẫn run lên bần bật khi có gã đàn ông nào đó cố ý chạm vào. Tối hôm qua anh còn ngồi trong văn phòng sang trọng, ký những hợp đồng triệu đô, giờ thì anh đang đứng đây, bán rẻ nhân phẩm để kiếm vài đồng bạc lẻ. Nỗi nhục nhã và sự bất lực dâng trào, khiến anh cảm thấy nghẹt thở.

Đúng lúc đó, một cuộc cãi vã lớn xảy ra ở đầu hẻm. Một gã khách say xỉn đang giằng co với một cô gái trẻ. Hoàng Long bất giác lao tới, định dùng quyền lực và tiền bạc để giải quyết mọi chuyện như cách anh vẫn làm. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra, anh không còn là Hoàng Long nữa. Anh là Mai, một cô gái yếu đuối giữa chốn này. Anh buộc phải lùi lại, nhìn cảnh tượng đau lòng ấy diễn ra, cảm thấy bất lực cùng cực. Chính trong khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong đầu anh: "Đây là thế giới của Mai. Cô ấy đã sống sót như thế nào?" Sự tức giận dần chuyển thành một sự tò mò, một mong muốn được hiểu rõ hơn về cuộc sống mà anh đang bị ép buộc phải trải qua.

Trong khi đó, Mai, trong thân xác Hoàng Long, đang đối mặt với một trận chiến khác – cuộc họp hội đồng quản trị đầy căng thẳng. Phòng họp lạnh lẽo, những gương mặt cau có và ánh mắt sắc lạnh của các thành viên ban giám đốc nhìn chằm chằm vào "Hoàng Long". Cô nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn, trái tim đập thình thịch. Những thuật ngữ kinh doanh, những con số khô khan cứ nhảy múa trong đầu cô. Cô chưa từng được đào tạo về tài chính, về quản lý dự án. Cô chỉ biết những con số trong sổ sách lặt vặt của quán ăn nơi cô từng làm thêm trước đây.

"Thưa CEO, chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận về dự án Thiên Long Thành. Anh nghĩ sao về đề xuất giảm chi phí nhân công để tối ưu hóa lợi nhuận?" Một thành viên hội đồng hỏi, ánh mắt đầy thăm dò.

Mai cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô nhớ lại những gì mình đã nghe loáng thoáng từ những cuộc điện thoại của Hoàng Long. Cô nhớ lại những câu chuyện về sự bóc lột công nhân, về những mảnh đời khốn khó mà cô đã chứng kiến ở ngoài kia. Nỗi sợ hãi ban đầu dần được thay thế bằng sự phẫn nộ. Cô muốn lên tiếng, muốn thay đổi mọi thứ.

"Tôi nghĩ... chúng ta cần xem xét lại yếu tố con người," Mai nói, giọng vẫn còn chút ngập ngừng nhưng ánh mắt đã ánh lên sự kiên quyết. "Chi phí tối ưu hóa không nên đánh đổi bằng cuộc sống của công nhân. Hơn nữa, tôi muốn rà soát lại toàn bộ quy trình pháp lý của dự án này, đặc biệt là các giấy tờ liên quan đến việc giải tỏa mặt bằng và di dời dân cư."

Cả phòng họp im bặt. Các thành viên hội đồng ngạc nhiên nhìn nhau. Hoàng Long của ngày thường sẽ chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Lời nói của Mai tuy không hoàn toàn đúng với phong thái của Hoàng Long, nhưng lại khiến họ phải suy nghĩ. Sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong lòng một số người, đặc biệt là ông Trần, Phó Giám đốc điều hành, người luôn khao khát vị trí của Hoàng Long. Ông ta nhìn "Hoàng Long" với ánh mắt dò xét, đầy ẩn ý.

Mai cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Dù đang run sợ, nhưng cô biết mình đã làm đúng. Quyền lực trong tay, dù là vay mượn, cũng phải được sử dụng để làm điều có ích. Cô quyết định sẽ không để thân phận này uổng phí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.