Ngày thứ hai sau cuộc họp căng thẳng, Hạ My thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cuộc gặp hôm qua với Thiên Dương vẫn còn in đậm trong tâm trí cô: ánh mắt anh, nụ cười tinh tế, cách anh lắng nghe cô, và cả sự phối hợp ăn ý khi giải quyết dự án. Mọi thứ vừa quen vừa lạ, khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.
Cô chuẩn bị đến văn phòng với sự tập trung cao độ, mặc dù trong lòng không thể ngừng nghĩ về Thiên Dương. Khi bước vào sảnh, cô nhận ra anh đã có mặt từ sớm. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, áo vest xám nhạt và quần âu đen, vẫn toát lên vẻ lịch lãm và điềm tĩnh như lần đầu gặp nhau.
“Chào buổi sáng, Hạ My,” anh mỉm cười nhẹ. “Sẵn sàng cho một ngày dài chưa?”
Hạ My gật đầu, cố nở nụ cười bình tĩnh. “Vâng… Tôi nghĩ hôm nay sẽ bận rộn hơn hôm qua.”
Thiên Dương gật đầu, ánh mắt chăm chú nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự. Cô nhận ra một điều: anh luôn biết cách quan sát cô, nhưng không bao giờ vượt ranh giới, khiến cô vừa muốn gần lại, vừa e dè.
Buổi sáng trôi qua với những cuộc họp nội bộ và rà soát dự án. Khi Hạ My vừa dọn dẹp hồ sơ để đi nghỉ trưa, một người đồng nghiệp bất ngờ gọi cô vào văn phòng riêng. “My, cậu biết gì về Thiên Dương không?” cô đồng nghiệp hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.
Hạ My hơi bối rối. “Ý cậu là… sao?”
“Nghe nói anh ấy… sắp kết hôn,” đồng nghiệp thốt lên, ánh mắt lóe lên vẻ bí mật. “Chuyện này đã lan ra trong công ty từ hôm qua. Bạn gái anh ấy… nghe nói là con gái của đối tác nước ngoài mà công ty anh ấy hợp tác.”
Hạ My lặng người, tim đập nhanh hơn. Một cảm giác nặng nề trào lên, như bị dội một gáo nước lạnh. Anh… sắp kết hôn? Tất cả ánh mắt, nụ cười, những hành động gần gũi hôm qua… đều trở nên ngỡ ngàng, thậm chí tội lỗi trong suy nghĩ của cô.
Cô đứng yên, cố hít một hơi thật sâu để bình tĩnh. Nhưng mọi thứ trong đầu cô trở nên hỗn loạn. Những ký ức về ánh mắt Thiên Dương, nụ cười của anh, cách anh lắng nghe cô… tất cả như những mảnh ghép vừa đẹp, vừa nguy hiểm. Cô tự nhủ: “Không… tôi không được phép nghĩ đến chuyện này. Anh ấy sắp kết hôn. Tôi phải giữ khoảng cách.”
Nhưng khi quay lại nhìn Thiên Dương, anh đang trò chuyện với một đồng nghiệp khác, ánh mắt vẫn tinh tế và dịu dàng, khiến trái tim cô không thể nào yên. Cô biết rằng cảm xúc này khó kiểm soát, và càng cố gắng kìm nén, trái tim cô càng rung động dữ dội.
Buổi trưa, Hạ My quyết định đi dạo một mình quanh công viên gần văn phòng để xua tan căng thẳng. Cô ngồi trên ghế đá, nhắm mắt và hít thở sâu, nhưng không thể nào dừng nghĩ về anh. Suy nghĩ xoay vòng: “Tôi phải làm sao đây? Liệu có nên tránh xa anh? Hay cố gắng quên đi?”
Trong lúc ấy, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Thiên Dương:
“Buổi trưa này cô có muốn uống cà phê không? Tôi có vài tài liệu muốn bàn thêm.”
Hạ My lặng người. Một phần trong cô muốn từ chối, nhưng phần khác lại cảm thấy háo hức đến mức không thể từ chối. Sau một hồi cân nhắc, cô nhắn lại:
“Được, gặp anh ở quán cà phê gần văn phòng nhé.”
Khi đến quán, Thiên Dương đã ngồi đó, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hơi xa xăm. Anh cười khi nhìn thấy cô. “Chào My. Hôm nay trông cô… vẫn rạng rỡ.”
Hạ My cười nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh. “Cảm ơn… anh cũng vậy.” Nhưng trong lòng, cô không thể giấu được nỗi lo lắng. “Anh… anh có chuyện gì muốn bàn?”
Thiên Dương nghiêng người, giọng trầm: “Có vài điểm trong dự án mà tôi nghĩ chúng ta cần điều chỉnh, nhưng… trước hết, tôi muốn hỏi thăm cô. Dường như hôm nay cô có chút bối rối.”
Hạ My đỏ mặt, nhưng quyết định thành thật. “Tôi… chỉ là… vừa nghe một tin bất ngờ thôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn anh đoán ra cô đang nói gì.
Thiên Dương hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng buồn: “Cô biết… về chuyện gì sao?”
Hạ My hít một hơi dài, rồi nói: “Tôi… nghe nói anh sắp kết hôn.”
Khoảnh khắc im lặng trôi qua. Ánh mắt Thiên Dương thoáng sững, nhưng rồi anh thở dài, giọng trầm nhưng bình tĩnh: “Ừ… đó là sự thật. Tôi đã đính hôn vài tháng trước, theo mong muốn của gia đình và đối tác công việc.”
Trái tim Hạ My như bị bóp nghẹt. Cảm giác vừa hụt hẫng vừa nhói đau len lỏi khắp cơ thể. “Vậy… tất cả… tất cả những gì… hôm qua… anh… anh đã…?” cô lắp bắp.
Thiên Dương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết đoán: “Những gì hôm qua… là thật. Nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng sẽ rời bỏ trách nhiệm của mình. Tôi cũng không muốn gây rắc rối cho cô. Tôi biết cảm xúc này nguy hiểm, và cả hai chúng ta đều chưa sẵn sàng.”
Hạ My cúi đầu, cảm giác vừa xấu hổ, vừa đau nhói. Cô không biết nên khóc hay cười. Một phần cô muốn bỏ chạy, một phần muốn tiến tới gần anh và nói rằng: “Tôi hiểu. Nhưng tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về anh.”
Thiên Dương chậm rãi đặt tay lên bàn, nhưng không chạm vào tay cô. “Tôi… cũng vậy. Nhưng chúng ta phải giữ lý trí, My. Sai thời điểm là tất cả những gì chúng ta có lúc này.”
Cô nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành pha lẫn nỗi buồn. Trái tim cô nhói lên, nhưng cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh. “Ừ… tôi hiểu.”
Buổi trưa trôi qua trong sự im lặng pha lẫn căng thẳng. Mỗi người đều biết rằng cảm xúc của mình mạnh mẽ, nhưng chưa thể bày tỏ. Họ nói chuyện về dự án, nhưng trong lòng, mỗi câu chữ đều mang theo những rung động thầm lặng, những suy nghĩ về nhau mà không ai dám thốt ra.
Khi Hạ My rời quán cà phê, cô biết rằng mọi thứ đã thay đổi. Cảm xúc của cô không còn đơn giản là sự hứng thú hay tò mò nữa. Cô đang yêu, nhưng tình yêu này bị cấm đoán bởi hoàn cảnh. Và chính điều đó khiến trái tim cô vừa đau nhói, vừa khao khát.
Trở về văn phòng, cô ngồi tại bàn, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Trong lòng, một giọng nói nhỏ thì thầm: “Sai thời điểm… nhưng trái tim không thể sai.” Cô biết rằng những ngày tới sẽ đầy thử thách, những cuộc gặp gỡ, những ánh mắt, và cả những cảm xúc chưa từng trải qua sẽ đan xen, khiến cô phải tự hỏi: liệu cô có thể giữ lý trí, hay sẽ buông tay theo trái tim?
Đêm đến, Hạ My nằm trên giường, nhìn trần nhà, cảm giác vừa trống trải vừa ngập tràn cảm xúc mới. Hình ảnh Thiên Dương xuất hiện trong tâm trí cô liên tục: nụ cười, ánh mắt, giọng nói trầm ấm… tất cả như một nhịp điệu không dứt, khiến cô vừa muốn chạy trốn, vừa muốn lao tới.
Cô nhắm mắt, mường tượng ngày mai sẽ lại gặp anh. Một lần gặp nữa, một ánh mắt nữa, và biết đâu… trái tim cô sẽ rung động nhiều hơn. Nhưng cô cũng tự nhủ: “Sai thời điểm… nhưng trái tim tôi đã chọn anh, dù không được phép.”